Dương Lăng muốn nói nhưng lại thôi, tuy rằng Ngũ Hán Siêu là tâm phúc của hẳn, nhưng có những lời kinh thế hãi tục lại không có căn cứ làm sao có thể nói với gã được? Hắn trầm ngâm rồi nói:
- Ta chỉ lo là Ninh vương chưa từng chỉ huy tác chiến lần nào, sợ hắn loạn chỉ huy ngược lại làm rối loạn tuyến phòng ngự của Giang Tây. Hiện tại không có việc gì rồi, ngươi lui xuống trước đi.
- À còn có việc, ta thấy gần đây Tiểu Ái rất ít nói chuyện, hai người các người đang giận dỗi nhau phải không?
Ngũ Hán Siêu cười trừ nói:
- Làm gì có chuyện đó. Nàng nóng tính hơn ta, chức quan cũng lớn hơn ta, làm sao ta dám chọc giận nàng.
Dương Lăng cũng cười, hắn vung tay, Ngũ Hán Siêu liền yên lặng lui ra, lúc này trên mặt Dương Lăng mới lộ ra một chút lo lắng.
Hắn thở dài, ngồi vào bàn mở bản đồ Đại Minh, trong lòng lại vô cùng lo lắng: Ninh vương sẽ không tạo phản vào lúc này chứ? Nếu y thừa dịp loạn thế khởi binh tạo phản thì không biết triều đình phải trả giá bao nhiêu mới có thể bình định được phản loạn.
Ninh vương đối với tân đế luôn luôn kính cẩn nghe lời, mỗi lần ngày hội ngày lễ đều gửi quà, lại lấy lòng quan viên trong kinh, chiêu hiền đãi sĩ. Theo tin tình báo mà hắn biết, ngay cả Dương Đình Hòa đều nhận quà của Ninh vương, bởi vậy nếu không có chứng cớ chính xác chỉ ra Ninh vương tạo phản mà phiên vương lại có quyền cầm binh bình loạn, cơ bản hắn không thể ngăn cản Ninh vương cầm binh quyền.
Dương Lăng trầm tư thật lâu, bắt đầu trải giấy viết tấu chương cho hoàng đế Chính Đức. Việc liên quan đến Giang Tây hắn không nhắc đến một câu nào, chỉ nói chuẩn bị tiêu diệt toàn bộ Bạch Y Quân ở Giang Tây, các bố trí về mặt quân sự đã có hiệu quả, Dương Hổ, Lưu Lục bị vây khốn ở Giang Nam, mà Triệu Toại xuôi nam thì binh lực có hạn, không nhấc nối sóng gió. Tuy nhiên vì phòng ngừa vạn nhất có chuyện, mà Giang Nam phần lớn là quân vệ sở, binh yếu tướng kém, thời khắc mấu chốt khó có thể phát huy tác dụng, thỉnh cầu hoàng thượng tiến hành đổi nơi đóng quân của các tướng lĩnh
Dương Lăng suy nghĩ một chút, nhấc bút viết:
- Thần đề nghị, do Hà Bính Văn - Đô Chỉ Huy Sứ Ty Phúc Kiến thống soái binh mã hai tỉnh Phúc Kiến, Quảng Đông để thống nhất điều động, phòng ngừa Bạch Y Quân vượt qua Giang Tây tiếp tục xuôi nam. Lý Sâm – Đô Chỉ Huy Sứ Tứ Xuyên kinh nghiệm tác chiến phong phú, có thể đổi nơi đóng quán với Lưu Trung – Đô Chỉ Huy Sứ Hồ Nam, tăng cường phòng tuyến Hồ Nam.
Dương Lăng suy nghĩ một chút, an bài như vậy có thể nói là phòng ngừa chu đáo. Tự hắn vượt qua Hà Nam, nam Trực Lệ, lại có Bạch Trọng Tán ở Chiết Giang, người này dũng mãnh thiện chiến, lại quen với chiến đấu chống giặc Oa, có thể trọng dụng. Mấy viên tương lĩnh này vây quanh Giang Tây, Ninh vương nếu dám khởi binh phản loạn, chỉ cần hắn ngắn cản đường lên phía Bắc, có thể bắt ba ba trong chậu, Ninh vương có vạn phép thần thông cũng chạy không thoát lòng bàn tay của hắn.
- Tiểu Ái, muội cần phải chú ý một chút. Vừa rồi Quốc công đã hỏi thăm muội, đừng để ngài phát hiện ra.
Tống Tiểu Ái chu mỏ ngồi ở đầu giường, cầm gối ném tới:
- Xem xem cái đầu huynh ý, bây giờ không bị phát hiện, mấy tháng nữa cũng sẽ phát hiện ra, khi đó muội làm gì còn mặt mũi nào nữa? Đều tại huynh, nói ngon ngọt lừa gạt muội. Huynh nói bây giờ muội phải làm gì?
- Ta … Ta ta…
Ngũ Hán Siêu đỏ mặt gấp đến mức bước loạn trong phòng, vẻ mặt như đưa đám nói:
- Ta cũng không biết phải làm sao bây giờ? Làm sao có thể trùng hợp như vậy …
Tống Tiểu Ái trợn tròn mắt, tức giận nói:
- Huynh nói cái gì? Cái gì mà trùng hợp, cái gì mà không có khả năng, chẳng nhẽ trừ huynh ra muội còn có người đàn ông thứ hai? Huynh là đồ vô lương tâm, huynh …
- Suỵt! Suỵt suỵt... bà cô của ta ơi, muội nói nhỏ một chút đi, ta cũng chưa nói rằng đứa bé không phải của ta mà. Ta muốn nói ta đã dừng cương trước bờ vực rồi, làm sao lại… làm sao lại có được chứ, ha ha
Ngũ Hán Siêu cười gượng gạo, nhưng trong tiếng cười lại trộn lẫn một chút đắc ý
- Huynh dừng cái rắm ý, chỉ biết tự mình sung sướng mà không chịu lo nghĩ cho muội.
Tống Tiểu Ái trề môi gấp suýt khóc:
- Đều tại huynh, không biết lấy ở đâu ra can đảm, ban ngày ở thành Bá Châu ôm ôm hôn hôn còn chưa đủ, buổi tối còn trộm chui vào phòng muội, làm bây giờ muội mới mất mặt như vậy, muội hận huynh chết đi được.
Ngũ Hán Siêu cúi đầu dẫm dẫm đất than thở:
- Còn trách ta, lúc đấy không phải muội cũng rất ra sức sao?
Tống Tiểu Ái tai thính, nghe vậy bèn nói:
- Tiểu Ngũ, huynh vừa nói gì?
- Không … ta chưa nói … à ta đang nghĩ phu nhân của Quốc công rất tốt bụng, ta định thỉnh cầu nàng ấy làm chủ cho chúng ta thành hôn. Muội thử nghĩ xem, nếu phu nhân của Quốc công làm chủ hôn cho chúng ta, cha ta nghe thấy cũng không thể nói được gì, nhưng ai mà nghĩ đến Quốc công lại đến Sơn Tây tiêu diệt phỉ tặc, hiện tại không thích hợp để ta nói chuyện này, bây giờ ta mà nói thì còn ra thể thống gì nữa.
- Tốt! Huynh còn muốn thể thống đúng không? Muội không cần đứa bé nữa, muội sẽ uống thuốc đem nó bỏ đi, huynh là đồ vô lương tâm, Miêu công công là thái giám không làm được giám quân, huynh Ngũ Hán Siêu làm hái hoa tặc không làm được đàn ông…
Tống Tiểu Ái vừa nói vừa cầm đồ trên bàn trang điểm ném tới, Ngũ Hán Siêu lập tức thi triển võ công khoa chân múa tay đón đỡ, cuối cùng một chân vểnh lên đỡ lấy bình hoa, miệng ngậm một cây bút long, tay trái cầm hộp phấn, tay phải giữ gương đồng, đũng quần kẹp một chiếc lược sừng trâu, dưới nách kẹp chặt một cây trâm cài đầu sang bóng giống như làm xiếc khỉ, dở khóc dở cười ngượng ngùng nói:
- Tiếu Ái, đừng ném đồ nữa, muội ném nữa ta không có cách nào đỡ được nữa rồi.
Tống Tiểu Ái hừ một tiếng, lườm hắn nói:
- Vậy huynh nói xem phải làm sao bây giờ
- Không được phép bỏ đứa bé, muội cũng không phải lén lút quan hệ với đàn ông … Không phải, không phải ý của ta là nhà ta có một mình ta là con trai, nếu cha của ta biết ta đem cháu của ông ấy bỏ đi rồi, ống ấy sẽ đánh chết ta mất.
- Vậy huynh nhanh chóng viết một bức thư cho cha huynh, tranh thủ hiện tại vẫn chưa có ai phát hiện, sớm ngày cưới muội về nhà đi.
- Nhưng làm sao ta có thể mở miệng đây, hiện tại còn đang đánh trận, nói nàng có thai sao? Cha ta là người đọc sách, ông ấy coi trọng nhất là nề nếp gia đình, nếu ông ấy biết chuyện này cũng sẽ đánh chết ta.
Tống Tiểu Ái nhăn mày quát:
- Thế này không được, thế kia cũng không được, bản sự của huynh lúc huynh leo lên giường của bản cô nương chạy đi đâu rồi? Tức chết ta mất, để ta đi tìm Quốc công..
- Đừng đừng, đừng làm vậy, nàng thân con gái làm sao có thể mở miệng nói ra vấn đề này?
Vừa nói, Ngũ Hán Siêu như làm ảo thuật, bộ dáng đáng thương lúc trước biến mất không thấy đâu, đồ đạc treo trên người lập tức bị quẳng lên không trung, sau đó y xoay người lấy áo choàng bắt lấy toàn bộ, động tác không những linh hoạt mà còn vô cùng đẹp mắt