Ngược Về Thời Minh

Chương 357-4: Ngươi chiến ta chiến (4)

Về phần Di Châu, nói thật, nơi đó bây giờ còn chưa phát triển, bất kể nông nghiệp, công nghiệp, buôn bán cũng còn rất yếu kém. Ngay cả địa canh cũng không kiếm được tiền. Nhưng nếu chiếm cứ địa phương này, phí tổn hải vận sẽ giảm rất lớn. Làm một chi tổ chức hải vận tư nhân khổng lồ, nếu muốn ngoài quan phủ tự thiết lập một đội võ trang hộ hàng, Di Châu tương lai...

Trong lòng Dương Lăng đột nhiên hiện lên một ý niệm cổ quái trong đầu, ánh mắt lóe sáng nhìn lại Thành Khởi Vận. Chỉ thấy nàng lười biếng nằm trong ngực mình, vẻ mặt ngọt ngào và thỏa mãn. Cẩn thận ngẫm nghĩ một chút, dù nàng thông minh tuyệt đỉnh, kiến thức phi phàm, cũng quyết không có thể nào có can đảm thiết kế mưu hoa dài lâu và xa như vậy. Nha đầu này, sợ là một lòng nhào vào kiếm bạc trắng thôi. Mình bởi vì biết trước tương lai, không khỏi có chút nghi thần nghi quỷ rồi.

Thấy hắn chăm chú nhìn mình, Thành Khởi Vận hơi hơi nâng ánh mắt lên, thản nhiên nói:

- Đang suy nghĩ gì?

Dương Lăng vội thu tâm tình lại, cười nói:

- Ờ, không có gì, ta suy nghĩ..... Liên nhi mang theo đứa nhỏ, lại từ không có kinh nghiệm kinh thương. Về phần A Đức Ny, lại chưa quen thuộc về Đại Minh. các nàng có thể gánh vác được trách nhiệm trọng đại như vậy sao? Nàng cũng thật là, cứ yên tâm toàn bộ giao cho các nàng ấy ư?

Thành Khởi Vận cười khanh khách nói:

- Ngươi yên tâm đi, chỉ dựa vào quan hệ của ngài với vùng duyên hải Giang Nam thậm chí hải ngoại, phái một đồ ngốc cũng có thể ngồi ở nhà mà lấy tiền. Huống chi..... Liên nhi và A Đức Ny, chẳng những không phải đồ ngốc, hơn nữa người nào cũng đều tinh như cửu vĩ hồ ly tinh. Có đám người Ngô lão tiên sinh, Từ Kinh công tử chỉ điểm, việc này bọn họ đảm nhiệm có thừa.

Dương Lăng nhẹ nhàng thở dài một tiếng, nói:

- Liên nhi, Phán nhi, thực sự chút xin lỗi hai mẹ con nàng. Chuyện về Lưu Cẩn xong, ta sẽ đón các người vào kinh. Trước kia trong triều làm quan, sợ có người dùng người nhà để quấy nhiễu chính sự triều đình. Hiện giờ ta chỉ là một quốc công tán bậc, cái gì mà đức hạnh, nguyện ý nói nói, chẳng phải cũng bởi vì muốn bãi tước vị của ta hay sao.

Thành Khởi Vận sôi nổi ngồi thẳng người, sẵng giọng:

- Chỉ biết hỏi người ta cái này cái kia, hiện tại mới hiểu Lưu Cẩn hay sao? Giờ ngài phát động công kích, có thể nắm chắc thắng không? Nói ra để người ta giúp ngài bày kế cho ý kiến, nếu không trong lòng cũng không yên tâm được.

Dương Lăng vô cùng thân thiết vuốt xuôi cái mũi của nàng đùa như tiểu muội tử. Thành Khởi Vận hơi hơi nhăn mũi lại, đôi mắt như đầm xuân thủy, trong phút chốc lại có vẻ đẹp của thiếu nữ ngây thơ trong trắng. Dương Lăng không khỏi ngẩn ngơ, Thành Khởi Vận vừa mừng vừa yêu, vừa hạnh phúc, xấu hổ cười nói:

- Người ta rõ ràng lớn hơn ngài vài tuổi, ngài lại bắt người ta làm tiểu hài tử.

Dương Lăng tuy biết nàng đối với mình hết lòng, nhưng loại chuyện xưa kinh thế hãi tục này cũng không dám nói cho nàng nghe, liền cười ha hả nói:

- Vận nhi, thời điểm ở Giang Nam, dường như có một tiểu nữ tử đáng yêu, giống như chú dê nhỏ hông chỉ cả đêm run rẩy gọi người ta “khẽ một chút…ca ca…ca ca…ôi...” Lời nói còn văng vẳng bên tai, sao lại thành lớn hơn ta mấy tuổi rồi hả?

Thành Khởi Vận đỏ bừng cả mặt, đôi mắt như sao sáng trợn lên, xấu hổ lườm hắn, nũng nịu sẵng giọng:

- Ngài nói mau, có nắm chắc đối phó Lưu Cẩn không?

********

- Dương Lăng có thể dễ bị người ta hại hay sao? Chúng ta hôm nay tiên phát chế nhân (hành động trước để kiềm chế đối phương), đột nhiên tập kích, không ngờ hắn cũng sớm có sắp xếp. Lão tặc Tiêu Phương kia dẫn người công nhiên đánh võ đài với ta. Còn có Dương Thận! Dương Thận chết tiệt. Đã nhiều ngày đều là hắn lên điện, chúng ta cũng không để ý tới hắn, sao lại không để mắt tới tên ranh con này chứ. Hỏng đại sự của chúng ta rồi. Hỏng đại sự của chúng ta rồi.

Lưu Cẩn giận không kềm được, đám người Trương Thái câm như hến, Lư Sĩ Kiệt đảo mắt, nói:

- Công công, Dương Lăng sớm có chuẩn bị. Nhất định chứng cứ rõ ràng nơi tay, chỉ sợ..... quan viên Khoa Đạo mà hắn bắt giữ có tội danh đều là để cho công công ngài xem đấy. Mục đích chân chính, là muốn chứng cớ không hợp pháp của ngài. Việc đã đến nước này. Công công sao không lập tức vào cung, lập tức đi gặp Hoàng thượng chứng minh lòng trung thành. Hoàng thượng trọng tình, chỉ cần có ý niệm vào trước là chủ, ngày mai có thể hữu kinh vô hiểm (có kinh hãi mà không có nguy hiểm).

Ánh mắt Lưu Cẩn sáng lên, vội nói:

- Đúng rồi, đúng đúng đúng, bách quan bức cung muốn hại tính mạng của ta, ta còn không phải vừa khóc vừa xoay chuyển bại cục sao? Ta lập tức trở về cung.

Trương Văn Miện bị Lưu Cẩn ở trong Lục bộ ủy nhiệm làm sai sứ, tuy nhiên phẩm bậc còn chưa đủ tư cách lên điện đứng hàng. Lúc này mới vừa kịp chạy tới. Cho nên sau khi biết một ít chuyện tan triều, vội hỏi:

- Công công, hiện tại sợ là không còn kịp rồi. Sau khi Lý Đông Dương tiến cung kiến giá, thánh dụ lập tức ban ra, trước tiên cung cấm, hôm nay Hoàng thượng sẽ không gặp ai.

Lưu Cẩn ngẩn ngơ, tiện đà giận dữ:

- Lão gia tặc Lý Đông Dương này. Ta còn tưởng lão là người tốt, hóa a cũng là chỉnh người vòng vo tam quốc. Nhất định là do lão đề nghị. Nhất định là do lão đề nghị đấy. Lão tặc Lý Đông Dương, lão tặc Tiêu Phương, lão tặc Dương Đình Hòa, lão tặc Vương Hoa, lão tặc Dương Nhất Thanh… Hết thảy đều là lão tặc!

Lưu Cẩn đang mắng chửi, La Tường vội vã địa chạy đến, vừa nghe Lưu Cẩn đang dõng dạc âm thanh mắng cả triều là lão tặc, bị sợ hãi không dám nói gì, đứng sang một bên. Lưu Cẩn mắng xong rồi, nhìn La Tường, đôi mắt đỏ lên, bỗng nhiên khóc rống:

- Một đám này kẻ tàn nhẫn kẻ hung ác, kẻ vong ân bội nghĩa. La Tường, vì người đời gọi ta là Bát Hổ, ai có thể cùng một lòng với ta, ngay cả ngươi còn đến để nhìn ta

La Tường vuốt cái mũi thầm nghĩ: Xảy ra chuyện gì vậy, ta đến, ta đến chẳng phải là muốn bạc sao. Trong triều kinh doanh lại thua lỗ, còn phải nhờ vả vào công công. Việc này…ai có bản lĩnh như vậy, không ngờ làm cho công công phải khóc?

La Tường cũng không dám nói câu gì hồ đồ, đành phải dỗ dành qua loa:

- Công công chớ tức giận, luôn có biện pháp, luôn có biện pháp đấy.

Lưu Cẩn lau nước mắt, nghẹn ngào nói:

- Lão La à, ta không phải tức giận, cũng không phải sợ hãi, ta là đang đau lòng thôi. Ngươi nói chút đi, ta là ai chứ? Là nô tài bên cạnh hoàng thượng, luôn phải cẩn thận, nhìn mặt mà sống, làm gì cũng đều phải dụ dỗ hoàng thượng vui vẻ. Ta làm nô tài đến vui sao?

Theo từng ngày từng ngày Hoàng thượng từ Thái tử gia trưởng thành, rồi làm Hoàng đế, ta cũng đã hết khổ rồi. So với bọn họ mười năm thi đấu nào có dễ dàng? Ta đã nghĩ mình có thể hưởng chút phúc, đi theo Vạn tuế gia lau chút dầu thủy, già rồi có một ngày an lành chưa? Ta làm gì chứ? Bọn ngoại thần kia là thống trị triều chính, vì quân tận trung, ta làm nô tài chẳng phải là cùng chơi với hoàng thượng, dụ hoàng thượng vui, đây không phải là tận trung hay sao? Có gì khó coi, ngươi có bản lĩnh thì tiến cung hầu hạ hoàng thượng đi.