Ngược Về Thời Minh

Chương 422-4: Thiêu thân (4)

Lý Phúc Đạt vội vàng chạy đến.

Đại quân Dương Lăng bị điều đi khỏi trạm Tỉnh Kính, xông thẳng đến Thanh Thiên Câu, lúc này Lý Phúc Đạt đang chỉ huy quân đội tấn công Bạch Y Quân. Bạch Y Quân lại đang tấn công quan ải của Thanh Thiên Câu. Hai bên đều ở trong một khe núi nhỏ hẹp dài, căn bản không thể nào triển khai toàn bộ binh lực, chỉ có binh lính phía trước gặp địch có thể giao chiến với đối phương, ưu thế binh lực đông khó có thể phát huy hiệu lực.

Bạch Y Quân trong phút chốc công phá Thanh Thiên Câu trước thì có thể mượn màn đêm mà trốn vào núi xanh rậm rạp rất khó truy đuổi được, nếu trước khi bọn họ công phá quan ải mà truy binh công phá phòng tuyến của bọn họ thì có thể toàn diệt bọn họ ở đây. Lý Phúc Đạt đương nhiên sẽ không để cho con mồi dùng để dụ hổ rời núi dễ dàng xong đời.

Lần này được điều đến bao vây tiễu trừ Bạch Y Quân chính là Thái Nguyên Tả vệ và Thái Nguyên Trung vệ. Lý Phúc Đạt điều Thái Nguyên Trung Vệ mà mình khống chế lên phía trước, lại mượn cớ địa thế nhỏ hẹp rất khó triển khai, lệnh cho Thái Nguyên Tả Vệ nghĩ cách trèo lên ngọn núi hiểm trở hai bên, khống chế kẻ thù từ trên cao xuống. Núi này hiểm yếu vô cùng, chỉ có đường nhỏ mà mấy tiều phu miền núi thường đi, trong cảnh tối lửa tắt đèn mà muốn điều một đội quân lên đó, nhanh nhất cũng phải một canh giờ.

Mà quan binh của Lý Phúc Đạt lại lười biếng chiến đấu một cách tiêu cực ứng phó cục diện, đợi Dương Lăng tới. Đại quân của Dương Lăng thật sự đến, hơn nữa hắn đã hạ quân lệnh, lệnh cho ngựa của các lộ quan binh vây núi không ngừng tung vó lập tức chạy đến, phải toàn diệt Bạch Y Quân ở Thanh Thiên Câu, Lý Phúc Đạt nghe tin không khỏi mừng rỡ.

Mất thấy quan binh Thái Nguyên Vệ tác chiến bất lợi, Dương Lăng lập tức điều nhân mã của hắn đổi lên mặt trận chủ công. Lý Phúc Đạt thừa cơ rút binh mã của mình sang bên xem trận chiến, thừa lúc đội hình thay đổi, khi đại chiến hừng hực khí thế, Lý Phúc Đạt dẫn theo một đám thân tín lặng lẽ rời khỏi đại đội, lao đến trạm Tỉnh Kính mà ông ta vẫn luôn vướng bận trong lòng.

Khi ông ta đuổi tới nơi, Giang Nam Nhạn, Vưu Thanh Vũ đã công phá được phòng tuyến cuối cùng, quan binh còn sót lại vội vàng lùi vào hành dinh Khâm sai.

-Chiến sự thế nào? Lý Phúc Đạt vừa đến liền vội vàng hỏi.

Giang Nam Nhạn vội vàng tiến lên bẫm: -Quan binh thủ doanh phòng thủ nghiêm ngặt, phản kích kiên quyết, có điều bọn họ ứng chiến gấp gáp, chuẩn bị không chu toàn, xem tình hình đối phương hiển nhiên là không ngờ lộ kỳ binh này chúng ta đột nhiên xuất hiện, thuộc hạ đang muốn tổ chức tiến công hành dinh.

Lý Phúc Đạt nghe nói tình hình đối chiến của song phương thì hoàn toàn yên lòng. Thân phận của ông ta vô cùng bí ẩn, ngay cả tổ tịch cũng mua đứt đại tộc họ Trương, trên tộc phổ ghi tên giả Trương Dần của ông ta. Trừ phi Dương Lăng có quỷ thần âm thầm trợ giúp, bằng không tuyệt đối không thể phát hiện thân phận thực sự của ông ta, dĩ nhiên cũng không phỏng đoán được việc lâm trận tạo phản đêm nay.

Nhưng cho dù là vậy, Lý Phúc Đạt đa nghi vẫn theo bản năng lo lắng sẽ có cạm bẫy, bây giờ xét theo tình hình mà Giang Nam Nhạn bẩm báo, việc bản thân lo lắng hoàn toàn không xảy ra, ông ta không nén được hưng phấn trong lòng, chỉ vào tòa trạch viên lớn dưới bóng núi đen kịt kia, nói: -Sai người tấn công hành dinh, đốt vật dẫn cháy ném vào trong viện.

Một đội binh sĩ Hương quân hò hét xông lên, các binh sĩ khác bắt đầu tìm kiếm vật dẫn cháy khắp nơi, đột nhiên, trong màn đêm đen kịt, trên bức tường cao của hành dinh yên tĩnh bóng đen lóe lên liên tục, truyền ra mấy tiếng quân lệnh ngắn ngủn: -Giết!

Tên bắn như mưa, "phập phập phập" tiếng vang nhỏ nặng nề liên tục vang tên, là tiếng mũi tên sắc bén xuyên qua thân thể, giống như mưa rơi trên sông, Hương quân lao vào trước nhất hét thảm ngã xuống.

"Soạt soạt soạt", có người kịp thời nâng khiên lên chống đỡ đồng thời hét to: -Đầu tường có phục binh, cung tiễn thủ đánh trả, đao khiên thủ tiến công.

Dân đoàn Hương quân huấn luyện nghiêm chỉnh dưới sự yểm hộ của màn tên chi chít như mưa nhấc khiên vác thang lao thẳng đến bên tường, trên thực tế dưới màn mưa tên dày đặc như vậy, ở đầu tường cũng không ai có thể đứng đó bắn tên.

-Oành! Oành oành! Trên đầu tường đột nhiên lại ném ra những thứ kỳ lạ phun ra khói lửa, rơi xuống đất nổ tung, sau đó âm thanh bén nhọn của các loại lợi khí phá không bay ra không ngừng vang lên, hu hu u u giống như quỷ khóc sói gào, đó chính là lựu đạn mà thân quân của Dương Lăng sử dụng, sau khi rơi xuống đất nổ tung thì đủ loại bi thép, miếng sắt, mũi kim không phân biệt phương hướng mà bắn ra bốn phía, diện tích sát thương kinh người, hơn nữa dùng khiên căn bản không ngăn cản được.

Hương quân Di Lặc căn bản chưa từng dự đoán được trên đời còn có hỏa khí sắc bén như vậy đứng quá dày đặc bên dưới, chỉ một trận oanh tạc thì trên trăm người phía trước ngã xuống đất, kẻ bị thương kêu gào chói tai càng nhiều không đếm xuể. Giang Nam Nhạn sửng sốt, nói: -Đâyđây chẳng lẽ là hỏa khí cổ quái mà Dương Lăng đối phó với Bạch Y Quân khi ở Sơn Đông sao?

Lý Phúc Đạt lại hưng phấn lên, ông ta nắm lấy đầu vai Giang Nam Nhạn, dáng vẻ hí hửng có chút không khống chế được. Giang Nam Nhạn cảm thấy đầu vai giống như bị mỏ cặp khống chế, cảm thấy có chút đau đớn: -Không sai! Đây chính là hỏa khí cổ quái mà bọn họ nghiên cứu chế tạo ra. Ha ha, lần này chúng ta áp sát đúng rồi, thật sự áp đúng rồi, tiểu tử Chính Đức nhất định ở trong hành sinh! Nhất định ở trong hành dinh!

Lý Phúc Đạt cất tiếng cười to, căn bản không để ý đến tín đồ đang lăn lộn đầy đất, lớn tiếng hạ lệnh: -Thiên tử Đại Minh Chính Đức đang trong tòa nhà này, tiến công, giết chết Chính Đức, thiên hạ sẽ là của chúng ta. Nhanh, vào doanh phòng tập trung ván cửa, chăn bông, ngâm vào nước làm khiên, ra sức thu thập vật dẫn lửa ném vào trong viện cho ta!

Dương Lăng dẫn quân truy giết Bạch Y Quân rồi, hành dinh này trống không, thân binh có mang theo hỏa khí lợi hại nhất lại không theo hắn xuất doanh, mà ở lại đây làm gì? Dĩ nhiên là bảo vệ nhân vật còn quan trọng hơn cả Dương Lăng, vậy sẽ là ai đây?

Chỉ cách một bức tường, thiên tử Đại Minh đang ở đây, nhanh thôi, y sẽ trở thành một cái đầu người nằm trong tay ta, sau đó, chính mình sẽ xách theo chiếc đầu người máu chảy đầm đìa này từng bước đi lên, đi lên ngôi cửu ngũ chí tôn, trở thành đế vương mà vạn dân trong thiên hạ quỳ lạy, trở thành Di Lặc đại đế.

Dục vọng mãnh liệt khiến Lý Phúc Đạt điên cuồng, cũng khiến giáo đồ Di Lặc say mê nghênh đón thắng lợi lớn điên cuồng, tiếng dây cung rung động mãnh liệt, tiếng hò hét gầm gừ, tiếng hỏa khí nổ tung, tiếng mũi tên đâm phập vào cơ thể, tiếng tên bắn trúng tấm khiên, tiếng kêu rên thảm thiết, giống như một khúc hòa âm điên cuồng do đám người điên cuồng này hòa tấu.

Lực lượng phòng ngự trên tường đã có chút yếu đi, dưới tường cũng bỏ lại hơn một ngàn thi thể, ánh lửa thiêu đốt tấm chăn cái bàn rải rác khắp nơi. Lý Phúc Đạt đang muốn cổ vũ cho tinh thần hăng hái thêm, lại phát động một đợt xung phong chém giết nữa, thì từ xa xa một con khoái mã phóng tới: -Báo, Giáo chủ, đại quân của Dương Lăng phát hiện không ổn, đang vội vã hồi doanh.