Đao đặt lên cổ, người đàn ông vẫn không phục, hai mắt căm tức, như muốn phóng hỏa. Lưu Lục bước lên phía trước quát:
- Ngươi là người phương nào? Dám giương oai!
Người đàn ông trợn trừng mắt trả lời:
- Hay cho một tên cường đạo, ngay cả Triệu Phong Tử huyện Văn An cũng không nhận ra sao?
Lưu Lục xưa nay kính trọng và ngưỡng mộ người có hào khí, can đảm. Y cũng là người của huyện Văn An, sao lại không biết Triệu tú tài trọng nghĩa khinh tài này chứ, liền chắp tay nói:
- Hóa ra là Triệu tiên sinh, ngưỡng mộ đã lâu, tiếc là trước giờ chưa từng biết mặt, cho nên mạo phạm, xin tiên sinh lượng thứ.
Triệu Toại đứng lên nói:
- Ngươi đi đường ngươi, ta đi đường của ta, hà tất phải khách khí với ta?
Lưu Lục nhướn mày nói:
- Tham quan ô lại đầy rẫy thiên hạ, ta vì bị hắn ta bức bách mà không thể không làm vụ buôn bán này. Nay được tiên sinh ở đây, nếu được trợ giúp, chỉ thị tất cả, ta nguyện phụng lệnh nhận giáo, không biết ý của Triệu tiên sinh thế nào?
Triệu Toại ngửa mặt lên trời cười lớn:
- Chỉ dựa vào các ngươi cũng có được thiên hạ sao?
Lưu Lục không kinh không giận, mỉm cười nói:
- Vương Hầu thừa tướng tướng quân đâu cứ phải con dòng cháu giống? Người thắng làm Vương hầu kẻ bại làm giặc. Anh tài sau khi luận ra thành bại, tạo thành tiếng vang. Kỳ thực từ xưa tới nay người thành bá nghiệp, trước khi đại nghiệp chưa thành thì cũng có khác gì ta chứ?
Triệu Toại không ngờ tên cường đạo này lại có kiến thức như vậy, không khỏi nhìn gã bằng con mắt khác. Lưu Lục quan sát vẻ mặt, liền mỉm cười nói:
- Người đâu, không được làm khó dễ phu nhân và đứa bé, cung thỉnh tiên sinh trở về thôn, Lưu mỗ còn muốn được thỉnh giáo cẩn thận.
Y biết Triệu Toại là người hào sảng trượng nghĩa, thường hay ra mặt giúp người cùng khổ, được người người yêu mến, lại bởi vậy mà bị quan phủ xa lánh, dù có tài học, nhưng thủy chung khó nhập sỹ, thủ hạ dưới tay mình không thiếu mãnh tướng. Nhưng, muốn thành đại sự thì lại thiếu một nhân tài mưu lược, lúc này có lòng lung lạc. Triệu Toại sớm đã bất mãn với quan phủ, lại vô cùng yêu quý vợ con, dùng cái này để uy hiếp, chưa chắc không thể thành công.
Vợ con Triệu Toại ở trong tay y, bất đắc dĩ chỉ còn biết theo y trở về thôn. Đám cường đạo bảo vệ xung quanh Lưu Lục, bao vây dẫn Triệu Toại đi. Bãi cỏ lau gió thổi lắc lư, đã quay trở lại vẻ vắng vẻ, Giang Bân liền đứng lên, nói:
- Lưu Lục về thôn rồi, lúc này đang là cơ hội tốt, chúng ta mau đi thôi, lập tức chạy về Bá Châu báo tin, dẫn quân tới tập kích.
Chiến sự Bá Châu liên miên, do vì Lưu Cẩn trong triều kéo dài, Lương Hồng đang khống chế hành động rối loạn trong quân. Chiến sự không còn bao lâu nữa, Bá Châu ngày càng thối nát, không thể cứu vãn được nữa rồi.
Tin tức báo về trong kinh, hưởng mã đạo đã thu nạp được Triệu Toại gia nhập vào chư sinh huyện Văn An. Triệu Toại tan hết gia tài, cùng huynh đệ Triệu Phan, Triệu Cao và gia đinh, năm trăm tá điền gia nhập phản tặc. Gã được bổ nhiệm làm Phó nguyên soái của hưởng mã đạo Lưu Huệ, đổi tên thành Triệu Hoài Trung.
Có quân kỷ nghiêm minh của gã, khẩu hiệu thống nhất, hưởng mã đạo vốn du binh tán dũng, khắp nơi cướp bóc đã bắt đầu có hành động có mục đích rồi. Tấn công thành trì, giết chết quan lại, trấn áp hào thân địa chủ. Những nơi đã qua, trước tiên là mời thân sĩ địa phương nổi tiếng tới, báo cho dân chúng biết không cần hoảng sợ, chạy trốn.
Bộ hạ thu nạp ngày càng nhiều, công hạ các huyện Bác Dã, Nhiêu Dương, Nam Cung, Vô Cực, Đông Minh. Quan binh địa phương thấy thế mà bỏ chạy. Biên quân của Hứa Thái dù có khả năng chiến đấu, nhưng hưởng mã đạo tới như gió, thông thạo địa hình, chỉ một đêm có thể rong ruổi mấy trăm dặm. Chỉ là tránh được kinh quân. Chỉ lo chèn ép hào thân khắp nơi, thu nạp bộ hạ. Hứa Thái chịu Lương Hồng khống chế, chỉ có thể theo sau, thay họ thu dọn tàn cuộc. Hiện tại quân chủ lực loạn dân hiện tại đã gần mười lăm vạn người rồi.
Tin tức truyền về tới kinh thành, lục bộ trấn động, thiên tử khiếp sợ, Lưu Cẩn nhất phái thanh thế lớn, liên tiếp yêu cầu phái thêm đại quân bình phản, yêu cầu giết Dương Lăng để tạ lỗi thiên hạ. Tình hình xoay chuyển đột ngột, vốn cho rằng có thể nhanh chóng bình ổn phản loạn, Dương Lăng cũng chẳng qua là chịu sự chỉ trích. Các quan lại cũng đã cảm giác được sự nghiêm trọng của tình hình, kinh sư bầu trời vô tận, gió xuân ấm áp, trong lòng bách quan lại là một màn đêm u ám.
Buổi tối hôm đó, Trịnh Hòa Nghị dẫn theo một người khoái mã tới kinh sư. Dưới sự sắp xếp của Tống Tiểu Ái đã trà trộn vào Dương phủ. Đêm đó, thư phòng Dương phủ đã đèn đuốc sáng trưng suốt đêm.
Đêm hôm sau, phủ đệ của các quan lớn Lý Đông Dương, Dương Đình Hòa, Tiêu Phương, Dương Nhất Thanh cũng đều đón một vị khách không mời mà đến. Họ chính là lo lắng cho thế cục của triều đình, vốn vẫn chưa ngủ, sau khi bí mật tiễn khách, phủ đệ của họ lại càng đèn đuốc sáng trưng, thâu đêm suốt sáng.
Cùng lúc đó, rất nhiều văn võ bá quan kinh sư đều bị người đó dựng dậy lúc nửa đêm. Khi những vị đại nhân này lo lắng bất an từ trên giường bò xuống, liền mặc áo tới phòng khách, khi mặc áo đi vào phòng khách, cầm bái thiếp, cầm bái thiếp Tiêu Các lão, vị khách thần bí đợi trong phòng khách đó cười dài dâng một chiếc tráp, sau đó không nói gì, chắp tay cáo từ. Khi họ lòng đầy nghi ngờ mở hộp ra, bên trong để là thư, lễ vật và tranh chữ … của mình và Lưu Cẩn.
Đám người Mưu Bân, Đới Nghĩa, Trương Vĩnh cũng đã thức trắng đêm không ngủ, càng khó được chính là lại làm việc qua đêm ở Bắc Trấn Phủ Ti quân khí cục. Có người đích thân cầm thư của Mưu Bân tới gọi cửa. Bên trong tiếng “đinh đinh đang đang” không ngừng vang lên trong đêm, không biết được đang tạo ra từ những thứ gì. Lão nhân gác đêm vô cùng hiếu kỳ, tiếc là gác cổng đều là tâm phúc của Mưu Bân, căn bản không dễ để cho bất kỳ kẻ nào bước vào nửa bước.
Trời sáng rồi, bách quan lại lâm triều.
Lý Đông Dương ôm một bức cáo thị an dân của Triệu Toại đích thân viết, trên đó còn kiệt kê ra 30 tội lớn, 60 tội bé của Lưu Cẩn và lý do khởi binh thảo phạt triều đình. Y đứng trước mặt bách quan, vẻ mặt đầy tinh thần.
Cứ như vậy, vị Thủ Phụ đại nhân thích ở mà phía sau, từ từ bày bố cục này biết giờ này, ngày này là cần phải bước lên trước đài, đường đường chính chính đánh bại đối thủ.
Uy Quốc công phủ vẫn được bảo vệ dưới sự nghiêm cẩn của thị vệ thân quân. Nhưng Dương Lăng lại mặc chiếc long bào đai ngọc, ngồi nghiêm chỉnh trong thư phòng, trước mắt là một ly trà thơm, khói bay mờ mịt. Hắn hiện đang bị giam lỏng, nhưng bộ dạng này giống như là sắp lên triều gặp vua vậy.
Đối diện với hắn là một vị hổ tướng, mặc giáp trụ, lại cố ý làm trầy xước vết thương, mặt bôi đầy máu tươi, trong tay cầm chiếc quạt nhỏ, đang cố gắng quạt, giống như là sắp quạt hết vết máu đó đi vậy.
Kỳ lạ, một sự kỳ lạ khiến người ta hoảng sợ ….
Tinh thần Lưu Cẩn phấn chấn lên điện, nội thần vốn không có tư cách luận chính, nhưng những ngày này Lưu Cẩn vẫn luôn là thường khách của triều đường. Đêm qua cùng với mấy tâm phúc luận bàn một đêm, lại có chút buồn ngủ. Nhưng, y lại đầy ý chí chiến đấu. Y quyết định phải lợi dụng tình hình đại loạn của Bá Châu. Hôm nay dốc hết sức lực vào lật đổ Dương Lăng hoàn toàn, khiến cho hắn khó mà trở mình được.
Một người mặt áo mãng bào, trước ngực vạt sau còn có hai tay áo, tổng cộng có bốn con mãng xà. Tọa mạng bào, trong triều chỉ có Lưu Cẩn và Dương Lăng là có được vinh dự đặc biệt này. Nhưng từ nay về sau, thiên hạ chỉ còn lại có một mình y, thực sự là dưới một người mà trên vạn người.
Lưu Cẩn mỉm cười, tay đè lên đai ngọc nhìn về phía bách quan giống như một vị quân vương nhìn thần tử thần phục dưới chân, kính cẩn nghe theo. Bỗng nhiên, y cảm thấy có chút kỳ lạ, một đôi mắt kia có chút lạnh lẽo, giống như dã thú ăn thịt.
Một ý nghĩ không rõ ràng bỗng hiện lên, ớn lạnh từ sống lưng đi lên.
Đúng lúc này, Hoàng đế Chính Đức lên triều. Y mặc long bào, đầu đội dực thiện quan, long bào ngũ trảo kim.