- Chiêu an…lần trước chiêu an bọn chúng đã làm phản rồi. Lần này liệu còn nghe lời triều đình nữa không?
Cho dù đã phái người lên núi, Miêu Quỳ vẫn rất nghi ngờ, không kiềm chế được lại mở miệng nói.
Trong doanh trại đại quân Triều đình dưới chân Đông Hoa Sơn, mấy vị tướng chủ chốt ngồi theo thứ tự. Đám người Miêu Quỳ, Hứa Thái toàn thân mặc áo giáp, vẻ mặt Miêu Quỳ bất cần, kiếm đeo ở sườn, nói với sắc mặt u ám.
Cũng khó trách y tâm trạng không vui, trong vòng ba trăm dặm Đông Hoa Sơn cửa ải trùng trùng, Triệu Phong Tử ngồi trên đỉnh Ngũ Lão, cậy vào địa thế hiểm trở mà cố thủ, đại quân triều đình tổn binh hao tướng, không làm được gì, bị Hoàng đế Chính Đức khiển trách nghiêm khắc.
Trên ý chỉ khiển trách bọn họ “Thảo tặc hơn một tháng mà chưa được, ngược lại để cho thổ phỉ chiếm giang sơn, chiêu binh mãi mã. Không có kinh lược, phần lớn là các tướng ham chơi, giữa lại có đố kỵ, thực là khiến trẫm thất vọng quá, niệm tình nay là lúc cần dùng binh, đều không thể thiếu, quân đội sở thuộc do Dương Lăng điều khiển, lấy công chuộc tội”
Những lời này đã xóa sạch chiến công trước đây ở Đại Đồng của y, đương nhiên trong lòng thấy bất bình.
Dương Lăng cười nói
- Miêu công công, thắng bại là chuyện thường tình của nhà binh, huống chi đám loạn phỉ này sức chiến phi phàm, lại có địa lợi nữa? Ta tập trung toàn lực của Sơn Đông cũng chưa chắc đã tiêu diệt tận gốc loạn phỉ áo trắng, chạy vào trung nguyên có năm vạn dân, hai vị có thể ép Triệu Toại lên Trung Điều Sơn, khiến thế lực của y không thể nào mở rộng thêm đã là một công lớn rồi.
- Quan trọng nhất là, bọn họ muốn cố thủ Trung Điều Sơn, nhất định phải giải quyết vấn đề lương thực, các ngươi chặn các ngả giao thông quan trọng và phủ huyện trọng yếu xung quanh, vườn không nhà trống khiến chúng không có lương thực để cướp, số lương thực hiện có khó có thể qua được mùa đông, như vậy sẽ tạo điều kiện thuận lợi cho việc ép chúng rời khỏi núi.
- Trong lòng Hoàng thượng biết rõ về những công tích của các ngươi, cũng rất hiểu cho chỗ khó của mọi người. Chỉ là trong triều các quan luôn chỉ vì cái lợi trước mắt, vừa thấy việc tiêu diệt thổ phỉ không có gì tiến triển lập tức đưa ra luận tội mà không biết rằng cái khó của dùng binh là phải đi một bước xem ba bước, phải suy tính toàn diện. Hoàng thượng hạ chỉ trách cứ, chỉ là để bịt miếng đám người bọn họ, đồng thời nhân cơ hội này thị uy, trấn áp quân đội địa phương Sơn Tây thôi.
Các tướng lĩnh khác đều đã bị cho lui, trong trướng chỉ còn lại ba người Miêu Quỳ, Hứa Thái, Giang Bân, cho nên Dương Lăng mới mạnh dạn nói, trấn an. Miêu Quỳ nghe vậy, sắc mặt dần dần dịu xuống. Dương Lăng nói tiếp
- Lần này ta đến với nguyện vọng làm hòa, tính sẽ đánh. Hoàng thượng ban cho ra thanh Thượng Phương bảo kiếm, có thể chặt đầu trước quân, các ngươi nói điều này chỉ giống như mong đợi chiêu an thôi sao?
Hắn đứng dậy, bước đi chậm rãi trong trướng, nói
- Đỉnh Ngũ Lão cách Hoàng Hà và Hoa Sơn tương đối, cũng được gọi là Đông Hoa Sơn, Tây Hoa Sơn là một đường của Hoa Sơn từ xưa đến nay, Đông Hoa Sơn này cũng dễ thủ khó tấn công. Triều đình muốn lấy Đông Hoa Sơn không ngoài hai con đường. Một là tấn công núi bất chấp cái giá phải trả. Một con đường khác chính là tập trung binh lực bao vây tứ phía, thiết lập thành cố thủ, lấy hiểm chế hiểm.
- Cách thứ nhất, thương vong quá lớn. Cách thứ hai lại kéo dài, triều đình không đủ sức chịu nhiều tiền bạc và lương thực như vậy. Cho nên, nếu có thể thuận lợi chiêu an là tốt nhất, nếu không được mới dùng đến vũ lực. Trong vòng ba trăm dặm Đông Hoa Sơn không giống như núi rừng phía Nam nơi chốn rậm rạp, hỏa công không có tác dụng, đường núi gập ghềnh, dùng pháo cũng khó. Nếu thực sự phải dùng vũ lực tấn công, cái giá phải trả không cần nói cũng biết, thắng bại cũng khó đoán trước.
Giang Bân lớn tiếng nói
- Quốc công nói phải, Giang Bân tôi đánh trận thực sự là ra sức, nhưng đánh Đông Hoa Sơn này tôi có lực mà không có chỗ dùng, cường cung lợi nỏ cách xa đã bắn tới rồi, có khi hai bên giao chiến kịch liệt nửa ngày mà vẫn còn cách cả khe sâu, khe núi, sườn núi, muốn tấn công mà khó như lên trời
- Thật sự đã không màng đến thương vong mà tấn công rồi. Bọn giặc thất thủ lùi về phòng tuyến phía sau, lại mất nửa ngày bắn qua bắn lại. Kết quả vừa đến đêm, bọn chúng nhân trời tối lại tấn công lại. Cứ giằng co như vậy, đỉnh Ngũ Lão này cưa không đổ.
Hứa Thái nghe vậy không nhịn được, mặt lộ vẻ tươi cười nói
- Lời của Giang Bân thô nhưng không thô, đỉnh Ngũ Lão trên Đông Hoa Sơn, đỉnh Ngọc Trụ ở giữa, bốn đỉnh Đông Cẩm Bình, Tây Cẩm Bình, Thái Ất Bình, Kỳ Bàn Sơn xung quanh. Nơi này núi non trùng điệp, vách đá hiểm trở, ngọn núi cao và kỳ dị, chi chít như sao trên trời, thực sự là nơi dễ thủ khó công.
Dương Lăng gật đầu nói
- Cho nên ta mang thành ý lớn nhất đến chiêu an Triệu Toại đấy, nếu có thể thành công thì công đức vô lượng. Nếu không thành, dùng sách lược chiêu an và tiêu diệt cùng lúc, trước chiêu an sau tiêu diệt, nhất định cũng có thể làm dao động thế lực trong nội bộ bọn chúng, mượn chiêu an Triệu Toại chia rẽ chúng, để tiện kích phá chúng.
Giang Bân ngạc nhiên nói
- Mạt tướng càng đánh dữ bọn chúng càng đoàn kết, làm sao mà chiêu an lại có thể chia rẽ chúng được? Mong Quốc công chỉ rõ.
Dương Lăng đi trở về soái án ngồi xuống, nói theo án
- Thế lực trên đỉnh Ngũ Lão chia làm ba phái rõ ràng, phái lớn nhất là Triệu Toại, phái thứ hai là …Hồng Nương Tử, phái thứ ba là Lý Hoa vốn là người chiếm núi làm vua ở Trung Điều Sơn. Trong nội bộ phái lớn nhất lại chia thành hai phái, một là ba anh em Triệu Toại, một là Hình Lão Hổ, Dương Nhập Thất, Phong Lôi.
- Triều đình chiêu an, trong nội bộ bọn họ chắc chắn có người đồng ý hàng, có người muốn đánh, có người muốn đi, giữa các thế lực này sẽ nảy sinh ngăn cách. Triệu Toại tuy rằng thực tế chỉ huy đội quan này, nhưng trên danh nghĩa trên y còn có một đại ca Hình Lão Hổ, như vậy gã muốn chuyên quyền độc đoán sẽ danh bất chính, ngôn bất thuận.
- Hơn nữa, thời gian ngắn như vậy, y không có khả năng tập hợp các nhánh quân nghe theo mệnh lệnh của mình, cho dù không có Hình Lão hổ, y cũng khó mà quyết đoán. Ta thực hiện chiêu an là hi vọng dưới sự bao vây của đại quân có thể ép nội bộ bọn chúng có thể thống nhất ý kiến, hiện nay ta đang điều động đại quân từ các nơi như Thái Nguyên đến viện trợ bao vây núi, tạo thành thế tấn công hùng mạnh, chính là xuất phát từ mục đích này.
- Nhưng nếu trong tình huống này mà chiêu an vẫn không thành công thì sao? Thì làm như vậy cũng không phải là hoàn toàn không có hiệu quả. Chiêu an nhất định sẽ khiến nội bộ chúng không hợp, đỉnh Ngũ Lão sẽ không còn bền chắc như thép nữa, còn chúng ta sẽ có cơ hội rồi.
Giang Bân gật đầu, nghi hoặc nói
- Quốc công, đại quân chúng ta tiếp cận, tấn công núi thường xuyên, đám loạn phỉ trên núi liều chết chống cự, giống như một khối thép chắc chắn, chẳng lẽ một phong thư, một đôi môi có gươm lưỡi có kiếm lại có thể đọ được với uy lực của thương pháo binh mã sao?
Miêu Quỳ như bừng tỉnh, vuốt cằm nói
- Đúng vậy, Quốc công nói không sai. Bọn chúng là một khối thép cũng được, là một đống cát cũng tốt, cũng chỉ là do chữ Lợi mà tụ hợp thôi. Cùng chung mối thù là vì một khi phá núi tổn thất của bọn chúng là giống nhau, kế chiêu an có thể chia rẽ tan rã bọn chúng, còn vì tiếp nhận hoặc không tiếp nhận chiêu an mà lợi ích của bọn chúng cũng khác nhau nữa.
Hứa Thái vui vẻ nói
- Từ xưa đồng hoạn nạn dễ, cùng phú quý khó. Như vậy xem ra, tin Quốc công chiêu an đưa lên núi, trên đỉnh Ngũ Lão hiện tại hẳn là có một phen tranh chấp rồi.