Làm lại một trận gió đến, khi nhánh cây lay động vừa đúng lúc Tiểu Sở chuyển mình một cái, mặt của Kim Nhãn Điêu lập tức lộ ra nụ cười đầy sát khí:
- Nơi đó quả nhiên có người. Xem ra quan binh là muốn ám sát Triệu nguyên soái.
Y không biết hai bên đàm phán trên cầu Tiên Nhân bao giờ mới quay về vị trí ngồi xuống, thích khách của đối phương bất cứ lúc nào cũng có thể phóng tên ám sát Triệu nguyên soái, lúc này không thể chờ được nữa, y lập tức lấy một mũi tên ra, âm thầm hướng về phía bên phải một chút. Tảng đá lớn nhô ra này không phải bằng phẳng gì, nghiêng về một bên, cao hơn một đầu của cầu, như thế di chuyển một hướng, quỳ trên đá giương cung lắp tên cũng không sợ bên kia có người phát hiện.
“Ti ta ta”, dây cung rung lên, Kim Nhãn Điêu nheo mắt, giống như một mãnh cầm đi săn, lẳng lặng chờ đợi cơ hội tốt nhất.
Lại một trận gió thổi qua…
Cành lắc lư, người xuất hiện, ào ào một mũi tên!
Tên bắt đi, Kim Nhãn Điêu liền quay người trên tảng đá, chửi thầm một tiếng.
Y lập tức xoay tay lại rút ra một mũi tên nữa, lắp lên dây cung, nhanh chóng nhìn vị trí mục tiêu, nín thở định thần, không nhúc nhích. Nhìn từ xa, tựa như trên đá có đúc một người sắt vậy, màu sắc rực rỡ như bị gỉ đục khoét nhưng mặc kệ gió thổi mưa rơi, sừng sững bất động.
Mũi tên này trước khi rời cung, y nhìn thấy người mặc áo xanh ở phía đối diện di chuyển sang bên cạnh một chút, từ động tác mà nói, chắc là hành động vô thức, có thể là nhìn bóng người trên cầu, di chuyển vị trí thích hợp để tìm vị trí bắn tên, nhưng thời cơ này rất đúng lúc, Kim Nhãn Điêu theo kinh nghiệm liền lập tức biết mũi tên này bắn vô ích rồi.
Mũi tên bắn vào cây, ngoại trừ đối phương là kẻ điếc, nếu không tuyệt đối không có khả năng không phát hiện ra. Kim Nhãn Điêu căng thẳng chăm chú, chờ đội đối phương có phản ứng. Bất luận đối phương phản kích, né tránh đều đừng hòng tránh khỏi mũi tên thứ hai. Vừa rồi là trùng hợp trước khi mũi tên bắn ra di dời khỏi vị trí ban đầu, nhưng lúc này kẻ kia đã không kịp làm gì để ứng biến.
Cung của ngũ thạch, tiễn phá dây cung mà bắn ra. Nhãn lực khó lường, tốc độ nhanh hơn tia chớp, chính là ở trên đất bằng cũng khó tránh né được, huống chi là trên tàng cây?
Vả lại là y có chuẩn bị tâm lý, có thể dự đoán phương hướng hành động của đối phương?
Cây kia cao tới 15~16 trượng, muốn nhảy xuống tất phải chết hoặc là tàn phế. Mũi tên thứ hai này, gã chết chắc rồi!
"Rào!", "leng keng" gió thổi bên tai, lực gió chà xát cổ nóng bỏng, Tiểu Sở còn chưa phục hồi tinh thần lại, một âm thanh "Ong ong" truyền đến, khiến gã hoảng sợ, còn tưởng rằng không cẩn thận đụng phải tổ ong vò vẽ. Quay đầu nhìn lại, Tiểu Sở lập tức bị dọa đứng người, một mũi tên nhọn đâm vào cây hơn thước, thân tên thô thô mà to như ngón cái, rung động gấp gáp, vung ra một quang ảnh hình quạt, đây là mũi tên nhọn đáng sợ đến mức nào.
Tiểu Sở cứng lại, gã nắm chặt cung, mồ hôi thấm ướt lòng bàn tay, thân mình cứng ngắc vẫn không nhúc nhích. Qua hồi lâu, gã mới chậm rãi ngẩng đầu nhìn theo hướng đuôi tên chỉ, khi ngẩng đầu dường như khớp xương cổ đều bị mắc kẹt kêu thành tiếng. Góc độ này, đầu cành vừa hay có một lùm lá cây che đi tầm mắt của gã, có thể nhìn thấy tảng nham thạch đối diện, cũng đoán chừng đã có người bắn tên từ nơi ấy, nhưng không cách nào thấy rõ vị trí người đó.
Tài bắn cung như vậy, cường cung như vậy, thật là đáng sợ. Có lẽ đối diện đánh giáp lá cà, người này không phải đối thủ của gã, nhưng đối bắn cung tiễn như thế này, tự mình có thể có bao nhiêu phần chắc chắn?
Là chiến! Hay là đi?
Tiễn từ đối diện phóng tới... Chẳng lẽ là Triệu Toại bố binh mai phục, chuẩn bị ám sát Dương Lăng? Nếu như là như vậy, bằng công phu thần xạ thủ này, Dương Lăng hôm nay mười phần chín phần chạy không thoát, đỡ phải tự mình động thủ.
Nhưng bây giờ đối phương rất rõ ràng coi gã là người của Dương Lăng phái tới ám sát người của Triệu Toại, lặng lẽ chuồn đi như vậy sao? Giáo quy nghiêm khắc, bản thân nhận lệnh mà đến, nếu chẳng may đối phương lỡ tay, mình lại một mũi tên chưa bắn, giáo chủ sẽ bỏ qua cho mình sao?
Phải làm sao bây giờ? ứng phó với cái người đáng sợ này như thế nào đây, không thể giải thích ý đồ thật của mình? Giết thần tiễn thủ có uy hiếp sinh mạng đối với mình sau đó tự mình hoàn thành nhiệm vụ ám sát Dương Lăng, tự mình có thể làm được sao?
Từng giọt mồ hôi lớn như viên trân châu chảy xuống từ trán Tiểu Sở…
Là chiến…hay là đi…
- Ta nói ngươi không biết mình, là bởi vì trên đỉnh núi của các ngươi đông người, phe phái nhiều, căn bản không thể thống nhất hiệu lệnh, trên dưới một lòng.
Trong rừng rậm đang tiến hành một cuộc so tài bắn cung ám tiễn, trên cầu Tiên Nhân Dương Lăng cũng đang lấy lời lẽ làm đao kiếm, đánh vào tâm lý.
- Lưu Lục, Dương Hổ, Lý Hoa, Hồng Nương Tử. Còn ngươi nữa Triệu huynh, tự dẫn đội ngũ, chiếm các đỉnh núi, tự lập cờ hiệu, các ngươi thật sự hiểu làm được không tranh quyền đoạt lợi, cùng chung mối thù sao? Cho dù các ngươi chịu, ngươi một mình khuất phục dưới người khác, thủ hạ của ngươi toàn bộ phải khuất phục dưới người khác, những người đến góp sức cho các người, bọn họ đồng ý sao?
Dương Lăng hai tay sau lưng, cười lạnh nói:
- Lực lượng tập hợp do khốn cảnh tạm thời, Nói gì lâu dài? Chỉ cần các ngươi có chút đắc thế, liền nảy sinh lòng tranh quyền đoạt lợi, khi khổ chiến bảo tồn thực lực của mình; khi có lợi ích, đảm bảo mình được lợi; những chuyện này các ngươi không tránh khỏi, tất nhiên dẫn đến toàn bộ đội ngũ lòng người chia rẽ, khinh nghĩa trọng oán, khó ra hồn.
- Ta nhổ vào! Các ngươi người trong triều đình biết cái gì là nghĩa khí giang hồ? Huynh đệ chúng ta trên dưới một lòng, lý nào lại như thế? Tề đại ca vào tù chịu đủ khổ hình, nhất mực không chịu tiết lộ một chút bí mật nào của chúng ta; Trương Mậu đại ca nghĩa khí ngất trời, là hảo hán số một của Bá Châu. Tên quan chó nhà ngươi, không cần lấy lòng tiểu nhân, đo bụng quân tử!
Phong Lôi tức giận mắng, hung hăng trừng mắt nhìn Giang Bân. Ánh mắt kia như đao, nếu không phải cách một tấm lưới sắt, thì đã xông qua cùng hắn quyết chiến một trận rồi.
Giang Bân nhún nhún vai không có vấn đề gì, rũ mặt nói:
- Nhìn ta làm chi? Từ xưa trung nghĩa không thể lưỡng toàn. Ta là quan tướng triều đình, nên lấy giang sơn Đại Minh làm trọng?
Lưu Nhập Thất khinh miệt gắt một cái, mắng:
- "Phì! Đồ chó cũng không ăn, ngươi là quan, chúng ta là phỉ, chúng ta sạch sẽ gấp một vạn lần so với ngươi!
- Ngươi nằm mơ đi, giữa huynh đệ với nhau nói nghĩa khí đã cảm thấy tự mình rất giỏi rồi hả? Các ngươi công thành cướp trại, đốt giết đánh cướp, cưỡng hiếp phụ nữ. Không có điều ác nào không làm, nói là thay trời hành đạo, bị các ngươi đốt giết, không biết bao nhiêu khổ, gia đình hạnh phúc cũng không còn, người cũng đã chết, ta nhập mẹ ruột ngươi, các ngươi công kích Bá Châu, đem vợ nhỏ của ta đi đâu rồi?
- Súc sinh các người đáng giết nghìn đao. Một tiểu mỹ nhân yểu điệu như vậy, các ngươi cũng nỡ giết? Đám khốn khiếp các ngươi trời không thu đất không dung, thần ghét quỷ ghét, tội ác chồng chất, chết chưa hết tội, chém thành trăm ngàn mảnh, đầu óc ngu muội vô tri, kỹ nữ nuôi dưỡng!