- Đúng vậy, kích khởi biên quân làm loạn, Hoàng thượng giận dữ bãi chức, kết quả hôm nay còn không phải Đông Sơn tái khởi đó ư. Sao Đại nhân biết nếu Lưu Cẩn rơi đài, cũng sẽ không ngóc đầu trở lại? Lưu Kiện, Tạ Thiên đều là lão hủ, ngài cho là bọn họ thật sự lòng lang dạ sói, bắt buộc phải đẩy đối thủ vào chỗ chết hay sao?
Đó chỉ là bất đắc dĩ nha. Ngài cũng vậy, Lưu Cẩn cũng thế, chỉ cần không chết, ắt có một ngày Đông Sơn tái khởi. Đây mới là nguyên nhân khi bọn họ đối địch với các người, muốn đẩy các người vào chỗ chết. Ngài vừa hành động, liên lụy tiền đồ và tính mạng của bao nhiêu người? Có biết lòng dạ đàn bà không, đại lão gia của ta. Nếu Lưu Cẩn có lý do đáng chết, thì phải là từ tín nhiệm của Hoàng thượng. Cũng bởi vì hắn và Hoàng thượng có tình nghĩa sâu đậm, cho nên, hắn không thể chết.
Dương Lăng thở dài, nói:
- Người tại giang hồ, thân bất do kỷ. Ngay cả giết người cũng như vậy. Vậy thì, theo ý kiến của nàng, cần một kích như nào mới chết?
Thành Khởi Vận chau đôi mày thanh tú, suy tư rất chăm chú. Dương Lăng không khỏi bật cười:
- Vận Nhi suy nghĩ, có người lập tức phải sợ rồi. Có điều, khi nàng hại người, dáng vẻ lại đẹp như thế.
Thành Khởi Vận tức giận lườm hắn một cái, trầm ngâm nói:
- Đại nhân đi Tứ Xuyên, vẫn chưa tìm được hung thủ, đem việc này đổ lên đầu Lưu Cẩn thì sao? Làm tổn thương tới người chí thân mà hoàng thượng tin tưởng, chính là chạm vào vảy ngược của y. Dù Lưu Cẩn được Hoàng thượng tin một bề, nhưng ngoài tham tạng uổng pháp, nếu hơn điều này nữa, cũng đủ mất đi tính mạng.
- Không thể!
Dương Lăng lập tức lắc đầu:
- Gạt hai ngàn quân tốt của ta, việc này sớm muộn gì ta cũng phải tra ra, công đạo của những oan hồn này, đặt lên người Lưu Cẩn, vậy là kết án rồi. Còn nữa, Thục Vương Phủ điều tra đã lâu, Dương Đình Hòa đi Tứ Xuyên, đã từng tra hỏi, cứng rắn chỉ là Lưu Cẩn gây nên, sợ làm bọn họ hoài nghi. Hiện tại tuy là đồng minh, nhưng để lại chuôi trong tay hắn, vậy thì ngủ không ngon rồi.
Hơn nữa nàng cũng đừng quên, tiểu Vận nhi ngoan ngoãn của ta, mưu sát đối thủ, thiệt hại tới hai ngàn quan binh, tội danh tuy lớn, dù sao cũng phải có nhân chứng, vật chứng. Lưu Cẩn đòi bằng chứng, mấy thứ này không an bài vô ý lộ chân tướng, sẽ tự đào tử địa cho đối thủ, giết người lại biến thành tự sát. Không thể thực hiện, không thể thực hiện.
Thành Khởi Vận cười thản nhiên, hôn lên má hắn, nũng nịu nói:
- Đại nhân càng ngày càng rất cao minh rồi. Ta thấy rất nhanh người ta sẽ không bày mưu nghĩ kế gì cho ngài được nữa.
Dương Lăng giờ mới hiểu được dụng ý của nàng, không khỏi buồn cười trừng mắt nhìn nàng:
- Rất thích so đấu đó nha. Nói mau ý kiến của nàng đi, muốn đấu cùng ta? Lát nữa lão gia ta sẽ đấu khiến nàng phải kêu cha gọi mẹ đó…
Thành Khởi Vận mặt đỏ lừ nói:
- Hứ, vậy ngài thử xem.
Vừa thấy Dương Lăng thật sự động thủ, nàng lập tức thay bằng vẻ mặt lấy lòng, khẩn cầu nói:
- Đừng đừng đừng. Nói chính sự, người ta nói chính sự nha. Nếu muốn giết Lưu Cẩn, còn có một cách, hơn nữa căn bản không cần nhân chứng, vật chứng.
- Biện pháp gì?
- Mưu phản! Cáo hắn mưu phản! Điều tra Lưu phủ, hẳn là Xưởng Vệ. Mà Xưởng Vệ, nguyên bản chính là phe phái của đại nhân ngài. Lưu Cẩn rơi đài, đối với ngài lại tử tâm đạp địa. Hiện tại đầy kinh thành đối với cuộc tranh đấu giữa ngài và Lưu Cẩn đều mỏi mắt mong chờ. Khắp nơi đều là tai mắt của người có tâm, đại nhân lại không tất cấp.
Buổi trưa ngày mai khi lâm triều, đối với vài sự kiện liên quan đến tiền đồ của họ, Xưởng Vệ ắt phái thân tín thám thính tin tức, đại nhân chỉ cần ám chỉ một câu, bất kể là Miêu Quỳ, Đới Nghĩa hay là Mâu Bân, khi điều tra đều sẽ vui vẻ mang một vài thứ về cho Lưu Cẩn, vài thứ mang về đủ để lấy đầu lão đại của họ. Hắn còn có thể không chết?
- Việc này…
- Trở thành đối thủ sinh tử, lâm chiến chớ lưu tình!
Thành Khởi Vận cười ngọt, lời nói mang theo ác nghiệt sắt đá, mơ hồ lộ ra một cỗ sát phạt máu tanh. Ngay sau đó nàng lại ôm lấy cổ Dương Lăng, làm nũng nói:
- Nếu đại nhân còn do dự nữa, vậy thì đợi một nhà già trẻ, còn có Vận nhi ái mộ ngài, ngoan ngoãn phục tùng ngài bị lôi đi chém đầu đấy.
- Bốp.
- Ái…
Một tiếng đét to kèm một tiếng kêu đau yêu kiều, cặp mông đầy đặn đã bị đánh một cái.
- Giỏi! Sát phạt quyết đoán. Dụng kế dùng mưu, biết nặng nhẹ, sẽ không lưu tình tiếp tục để đối thủ bố trí ta vào chỗ chết nữa.
Thành Khởi Vận liếc mắt hạnh gắt giọng:
- Đáng ghét. Ngài bày tỏ thái độ, đánh mông người ta làm gì. Đau đấy, chắc là đỏ lên rồi.
Thành Khởi Vận xoay eo nhỏ, chân dài mượt mà, trên mặt toát lên vẻ dịu dàng quyến rũ khó nói nên lời, đôi mắt quyến rũ như tơ, cười đến yêu đến ngọt.
…………..
- Đây…đây là cái gì?
Lưu Vũ, Tào Nguyên, Lư Sĩ Kiệt vây quanh cái bàn, trên bàn đặt một cái hộp, bên trong là đủ loại thiếp nhiều màu sắc lớn có nhỏ có. Đây gọi là mật hộp, những thứ này có thể chuyển bại thành thắng?
Lưu Cẩn đắc ý cười, vì trấn an quân tâm dưới tay, chủ động giải thích:
- Đây là thiếp, danh mục quà tặng, thư tay nhờ vả, còn có giản thiếp mở tiệc chiêu đãi uống rượu….từ lúc ta đảm nhiệm nội tướng tới nay, triều thần ngoại quan, hoàng thân quốc thích ngày ngày đến bái yết. Triều thần bảy bảy tám tám, ngay cả Lý Đông Dương, Dương Đình Hòa cũng có trong đó.
Bọn họ cáo trạng ta, vậy xem xếp vào tội danh gì. Nhẹ, không đến nơi đến chốn đấy, chúng ta không cần quan tâm. Nặng, thì phải là chứng cứ cùng ta cấu kết tương giao. Muốn không chịu liên lụy, muốn tự bảo vệ mình, chỉ có đứng ở bên chúng ta, gỡ tội cho ta.
Lưu Cẩn cười cuồng:
- Phương pháp xử lý tội liên đới của Đại Minh ta rất lợi hại đó. Bọn họ mà nghĩ tới xuất hiện tình cảnh quá nửa công khanh cả triều bị thái tổ tàn sát, ắt hẳn sẽ lo lắng. Lui mười ngàn bước mà nói, cho dù Hoàng thượng đồng ý khai ân gán tội cho họ, có một đống bực bội bày ở đằng kia như vậy, sau này bọn họ còn muốn lên chức ư? Còn muốn được Hoàng thượng tin một bề ư? Ha hả ha hả...
Sắc mặt đám người Lưu Vũ hết sức khó coi. Có thứ đồ này cố nhiên trong lòng nhẹ nhõm, nhưng bọn họ và Lưu Cẩn kết giao mật thiết nhất đấy, nếu Lưu Cẩn để lại mấy thứ này, bọn họ khẳng định cũng ở trong đó. Lưu Vũ vừa mới hơi dao động, tính toán thoát ly khỏi Lưu phủ đi đến chỗ Dương Lăng khóc lóc kể lể, phản chiến lại, lần này cũng hoàn toàn chết ý niệm đó trong đầu.
Đòn sát thủ, ai biết lão khốn khiếp dùng đòn sát thủ này không phải sửa trị Dương Lăng mà là kéo người khác xuống nước. Cách chơi này không hay nha. Trong này còn vốn không có thiếp của Dương Lăng, Dương Lăng căn bản sẽ không có thói quen kia, đến thì bảo người thông báo một tiếng là được. Nhưng những quan viên xuất thân khoa cử toàn bộ đều chú ý lễ nghi, đến bái Lưu Cẩn, không thể không có thiếp đấy.
Huống chi Lưu Cẩn dáng vẻ bệ vệ ngút trời, mà ngay cả nội các Thủ Phụ Lý Đông Dương viết thư cho y cũng đều khách khí. Lời nói khen tặng thân cận. Mà quan viên khác viết còn buồn nôn bao nhiêu cũng có thể nghĩ. Tuy rằng đó đều chỉ là một đống nịnh bợ, nhưng là nịnh hót gặp chuyện không may, xảy ra chuyện chính là mất mạng. Nếu khiến Lưu Cẩn y bị tội lớn, những người này có thể thoát khỏi liên quan sao?
Không thể tưởng được Trương Văn Miện âm hiểm như vậy, không ngờ nghĩ một biện pháp như thế cho Lưu Cẩn, đây tuyệt đối là một lợi khí. Đúng như lời Lưu Cẩn, cho dù Hoàng thượng không muốn làm liên luỵ, thư khen tặng thân cận này rơi vào trong tay Hoàng thượng, từ nay về sau xem ngươi cũng nhất định là thấy cấn ngứa như thế nào. Ngươi nói cả ngày bị Hoàng thượng trợn mắt với ngươi, ngày tháng ấy sống ra sao?
Lư Sĩ Kiệt âm thầm kinh hãi: "Uy Quốc công muốn Nhất Kích Tất Sát, lợi dụng chứng cứ rõ ràng, hơn nữa bách quan thanh thế, khiến cho Hoàng thượng nhận chân đối đãi, vứt bỏ tư tình nghiêm trị Lưu Cẩn. Chỉ dựa vào một tội tham nhũng là có thể đẫy ngã y, ắt là liệt vào trọng tội. Nhưng có mấy thứ này trong tay, lại là ném chuột sợ vỡ bình rồi. Hơn nữa Lưu Cẩn đem truyền tin tức này đi, phàm là hơi tư tâm, những quan viên kia sẽ bảo vệ Lưu Cẩn rồi.
Ngay cả một thư giản của Lý Đông Dương rõ ràng chỉ là lừa gạt nịnh hót, một khi truyền nội dung lan ra ngoài, bị sĩ lâm biết được, lão ta đường đường Thủ Phụ, danh sĩ Đại Minh, sẽ vì thế mà mất hết khí tiết, thanh danh bại hoại, không gánh nổi việc này. Làm sao bây giờ, nhanh chóng nghĩ biện pháp đi thông báo cho Quốc công, nếu không nếu là ngày mai toàn lực xuất kích, bách quan bỗng nhiên phản chiến, sẽ bị vùi lấp vào trong nguy hiểm, thậm chí thất bại thảm hại rồi.
Trong lòng Lư Sĩ Kiệt vô cùng lo lắng, lại không thể hiện ra ngoài được, đành phải lộ vẻ vui mừng với đám Lưu Vũ. Cũng phải thừa nhận, đám Lưu Vũ tuy rằng rộng lòng, nhưng muốn đem chuôi trong tay người, cũng không cười nói tự nhiên được, trong lòng đủ loại cảm giác lẫn lộn, rốt cuộc là tư vị gì, cũng chỉ bản thân mới biết.
Lưu Cẩn và Trương Văn Miện đều là cá tính cực đoan. Trong lòng Trương Văn Miện biết Lưu Cẩn đắc tội với nhiều người, hơn nữa cũng sẽ không kết giao bằng hữu, Bát Hổ từ từ bất hòa, tuy rằng quyền bính ngày trọng, khó tránh khỏi không có một ngày bởi vì gây thù hằn nhiều mà bị quần công.
Gã nghĩ trừ phi Lưu Cẩn mất thánh tâm, nếu không tội danh bình thường rất khó hiệu quả, nếu bách quan thêu dệt tội danh trọng đại, mọi người miệng mồm nhấp nháy, Lưu Cẩn người ít không đánh lại đông, vì thế liền nghĩ biện pháp 'Hỏa thiêu liên thuyền', khiến cho bách quan vinh nhục cùng, thiệt hại cùng, cho nên mấy thứ này đều là bình thường thu nạp chuẩn bị bất cứ tình huống nào đấy.
Có vài quan viên lui tới không nhiều lắm, chỉ có một tấm danh thiếp, không có sức thuyết phục quá lớn, Lưu Cẩn còn làm bộ như học đòi văn vẻ, cứng rắn đòi người ta tự tay viết thi từ ca phú, nếu tặng thi từ, nào có thể viết một bài qua loa đại khá, dĩ nhiên phải là vô cùng ca tụng, biểu đạt tình cảm ngưỡng mộ ủng hộ mình. hiện giờ đã trở thành vũ khí Lưu Cẩn dùng thế lực bắt ép bảo vệ bản thân rồi.
Lưu Cẩn thấy thần sắc lo lắng của vài tâm phúc đã biến mất, biết quân tâm đã định, không khỏi cười ha ha, chỉ bảo thân tín gia đinh cất hộp thư lại. Sắc mặt mấy người Trương Thái hơi không được tự nhiên. Y cũng hiểu được nguyên nhân trong đó, bình thường cũng không muốn náo khó coi như vậy, hiện giờ không có biện pháp, nếu đã là trở mặt, vậy y cũng không quan tâm.
Lưu Cẩn hăng hái nói:
- Công khanh toàn thành đều đang quan sát, quan viên lui tới thương lượng tiến thoái lẫn nhau nhất định số lượng cũng không ít. Trương Thái, Lưu Vũ, mấy người các ngươi lập tức trở lại, an bài vài tâm phúc, lộ vài thư này cho một vài đương sự biết, để bọn hắn hiểu được lợi hại trong đó.
Ngày mai Dương Lăng không sử dụng tuyệt chiêu thì thôi, ta sẽ tranh luận cãi cọ với hắn. Nếu hắn muốn ra tay tàn độc với ta, vậy thì một đập vỡ đôi, mọi người cùng xong đời. Trừ phi Lưu Cẩn ta vững chắc, nếu không ai cũng đừng mong sống yên.
- Cẩn tuân chỉ bảo của công công.
Mấy người Trương Thái cuối cùng cũng dặn ra được nụ cười, nhược điểm nằm trong tay y cũng không sao, dù sao mình đi theo Lưu Cẩn, là khắp thiên hạ đều biết. Lưu Cẩn gặp xui thì mình cũng vậy. Hiện tại chẳng qua chỉ là tương tương ký văn tự bán mình, muốn xoay chuyển cũng không có cơ hội thôi.
Việc đã đến nước này, còn có thể như thế nào đây? Cam chịu số phận đi, bám theo lão Lưu này là được.
Lư Sĩ Kiệt thấy đám người Trương Thái đi rồi, vội cũng chắp tay nói:
- Công công có hậu chiêu, ta đây cũng yên tâm, vậy xin cáo từ.
Lưu Cẩn nói:
- Không vội không vội, Lư công tử xin lưu lại. Đòn sát thủ này của ta, là hành động xé da mặt bất đắc dĩ. Lúc này vừa công khai, văn võ quan viên tung không dám đụng đến ta, chỉ sợ về sau cũng sẽ tồn tâm tư. Ôi, dù sao đây cũng là hết cách, dù sao bọn họ không làm gì được ta, kệ bọn họ vậy.
Chỉ có điều, nếu Dương Lăng không tàn nhẫn, ta sẽ không dùng đến kế này. Ngươi là tài tử đương thời, bụng có kinh luân, hãy nghĩ cách giúp ta chút lí do thoái thác, để ứng đối.
Lư Sĩ Kiệt sửng sốt, thấy Trương Văn Miện đứng ở một bên nhìn mình, nào dám do dự, vội nói:
- Vâng vâng, vậy tại hạ và Văn Miện cùng nhau mưu hoa vì công công.
- Ha hả, tốt, tốt. Người đâu, chuẩn bị rượu. Còn nữa, dọn khách phòng, đêm nay Sĩ Kiệt, Văn Miện sẽ qua đêm ở quý phủ.
Lư Sĩ Kiệt vừa nghe, âm thầm kêu khổ:
- Vậy phải làm sao bây giờ? Đám người Lưu Vũ đã đi rồi, chỉ mong quốc công có thể bởi vì bọn họ có dị động mà phát hiện ra. Có điều…vụ bê bối này, người nào nghe xong sẽ nói với người ngoài? Quốc công à quốc công, chỉ mong ngài cát nhân thiên tướng, đừng bao giờ ăn trộm gà không được mà bị người ta bắt nhé.