Dương Lăng không ngờ ông ta phân tích rõ ràng như vậy. Dương Lăng vẫn không nói ra ý kiến của mình tương đồng với ông ta từ lâu, ngược lại luôn miệng tán thưởng và nói lời cảm tạ ông ta. Tỏ vẻ nhất định tôn trọng ý kiến của ông ta.
Dương Đình Hòa thấy hắn quyền cao chức trọng nhưng vẫn khiêm tốn như thế. Cảm thấy mình từ trước đến nay cố ý xa lánh bởi chuyện hắn thân thiết với Dương Nhất Thanh đúng là có phần nhỏ mọn. Ngươi kính ta một thước, ta trả lại ngươi một trượng, Dương Đình Hòa cũng thư thái hơn, chuyện trò vui vẻ, không nghiêm túc như lúc mới tới.
Hai người trò chuyện cực kỳ vui vẻ, cho đến khi Cao quản gia tiến vào nhỏ giọng bẩm báo có người đưa thư tới, Dương Đình Hòa lúc này mới mỉm cười đứng đậy cáo từ. Dương Lăng không để ý tới chuyện người đưa thư, trước tiên cung kính tiễn ông ta, nhìn thấy ông ta lên kiệu rời đi, lúc này mới hỏi quản gia:
- Người đưa thư từ đâu tới?
Cao quản gia vội đáp:
- Nói là người của phủ Trương đại nhân Trương Đa Khí của Thái An học chính ở Sơn Đông.
Dương Lăng khẽ biến sắc, vui vẻ nói:
- Sơn Đông có tin sao? Mau mau, dẫn gã tới gặp ta!
Người đó là gia đinh thân tín của Trương phủ, dáng người cao lớn, còn có võ công rất giỏi, thấy Dương Lăng gã cung kính dâng lên phong thư giấu trong người, Dương Lăng mở ra đọc kỹ một lượt, bèn vỗ tay cười to, hắn gọi quản gia cầm mười lượng bạc ban thưởng cho tên gia đinh này, còn dặn dò một lát, phái gã rời đi, lúc này mới cười sằng sặc đi vào hậu viện.
Sáng nay trời mưa sũng nước, tới giờ vẫn còn khá mát mẻ, một đám nữ nhân đang đá cầu ở hậu hoa viên.
Theo Dương đại quan nhân nói, đá cầu có lợi cho sức khỏe và bồi đắp tinh thần đoàn kết, có thể hun đúc tình cảm sâu đậm, mở mang tầm nhìn, vì thế hắn rất tán thành. Đương nhiên, kiểu vận động này có thể giúp những người phụ nữ của hắn giữ được khí lực khỏe mạnh, rèn luyện tính dẻo dai của tứ chi và độ đàn hồi rắn chắc của mông eo đùi, có lợi cho việc tăng cường tình thú khuê phong, đánh chết hắn cũng không công khai điều này.
Bởi vì Dương Lăng đồng ý, nữ nhân trong nhà lại khá đông, Hán Ấu Nương bèn may một bộ võ phục ngắn cho tất cả mọi người trong nhà chỉ dùng ở hậu hoa viên, khi mọi người đá cầu, tư thế hiên ngang, vô cùng quyến rũ.
Cỏ xanh được cắt ngắn trên mặt đất, váy lụa trắng như tuyết của mấy nàng, chân đạp phượng đầu ủng thô nhỏ, thân trên cũng là áo ngắn cùng màu,ống tay áo lụa màu trắng hẹp mà bó sát, hai tay đều được bó cổ tay, thắt dây thêu kim, ai nấy đều thắt eo bé xíu, bộ ngực tròn trịa, trông hết sức hấp dẫn.
A Đức Ny cũng thích kiểu vận đọng do người phương Đông phát minh này, dáng nàng cao nhất, bắp đùi thon dài được bó sát bởi ống quần, tỉ lệ cực đẹp, trông càng động lòng người. Hàn Ấu Nương, Ngọc Nhi, Thành Khởi Vận, Sở Linh ai nấy đều có thân hình cân đối, dáng người tuyệt đẹp, trên bãi cỏ chỉ thấy toàn eo thon, chân dài, khiến cho người ngoài không nỡ nhìn theo bóng, cứ nhìn chằm chằm vào người là đủ rồi.
Dương Lăng thấy các nàng đang đá bóng, bước chân liền chậm lại, ngồi xuống bàn đá, cầm một chiếc chén sứ không ai dùng để châm trà, mỉm cười nhìn họ đá cầu. Thành Khởi Vận nghiễm nhiên là huấn luyện viên bóng đá, một quả bóng cao su bay lên bay xuống quanh người nàng, thắt lưng mềm mại như cành liễu, đùi ngọc móc bóng tự nhiên, các loại tuyệt kỹ làm cho một đám mỹ nữ duyên dáng gọi to mãi.
Thành Khởi Vận nhìn thấy Dương Lăng tới, quả bóng cao su bị mũi chân nàng chấm một nhát, bỗng nhiên đưa lên trước, đùi duỗi thẳng tắp, tạo thành một đường thẳng với mũi chân, quả bóng đó bắn vù một cái về phía Dương Lăng. Dương Lăng cười ha hả, đặt chén trà xuống giơ tay ra, dùng chiêu Thái cực đẩy “dẫn tự quyết” trong tay, quả bóng cao su liền chuyển đến đầu ngón tay của hắn. Dương Lăng thuận tay phất một cái, quả bóng bèn bắn về phía A Đức Ny.
A Đức Ny học đá bóng trong thời gian ngắn nên trông thấy đã kinh hãi, vội vàng ra sức đón bóng, một chân đá quả bóng lên không trung, khi hạ xuống đã lệch năm đến sáu trượng, Sở Linh chạy gấp tới, móc ngược bắn quả bóng về. Đám Hàn Ấu Nương và Ngọc Đường Xuân lần lượt đi tới, quả bóng đó từ đầu đến giờ chưa hề rớt xuống.
Tuyết Lý Mai có bầu không thể đá bóng, cầm một gói quả mai khô ngồi bên cạnh xem rất hào hứng. Thành Khởi Vận tiện tay giật khăn tay bên dây lưng xuống, vừa lau sạch mồ hôi trên trán, vừa thong thả bước tới ngồi xuống bên cạnh Dương Lăng, cười khanh khách hỏi:
- Hôm nay sao lại có thời gian rảnh rỗi tới hậu hoa viên đi dạo thế?
Dương Lăng lôi ra một phong thư từ trong tay áo, cười hì hì đưa cho nàng, đáp:
- Nàng xem đi.
Thành Khởi Vận nhận lấy bức thư, chăm chú đọc., Dương Lăng vừa thưởng thức trà, vừa thưởng thức vẻ xinh đẹp của các thê thiếp. Thành Khởi Vận xem xong, ưỡn bộ ngực căng đầy, liếc mắt nhìn hắn, mỉm cười vừa quyến rũ lại ngọt ngào, nói:
- Thành công rồi sao? Ha ha, đây mới là tú tài gặp binh, có lý nói không rõ. Nói đạo lý với văn nhân, thật giống với phụ nữ buồn nôn, đó là tự mình chuốc lấy cực khổ, hay là biện pháp của đại nhân người hay nên Diễn Thánh Công ngạo mạn một đời cuối cùng cũng phải cúi đầu.
Dương Lăng cười nói:
- Cậy vào bóng của Khổng Tử, trong mắt ông ta ngoài Hoàng đế ra đâu có người nào khác. Ta cũng sai người truyền mật chỉ của Hoàng đế cho ông ta, nghiêm khắc răn dạy thêm, đầu tiên làm tiêu tan điệu bộ kiêu ngạo hống hách của ông ta đã. Lúc này mới để đám đại binh và tên chủ giàu có đó dùng những thủ đoạn vô lại để sửa chữa. Cuối cùng lại để Trương lão phu tử ra mặt khuyên răn, con cá lớn này ngoan ngoãn mắc câu. Ha ha, Diễn Thánh Công ra mặt tán đồng cải cách chế độ, con cháu đích hệ của thánh nhân ủng hộ nền chính trị mới, khiến cho không ít hủ nho đạo học câm miệng ở đây.
Hóa ra, Dương Lăng xin một thánh chỉ, sai người truyền nhanh tới Khổng phủ, Diễn Thánh Công cậy quyền thế, cấu kết quan phủ, bắt buộc người khác bán ruộng, làm nhục nề nếp gia đình của thánh nhân, còn có người buộc tội ông ta chuyên dùng đại hình, bức đánh các tướng lĩnh dẹp thổ phỉ có chiến công, lạm dụng ân thưởng triều đình, khiển trách hỏi ông ta có phải muốn lập quốc gia khác trong quốc gia hiện giờ không? Tội danh này có chút tàn nhẫn, vừa nghe Hoàng đế cực kỳ phẫn nộ, khiến Khổng lão tiên sinh sợ toát mồ hôi lạnh.
Cuối cùng trong ý chỉ lại lạnh lùng nói, lỗi lầm của ông ta đã làm nhục nề nếp gia đình thánh nhân, nể mặt của Khổng thánh tiên sư, Hoàng đế không công khai khiển trách, lần này cũng không nghiêm trị, muốn ông ta tự mình suy nghĩ, từ nay về sau biết kiềm chế.
Hoàng đế hạ thánh chỉ nghiêm khắc như thế, Diễn Thánh Công sao không hoảng hốt chứ? Mà ý chỉ này lại là trung chỉ, người ngoài không ai biết, chuyện xấu này bản thân ông ta đương nhiên sẽ không tung hô ra ngoài, lẽ nào khua chiêng gõ trống nói mình ngang ngược làm Hoàng đế nổi giận nên bị Hoàng thượng khiển trách sao?
Nhận ý chỉ này trong tay, Diễn Thánh Công ngang ngược giống như quả cà bị phơi sương, an phận hơn nhiều. Ông ta an phận rồi, Kiều Tứ Hải nhận được mật thư của Dương Lăng đã có người tâm phúc, nhưng ông ta không an phận. Ông ta cũng không tới Khổng phủ gây rối, chỉ là trong vùng bắt đầu lan truyền tin tức nói Bạch Y Phỉ Đậu Hủ Lang ở núi Thái Hành Sơn đã lẻn tới Khúc Phụ, hơn nữa trong đêm còn có một nhóm Bạch Y Phỉ len lỏi khắp nơi, mặc dù không trộm cướp, nhưng người khác nhìn thấy cũng đủ dọa người.