- Lý Công mưu trí, Lưu công quyết đoán, Tạ công ưu tú ngay thẳng. Ba giá xe ngựa triều
Hoằng Trị. Nhưng sau khi Lưu Kiện, Tạ Thiên liên tiếp bị bãi truất, Lý Đông Dương lại tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục, một mình ở lại trong triều, chỉ riêng việc này, đã sớm bị rất nhiều người trong sĩ lâm phỉ nhổ không ngừng, mắng ông luyến tiếc quyền vị, không biết liêm sỉ.
Sau khi Lưu Cẩn chuyên quyền, vì tận lực muốn đảm bảo triều chính được thực thi, không để vì Lưu Cẩn mà bại hoại đến mức không thể thu thập nổi, ông không thể không giữ mối quan hệ giao hảo với Lưu Cẩn, thậm chí còn có chút xu nịnh lấy lòng, hành vi này càng khiến cho rất nhiều người trong sĩ lâm coi tiết khí cao như tính mạng cảm thấy nhục nhã.
Thiên địa quân thân sư, sư giả địa vị như phụ mẫu, nhưng học trò của ông ta thậm chí còn vì vậy mà viết lá thư, tuyên bố đoạn tuyệt quan hệ sư trò với Lý Đông Dương, không muốn vì hành vi tệ hại của ông ta mà làm ô nhục thanh danh bản thân. Bị đồng đạo xưa cũ chỉ chỉ trỏ trỏ đâm sống lưng. Vị lão nhân này không biết đã chịu đựng bao nhiêu áp bức và lăng nhục?
Tri ngã giả vị ngã tâm ưu, bất tri ngã giả vị ngã hà cầu? Xấu hổ nhịn nhục, lo lắng đại cục, hiện giờ cũng xem như công đức viên mãn rồi.
(Tri ngã giả vị ngã tâm ưu, bất tri ngã giả vị ngã hà cầu: Người thấu hiểu tâm tình ta, nói rằng ta phiền muộn.
Người không thấu tâm tình ta nói ta còn mong cầu điều chi?)
Làm quan đến được chức vụ của Lý Đông Dương, đã là vị cực nhân thần, vị lão nhân còn cầu gì nữa chứ? Quyền hoạn chịu chết, ông ta cũng là đại công thần trừ gian, vốn dĩ phải được trọng dụng ca ngợi, nhưng ông ta lại chọn đúng thời điểm này từ chức hồi hương, lấy một thân vải bố để làm bằng chứng thực tế chứng minh tấm lòng mình cho toàn bộ thiên hạ thấy.
Dương Lăng bắt gặp ánh mắt kiên định của Lý Đông Dương, lời vọt tới miệng rồi lại nuốt trở vào. Hắn biết bản thân không cần thiết phải khuyên nữa rồi, vị lão nhân đáng kính này dốc hết tâm can vì giang sơn Đại Minh, thật sự đã bỏ ra quá nhiều quá nhiều rồi. Đây là tâm nguyện lớn nhất của ông ta, cũng là cơ hội duy nhất giúp ông ta rửa sạch bản thân, đổi lại là thời điểm khác từ quan, sẽ không sản sinh hiệu quả đáng có như vậy.
Dương Lăng trầm ngâm gật đầu, hỏi tiếp:
- Nếu đã như vậy, tại hạ không tiện khuyên ngài nữa. Kính xin Lý đại học sĩ thẳng thắn bẩm báo, đại nhân đã có ý hồi hương, hà tất phải hành động sắp xếp như vậy?
Lý Đông Dương khẽ mỉm cười, nói:
- Lão phu lui rồi, lão Tiêu tuổi đời còn lớn hơn ta, cũng chẳng làm được mấy năm nữa đâu, những ngày tháng sau này trong Nội các, chính là thiên hạ của Giới Phu. (Giới Phu, tự của Dương Đình Hòa)
- Ngày trước có hai vị Lưu, Tạ trong triều, chúng ta liền phát nghị luận, Dương Đình Hòa, Dương Nhất Thanh còn có Uy Quốc Công ngươi, tiểu tam Dương này nói không chừng có thể tái hiện sự hưng thịnh của đương triều Tam Dương thời Nhân Tuyên, thế nhưng, Uy Quốc Công hiện giờ tước hiển vị tôn, đã không thể vào triều phò chính, Dương Đình Hòa và Dương Nhất Thanh thì…
Lý Đông Dương chầm chậm nói:
- Cả hai người này đều có tài làm tể tướng, Dương Đình Hòa bác học uyên thâm, kiến thức sâu rộng. Luận về tài văn chương, có cả một ngày dài cũng không kể hết, nếu luận Kinh bang tế quốc, thật chẳng sánh bằng y. Tuy nhiên Dương Đình Hòa đối với đồng sự, không tránh khỏi cao ngạo. Đệ nhất thần đồng Đại Minh mà, từ nhỏ tính tình cao ngạo một chút cũng là lẽ thường, nhưng tể tướng một triều, trí tuệ khí độ cá nhân có ảnh hưởng lớn đến triều chính, đấy là khuyết điểm của y. Dương Nhất Thanh thì khiêm tốn hơn nhiều. Hơn nữa, Đình Hòa đối với những người không cùng quan điểm chính kiến, có chút hơi hà khắc, không biết dung nhẫn, cứng ngắt dễ gãy.
- Còn Dương Nhất Thanh từng bị cách chức, tính tình đã lâu trải qua rèn luyện, linh hoạt bình tĩnh hơn, Dương Nhất Thanh làm việc biết nhẫn nại khôn khéo, biết đưa đẩy nhân nhượng, biết dùng cơ hội khác để đạt mục đích, điểm này thì Dương Đình Hòa không sánh bằng. Còn nếu bàn về chính lý, tài lý, tầm nhìn sâu rộng, tài năng về phương diện này, Dương Nhất Thanh không bằng Dương Đình Hòa, cả hai người này, một người có tài trị chính, một người có thủ đoạn trị chính, ai cũng có sở trường riêng, nếu có thể hỗ trợ cho nhau, tất châu liên bích hòa.
Ông ta thấy Dương Lăng muốn mở lời lại thôi, liền cười nói:
- Ta hiểu ý của ngươi, cả hai người này xưa nay không hợp nhau, nếu có cơ hội, tránh không khỏi lục đục một phen. Tuy nhiên hai người này đều là trung thần một lòng một dạ với triều đình, chuyện nhỏ tính toán, một khi đảm nhận trọng trách Nội Các, vai gánh càng khôn Đại Minh, mức độ nặng nhẹ hẳn là hiểu rõ, sẽ không lấy quốc gia đại sự, làm thủ đoạn cá nhân để tranh chính với nhau.
Dương Lăng trầm mặc một lúc, cảm thấy Lý Đông Dương nắm rất rõ khuyết điểm của hai người này. Còn hơn quá đề cao năng lực công tư phân minh của họ, tuy nhiên hắn cũng cho rằng tính tình của Dương Đình Hòa, nếu gặp phải người như Hoàng đế Hoằng Trị, nói không chừng chính là quân thần ngư thủy, hai bên đều được lợi.
Xong đối với Chính Đức một Thiên Tử thiếu niên ít tuổi khí thịnh mà nói, một khi Dương Đình Hòa nắm đại quyền trong tay, rất có khả năng vì sự cố nào đó, dẫn đến quân thần tương tranh, trở thành mối họa. Có Dương Nhất Thanh một người tính tình trầm tĩnh từ bên trong đưa đẩy uốn nắn, cân bằng Nội Các, mạnh như một nhà độc đại, liền nói:
- Lý đại nhân muốn đi, chắc hẳn việc này Dương Đại học sĩ đã được biết, không biết Dương đại học sĩ đã từng tiến cứ ai?
Lý Đông Dương vuốt râu nói:
- Đương nhiên, Dương Đình Hòa đề cử hai người, một người nhậm Lại Bộ Thượng Thư, một người chủ chính Nội Các. Bọn họ chính là Lưu Trung, Lương Trữ. Hiện giờ đang là đại thần chuyên điển chế cáo, chính là treo hàm Lại Bộ Thượng Thư. Ha ha, cả hai người này vốn dĩ là Xuân phường giảng quan của Thái tử, là cựu thần Hoàng thượng. Phẩm trật quan chức quả thật thích hợp, chẳng trách Hoàng thượng đắng đo không quyết.
Dương Lăng vừa nghe đã hiểu, không khỏi hiểu ý mỉm cười:
Dương Đình Hòa cũng là người xuất thân từ Đông cung Xuân Phường, vốn dĩ là Thị giảng của Thái Tử. Lưu Trung, Lương Trữ cũng là thị giảng, Ba vị lão sư này nói không chừng vốn là bạn hữu đồng môn, lôi kéo họ vào, đương nhiên thuận tiện cho mình hành sự.
Dương Đình Hòa tài hoa hơn người, hùng tâm bừng bừng, vào Nội Các vốn định đại triển quyền cước, làm một vị trị thế năng thần, lưu tên sử sách. Đáng tiếc, gã vào Nội Các không hợp thời, bên trên có Lý lão phu tử đức cao vọng trọng đè nặng, chẳng tới lượt gã đánh nhịp đương gia, trong nội đình có vị Lưu Cẩn đệ nhất quyền hoạn tác quái, gã lại mất mặt đi học Lý Đông Dương xã giao công quan, cho nên từ khi vào Nội Các căn bản là vật trang trí mà thôi.
Hiện tại Lưu Cẩn bại rồi, Lý Đông Dương lui rồi, Dương Lăng ẩn dật, vừa hay là thời cơ tốt để cái cây tiểu bạch dương hơn bốn mươi tuổi như gã trưởng thành. Nếu lôi kéo hai lão đồng sự có mối giao hảo tốt, năng lực làm việc và địa vị danh vọng thua xa gã vào trong trung tâm quyền lực. Thế thì gã sẽ trở thành đệ nhất đương triều.
Dương Lăng ngẫm nghĩ một chút. Lại hỏi:
- Thế theo Lý đại học sĩ, Vương Hoa, Dương Nhất Thanh, hai người này thì ai là người thích hợp chấp quản Lại Bộ hơn?