Dương Lăng nhẹ nhàng đặt tay lên eo nàng, vuốt ve tóc nàng, thấp giọng nói:
- Một lát nữa là tới Vũ thành rồi, nàng nên hành động theo Kiều tham tướng thì hơn. Bên phía Thái An, đông binh mã, ta sợ không chiếu cố cho nàng được.
Xe lắc lư, A Đức Ny nhẹ nhàng cầm tay Dương Lăng, dịu dàng nói:
- Dương, tại sao không để ta cùng chàng sóng vai tác chiến chứ? Ta không chỉ có thể đi thuyền đánh giặc, mã thuật của ta cũng rất khá mà. Chàng….. đối chiến mà vẫn không nắm chắc ư?
Dương Lăng lắc đầu, trầm tư nói:
- Không, trận chiến này Dương Hổ tất bại. Quân đội của hắn mạnh thì mạnh thật, tuy nhiên thời gian ngắn như thế tập hợp đội quân khổng lồ như vậy, hắn sẽ không có thời gian chỉnh đốn ước thúc, khi chiến sự thuận lợi để tranh đoạt tài vật, ai trong bọn họ cũng đều dũng mãnh như hổ. Một khi gặp kẻ mạnh tay áp chế, sẽ lập tức sụp đổ. Phỉ, chỉ là phỉ mà thôi!
- Nhìn cục diện này, bọn họ chiếm ưu thế về số lượng, trên thực tế so sánh với đại quân triều đình, bọn họ vẫn là thế đơn lực bạc, toàn bộ quân đội tác chiến chỉ bằng khí thế, nông dân nghèo khổ theo phỉ thì có bao nhiêu kinh nghiệm tác chiến đây. Càng không có năng lực phối hợp với nhau khi mấy chục vạn đại quân hỗn chiến.
Dương Lăng cười lạnh nói:
- Ưu thế của bọn họ là cơ động linh hoạt, có thể tác chiến xuất kỳ bất ý, nhưng Dương Hổ vẫn không suy nghĩ đến chuyện thành lập căn cứ địa vững chắc, lấy Sơn Đông làm hậu phương lớn, bọn lính vẫn mệt mỏi bôn ba. Ta nghĩ hiện giờ quân nhu tiếp tế tiếp viện đã gặp khó khăn lớn. Việc này dễ dàng cho ta tập trung binh lực, một kích đánh tan.
A Đức Ny khẽ gật đầu, nhẹ nhàng tựa vào vai hắn, nói:
- Một trận chiến này có thể diệt hết phản quân Dương Hổ không?
Dương Lăng lắc đầu, thở dài:
- Nói dễ hơn làm, có là quân thần cũng không có được chiến quả như vậy, trừ phi Dương Hổ thề sống chết một trận, quyết không lui về sau. Nếu không, cho dù ta có điều đến một triệu đại quân, không tiếc tài lực từng bước bố trí công sự, tầng tầng vây quanh, phong tỏa tất cả đường giao thông hiểm yếu, hắn muốn dẫn một chi khinh kỵ khoái mã thoát khỏi vòng vây của ta cũng dễ như trở bàn tay.
Hàng mày đen nhánh của A Đức Ny khẽ chau lại:
- Ta hiểu, cho dù quốc gia của chúng ta nhỏ, một đội ngũ phản loạn rất nhỏ, tiếp tục bao vây tiễu trừ cũng tương đối khó khăn. Tuy nhiên… đến bây giờ bọn họ đều lén chạy trốn khắp nơi, sợ là sẽ tạo nên phiền phức không nhỏ cho quốc gia.
Dương Lăng hôn lên má nàng, khẽ cười nói:
- Cũng không hẳn thế, nếu như có thể lợi dụng thật tốt cuộc chiến, thiệt hại tạo ra chưa chắc đã bằng lợi ích.
Dương Lăng nháy mắt nói:
- Bắc chiến Thát Đát. Chúng ta cùng Đóa Nhan tam vệ và Nữ Chân tam bộ đã kiến lập nên liên minh chiến lược, đồng thời kéo hai bên giao dịch với nhau, xem như điều kiện trao đổi, chúng ta đã lập nên rất nhiều nông trường khổng lồ ở Liêu Đông.
Đánh giặc Oa, chúng ta thừa cơ phát triển thủy quân lớn mạnh, kiến tạo chiến thuyền và pháo kiểu mới, nắm trong tay hơn trăm kẻ trộm lưu lạc trên các đảo của Đông Hải, cho Lưu Cầu đóng quân, Bắc khống Đông doanh. Nắm trong tay Hoàng Hải, Đông Hải, bảo đảm thông thương đường biển.
Trợ giúp Mãn Lạt Gia và Phật Lang Cơ đánh nhau một trận? Hạt di châu. Khống chế Nam Hải, đóng quân cho Mãn Lạt Gia, bất cứ lúc nào cũng có thể vươn thế lực ra Ấn Độ Dương. Đồng thời đẩy mạnh giao lưu với hai phía Đông Tây, giao lưu buôn bán sắp tới còn muốn giao lưu và dung hòa văn hóa Đông Tây nữa.
Cho dù bình định Đô Chưởng Man ở Tứ Xuyên, nhân cơ hội bộ lạc hơn trăm năm lại đây không ngừng tác loạn này đã hoàn toàn tan rã, dùng chiến lược của ba tỉnh Vân Quý Xuyên khống chế nơi xung yếu nhất của Tự Châu, đồng thời đe dọa được mười lăm vị thổ ty Ba Thục càng ngày càng ương ngạnh. Thúc đẩy triều đình thay đổi những chính sách cố hữu dễ khiến các dân tộc tranh chấp.
Nếu chiến tranh chỉ có đánh thật thống khoái, chỉ có thắng lợi trên chiến trường, đó mới thật sự là thất bại. Tướng công của nàng bình Bắc Lỗ, bình hải đạo, bình giặc Oa, bình Nam Man, bình Tây di đều có thu hoạch, vậy bình phỉ thì sao? Có chỗ nào tốt? Nam tước hải đạo xinh đẹp các hạ, nàng nói thử xem.
A Đức Ny cười nói tự nhiên, ôm eo y, lười biếng nói:
- Chàng à, ở bên chàng, người ta mới không muốn hao phí đầu óc vì mấy tên phỉ này chứ. Hơn nữa, đối với Đại Minh chàng quen thuộc hơn ta nhiều, bây giờ lại là Công tước Đại Minh, người ta cho chàng một cơ hội thể hiện, chàng nói thử đi.
Dương Lăng bị sự quyến rũ động lòng người của nàng chọc cười, nhéo nhẹ một cái, rồi mới mở miệng:
- So sánh với những cuộc chiến tranh ấy, Bạch Y Quân, hưởng mã đạo tác loạn lần này, tuy có chút lí do cá nhân, nhưng bọn họ có thể có được đội ngũ lớn như vậy, không thể không khiến người ta lo nghĩ xa xôi được.
Loạn Sơn Đông, căn nguyên do Hà Bắc. Loạn Hà Bắc, căn nguyên do triều đình. Do triều đình, nảy sinh từ thể chế. Đây mới là gốc rễ của phản loạn, không giải quyết gốc rễ này, cho dù ta đánh trăm trận trăm thắng, giết hơn trăm vạn người, cũng chỉ là biện pháp không triệt để, trị phần ngọn mà không trị tận gốc.
Cho dù Lưu Lục chết rồi, Dương Hổ cũng không còn nữa, nói không chừng lại xuất hiện ngay một Lưu Lục, Dương Hổ mới, giết Lưu tặc không dứt, người chịu khổ trước sau vẫn là dân chúng. Chỉ có rút củi đáy nồi, thanh trừ tệ nạn đã kéo dài lâu ngày, cho dân chúng có con đường sống, mới có thể chân chính hoàn thành việc bình ổn Lưu tặc tác loạn. Nhưng muốn trị tận gốc nói dễ hơn làm?
Nó sẽ chạm đến lợi ích hiện hữu của cả giai cấp thống trị Đại Minh, giai cấp này bao gồm công hầu huân khanh, đủ loại quan lại trong triều, thân sĩ thiên hạ, thậm chí cả phiên vương, thế gia, nhà quyền quý các nơi, cho dù là Hoàng đế, cũng sợ không chống lại sức mạnh khổng lồ đến vậy. Nhưng mà, cảnh hỗn loạn do phản loạn Lưu tặc, người hứng chịu cuối cùng không chỉ là bách tính bình dân.
Toàn bộ giai cấp thống trị típ tắp trên cao, đều đã xúc động vô cùng, bọn họ đương nhiên sẽ ý thức được nếu muốn có được ổn định và hòa bình lâu dài, đạt được lợi ích dài lâu, nhất định phải đem lại cái lợi cho dân, thi nhau dùng những cách có tác dụng xoa dịu mâu thuẫn xã hội. Rất nhiều thói quen lâu ngày, chế độ xưa cũ bình thường khó có thể lay động, giờ lại giải quyết được dễ dàng.
Dương Lăng thản nhiên cười nói:
- Nói thật, ta đánh quá nhiều trận chiến như vậy, trong triều hao phí tâm tư thực hiện một số cải cách, vẫn chưa bao giờ chạm tới vấn để thể chế Đại Minh. Lần này… lần này là một cơ hội tốt, một trận hay. Với ta mà nói, mới là trận chiến quan trọng nhất. A Đức Ny, chiến trường chân chính của ta không phải ở đây, mà là ở trong triều, đánh thắng một trận ấy, ta mới thực sự giành được thắng lợi.
A Đức Ny ngẩng đầu lên, đôi mắt sáng nhìn Dương Lăng, chợt phát hiện có một chút hứng thú xa lạ. Ánh mắt này, trong sự cơ trí cương nghị mang theo chút quyết đoán sát phạt tàn nhẫn. Khi bàn về chính sự y không hề mang chút tình cảm cá nhân nào, chỉ bình tĩnh lo lắng đến vấn đề lợi ích lâu dài. Đây hẳn là một người có tố chất của một chính trị gia tài ba.