Ngược Về Thời Minh

Chương 353-1: Quỳ, trời cho ta quyền (1)

Nước không thể một ngày không có vua, cho nên từ xưa không có cách nói thiên tử giữ đạo hiếu. Có điều để bày tỏ hiếu nghĩa làm gương cho thiên hạ, thiên tử có thể giữ hiếu ba ngày, dùng một ngày thay một năm, làm tròn hiếu đạo. Thái Hoàng Thái Hậu mặc dù không có chút liên hệ máu mủ nào với Chính Đức Hoàng Đế, nhưng cho dù là thân tổ mẫu của Chính Đức sống lại, địa vị cũng không thể nào sánh với vị chính cung này được, điển chế mai táng đương nhiên là long trọng nhất.

Cho nên Chính Đức Hoàng Đế cũng chuyển về cung, một thân đồ tang, ăn chay túc trực bên linh cữu. Hiện giờ đã qua ba ngày từ lâu, Thái Hoàng Thái Hậu mặc dù vẫn quàn trong cung, Chính Đức chỉ cần mỗi ngày tiến vào dâng hương tế bái một lần, không cần ăn chay mặc đồ tang, không để ý tới chính vụ.

Noãn các phía tây cung Càn Thanh, Chính Đức đang phê duyệt tấu chương đọng lại mấy ngày nay. Mấy ngày nay quá bận rộn, ngay cả Đường Nhất Tiên y cũng chẳng có thời gian đi gặp. Hôn sự của y và Đường Nhất Tiên coi như gặp nhiều trắc trở, ban đầu dự định khi con nuôi đầy tháng thì đại hôn, không ngờ đang chuẩn bị hôn sự, truyền đến tin Dương Lăng chết, ngay sau đó Thái Hoàng Thái Hậu bệnh nặng, bây giờ lại qua đời, dân gian phải giữ đạo hiếu nửa năm, làm Thiên tử tuy không cần giữ đạo hiếu, nhưng cũng không tiện thành thân lúc này.

Chính Đức khẽ chau mày xem tấu chương dưới nến, hai bóng người từ từ đi vào, bay tới trước long án của y, ánh nến lay động, chiếu vào tấu chương hai bóng người vặn vẹo. Chính Đức bỗng ngẩng đầu, nhìn thấy Vĩnh Thuần và Chu Tương Nhi một thân áo trắng.

Hai tiểu cô nương giống như một đôi tịnh đế liên hoa, vẻ xinh đẹp tinh khiết không nói rõ được, Chính Đức lại nhíu mày, nói:

- Hai muội đi đường có thể gây chút động tĩnh không? Quỷ khí dày đặc hù người sao?

Vĩnh Thuần lườm y một cái nói: - Nến là màu trắng, quần áo là màu trắng, màn trắng trướng trắng, bóng đêm sâu thẳm, huynh thử giả dáng vẻ tiên tử xem?

Chu Tương Nhi kéo ống tay áo của nàng, nhỏ giọng nói: - Vĩnh Thuần, đừng nói với Hoàng thượng như vậy Nói xong hạ mình thi lễ: - Tương nhi bái kiến Hoàng thượng.

Chính Đức đặt bút xuống, nhíu đầu mày đau nhói hỏi: - Chuyện gì vậy, hai vị Công chúa điện hạ?

Vĩnh Thuần hỏi: - Hoàng huynh, huynh gọi Dương Lăng hồi kinh rồi sao?

- Đúng vậy, hắn đang ở chỗ gần như vậy, không trở lại được sao? Hơn nữa, Thái Hoàng Thái Hậu tấn thiên, hắn là cháu rể mà không đến bái tế ư? Chính Đức đúng lý hợp tình nói.

Vĩnh Thuần tức giận trừng mắt nhìn y, sẵng giọng: - Hoàng huynh à, huynh nghiêm túc chút được không? Nếu truyền ra ngoài sẽ khiến người ta chê cười đó.

- Ai truyền? Chính Đức liếc nhìn hai tiểu thái giám canh giữ ở cửa, lạnh lùng nói: - Nếu có chút phong thanh nào, trẫm sẽ dùng gậy đánh chết bọn chúng.

Hai tiểu thái giám vừa nghe, sợ tới mức giật mình. Hai tiểu thái giám một thuộc Ngự Mã Giám, một thuộc Ti Lễ Giám, đích thực là hai tai mắt mà những đại thái giám kia cài bên người Hoàng thượng.

Công chúa phải gả cho Quốc Công? Công chúa Vĩnh Phúc đã xuất gia rồi, vậy là công chúa Vĩnh Thuần phải gả hay là công chúa Tương Nhi phải gả? Chuyện này hiếm có là hiếm có nha. Nhưng không có gì phải vội nha, hai tiểu thái giám dù gì cũng là nhân viên gián điệp của cơ quan tình báo cao cấp, không phải phóng viên tuần san Bát Quái, vì lý do này mà bị người ta đánh chết thì có oan không chứ, cho nên hai người không hẹn mà cùng lựa chọn quên đi, xem như không nghe thấy.

Ngọn nến đột nhiên nổ lên một đóa hoa nến, ngọn lửa rực rỡ dị thường chợt sáng lên, sau đó lại nhanh chóng ảm đạm lại. Công chúa Tương Nhi vẫn có chút lo lắng, nhẹ nhàng phất tay với hai người bọn họ. Hai tiểu thái giám như được đại xá, lập tức khom người lui ra.

Chính Đức cầm lấy tấu chương, chỉ nhìn hai hàng lại buông xuống, hỏi: - Các muội tới, chỉ để hỏi Dương khanh có về kinh hay không sao?

Vĩnh Thuần nói: - Không phải, ngày mai chính là đầu thất, văn võ bá quan phải vào cung tế bái, mẫu hậu bảo bọn muội đến hỏi hoàng huynh. Hoàng tỷ có tham gia hay không, tỷ ấy bây giờ là người xuất gia, lặng lẽ tu hành trong hoàng am, đến cũng không được không đến cũng không được.

Chính Đức xoa cằm, cau mày nói: - Chuyện này, trẫm cũng không rõ. Ngày mai trẫm hỏi Thượng thư Vương Hoa thử xem.

Vĩnh Thuần ừ một tiếng, ngẫm nghĩ một lát nói: - Hoàng huynh, muội vẫn luôn lo lắng. Tỷ tỷ vốn dĩ tính tình điềm tĩnh. Hiện tại dốc lòng tu phật, ngày càng đạm bạc. Đôi vòng tay mà trước kia tỷ ấy rất quý trọng, nhiều lần muội xin đều không nỡ cho, hai ngày trước muội không mở miệng liền chủ động đưa cho muội, cũng đừng cóHọc mãi học mãi, học đến tẩu hỏa nhập ma, thật sự đã xuất gia.

Chính Đức vừa nghe cũng căng thẳng, suy nghĩ một chút nói: - Trẫm đã biết, nhưng Bạch Y Am cũng chưa xây xong, cũng không thể để hoàng muội dọn ra khỏi cung được, ừ... Ý chỉ hẳn là đã tới Bá Châu từ sớm rồi, xe áp ngân dù có đi chậm một chút, thì ngày mai ngày mốt là Dương khanh đã trở về rồi, đến lúc đó trẫm bảo hắn đi xem Vĩnh Phúc.

Hắn gặp Vĩnh Thuần, Tương Nhi vẻ mặt không đồng ý, liền an ủi:

- Các muội yên tâm, trẫm đã nói với Nhất Tiên, bản lĩnh lừa nữ nhân của Dương khanh rất cao minh. Liếc thấy sắc mặt hai người quái dị, Chính Đức vội sửa miệng: - Không đúng, là dụ dỗ nữ nhân.

Đúng lúc này, tiểu thái giám bị dọa sợ kia lại chạy về, nhỏ nhẹ nói: - Hoàng thượng, Lưu công công cầu kiến.

Đã trễ thế này, ông ta lại có chuyện gì? Chính Đức nghi ngờ lầm bầm lầu bầu, quay đầu nói với hai người Vĩnh Thuần: - Các muội đi về trước đi, nếu không còn gì thì hồi cung nghỉ ngơi đi, quỳ trước linh án khóc lóc mấy canh giờ thật nhàm chán. Khi Thái Hoàng Thái Hậu còn sống, các muội thường bầu bạn dưới gối, đây cũng đã tận hết hiếu tâm rồi. Thái Hoàng Thái Hậu tấn thiên, làm cho một đám thái giám cung nữ khóc than, trẫm đã phiền lắm rồi.

Khi phụ hoàng mà y kính yêu nhất băng hà, Chính Đức đã từng rất khinh miệt đối với đám người chuyên diễn những trò lễ nghi không cần thiết này, thà rằng tránh sang cung Càn Thanh lấy phương thức đặc biệt như viết chữ để kỷ niệm phụ hoàng, cũng không muốn chạy đến trước linh án nghe thái giám hô "Bắt đầu", "Ngừng" để khóc lóc thảm thương, bây giờ cũng không muốn để muội muội ở đó để mặc người ta sắp đặt giày vò tới lui.

Vĩnh Thuần, Tương Nhi vâng dạ, hai bóng hình trắng toát lại từ từ rời đi, Chính Đức ở phía sau hắng giọng một tiếng, nói: - Có chút âm thanh đi!

Lẹp xẹp lẹp xẹp

Lưu Cẩn tò mò nhìn bóng lưng hai vị công chúa: Trong cung sửa lại quy củ khi nào á, sao không ai bẩm báo ta vậy? Công chúa để tang, không chỉ mặc đồ trắng, bây giờ còn được mang giày đay hoặc giày gỗ vậy??

Chính Đức ho một tiếng, kêu: - Lão Lưu, vào đi, trễ vậy rồi còn có chuyện gì vậy?

Lưu Cẩn vội vàng cúi đầu khom lưng tiến vào, cười cười nói: - Hoàng thượng, lễ tang của Thái Hoàng Thái Hậu, ngày mai là đầu thất, bách quan phải vào cung tế bái, điều văn Hoàng thượng tự tay viết, lão nô đã đưa cho Lễ Bộ. Bảo Lễ Bộ ngày mai tuyên đọc điếu văn này.

Chính Đức giãn cái lưng mỏi ra, không ngần ngại ngáp một cái nói: - Vậy là được rồi, chút chuyện nhỏ ấy còn hồi bẩm cái gì chứ.

Lưu Cẩn vội vàng cười trừ nói: - Hoàng thượng, lão nô còn chưa nói xong. Không ngờ Lễ Bộ Thượng thư Vương Hoa lại trả thánh chỉ về.

- Hửm? Trả thánh chỉ về? Chính Đức Hoàng thượng tức giận, vỗ bàn "ầm" một tiếng, cả giận nói: - Ngươi nói, lý do là gì? Vương Hoa này lá gan càng lúc càng lớn. Trẫm nhất định phải phạt nặng ông ta.

Lưu Cẩn cung kính nói: - Hoàng thượng tự mình viết điếu văn cho Thái Hoàng Thái Hậu, không phải còn chính tay sao chép một bản kinh phật siêu độ vãng sinh sao? Cuối cùng người còn đóng Ngự ấn ở bên dưới Thánh chỉ, còn ký tên 'Đại Khánh Pháp Vương Tây Thiên Giác Đạo Viên Minh Tự Tại Đại Định Tuệ Phật'.

Chính Đức Hoàng Đế gật đầu, lấy làm lạ nói: - Đúng vậy, làm sao vậy? Đó là Phật hiệu trẫm tự lấy cho mình mà.