Ngũ Hán Siêu kinh ngạc tột độ, vội vàng bước lên trước đỡ lấy Dương Lăng, vội vàng nói:
- Đại nhân, đại nhân!
Dương Lăng miễn cương vẫy vẫy tay, nói đoạn:
- Ta... không sao, đi thôi, về thư phòng.
Lưu Đại Bổng Chùy đứng ở ngoài cửa ngó vào bên trong nhìn một cái, hai mắt trừng lên nhìn lão đại.
Tên lỗ mang này là một người lính thực thụ, trên chiến trận thì không e sợ chém giết, nhưng lại rất mê tín, không dám đến những nơi có thi thể người chết. Nhất là gã nghe nói khi chết cô nương này mặc bộ y phục màu đỏ, nếu như không phải Dương Lăng đang ở đây thì ngay cả đến khu nhà này gã cũng chẳng dám bén bảng đến.
Vì Đại Bổng Chùy nghe bà ngoại của gã kể lại rằng, âm khí của người phụ nữ rất nặng, âm khí của xác chết đang chờ chôn cất lại càng nặng, nhưng người khi chết mặc y phục màu đó sẽ hóa thành ác quỷ, chưa qua đầu thất thì không được lại gần, e là sẽ trúng tà.
- Phái người thông báo cho Quận Vương đến nhận thi thể... Quận Vương đến rồi thì phái quan binh giúp chuyển quan tài về...
Hắn bước ra đến cửa, lại quay đầu lại ngó cỗ quan tài đó một lần nữa. Lúc này mới đi thẳng về chỗ ở của mình. Trên đường đi, trống ngực Dương Lăng cứ mãi đập thình thịch, chân mềm run lẩy bẩy:
- Chu Nhượng Hủ, hung thủ chắc hẳn là Chu Nhượng Hủ! Thật quả đúng là tốn công tìm kiếm mà không thấy, bất ngờ vô ý lại tìm ra. Thật không thể ngờ được rằng Chu Mộng Ly đang nằm trong quan tài kia lại chính là cô nưỡng cao gầy mặc y phục màu đỏ mà chính bản thân Dương Lăng đã nhìn thấy trong hoa viên của Thục Vương phủ.
Lúc đó Dương Lăng và Dương Thận vừa đi vừa nói chuyện, nhìn thấy dưới đám cây um tùm là Thế tử Chu Nhượng Hủ và người con gái đó. Hai người đó dường như không nhận ra sự có mặt của Dương Lăng và Dương Thận, bằng không thì Thế tử vì e ngại mà không biết chừng sẽ không ra tay sát hại Mộng Ly cô nương.
Lưu Đại Bổng Chùy mang chén chà đặt lên mặt bàn, nhìn thấy Dương Lăng sắc mặt lúc tái nhợt, lúc lại đỏ ửng, hai mắt đờ đẫn, bất giác cảm thấy lo sợ vô cùng. Gã vội vàng chạy ra cửa tìm Ngũ Hán Siêu và nói:
- Ngũ đại nhân, ngài xem chúng ta có nên đi tìm một đại tiên về đây để giải tà cho đại nhân chăng?
Ngũ Hán Siêu nghe xong những câu nói không đầu không cuối của Bổng Chùy thì ngây người hỏi:
- Đại tiên nào? Giải tà gì?
- Ta xem chừng đại nhận đã trúng tà rồi, tìm...
- Biến!
Đại Bổng Chùy còn chưa nói dứt câu thì mông đã bị Ngũ Hán Siêu đá cho một cái, gã chớp chớp đôi mắt bé như hạt đỗ xủa mình, nhìn Ngũ Hán Siêu như chưa từng có chuyện gì xảy ra rồi đi mất, bất giác giơ tay lên vò đầu bứt tai.
Thế tử tuy còn ít tuổi nhưng đã thay cha gánh vác chính sự, nắm đại quyền trong tay, có được khối tài sản khổng lồ. Nhưng Chu Nhượng Hủ lại cẩn thận tu thân, không ham nữ sắc, đoan trang ngay thẳng gấp nhiều lần những địa chủ thiếu gia trong nhà có mấy mẫu ruộng. Trong quan mắt của các quan viên thì Thế tử quả đúng là một bậc hiền tài. Chính vì cái danh hiền tài đó đã càng ngày càng trói chặt lấy sự tự do của gã, Chu Nhượng Hủ lại càng không dám tìm kiếm gần gũi phụ nữ.
Tuổi càng lớn thì dục vọng lại càng mãnh liệt hơn. Thông thường các vị thiếu niên công tử nếu chưa tìm được đối tượng để lấy làm vợ thì đều trước tiên nạp thiếp rồi sau mới cưới chính thất. Nhưng Thế tử vì muốn giữ lấy cái danh tiếng hiền tài cho nên không dám làm như vậy. Một Tiểu Vương gia đã hơn hai mươi tuổi mà bên cạnh không có nổi một người phụ nữ.
Lúc này lại có một người em họ nhan sắc tuyệt trần đến nhà mình ở. Hai người bọn họ tháng ngày gần gũi rồi nảy sinh thứ tình cảm loạn luân. Ngày Thế tử kế vị chắc hẳn Mộng Ly cô nương phát hiện ra bản thân mình đã có thai, lo sợ đến nói cho anh họ được biết. Hoặc có thể biết rõ ngày hôm đó Chu Nhượng Hủ kế vị, muốn thừa cơ lật ngửa bài, ép gã phải có câu trả lời cho mình. Những tình tiết mà Dương Lăng nhìn thấy trong hoa viên, Mộng Ly cô nương đau khổ cầu xin, còn Thế tử điện hạ thì lạnh lùng lắc đầu, sau cùng thì phủi tay quay đi, chỉ e cũng là từ đây mà ra.
Chu Nhượng Hủ có lẽ là cảm thấy bất an, hoặc sau khi về hậu cung thăm hỏi Mẫu phi và các vị Thổ ti phu nhân thì lại gặp Chu Mộng Ly. Hai người lại xảy ra tranh chấp, vậy nên Chu Nhượng Hủ mới đột nhiên nảy ra ý định giết người, đồng thời thừa cơ giá tội cho người em trai, người đang có uy tín và sức ảnh hưởng mạnh mẽ trong nhân gian và các bộ tộc Thổ ti.
Không đúng, nếu như là nhất thời mới có ý định giết người thì miếng ngọc bội đó sao có thể xuất hiện tại hiện trường được. Rõ ràng là Chu Nhượng Hủ không yên tâm, lên kế hoạch một mũi tên bắn trúng hai con chim từ trước rồi mới lẻn vào phòng của Chu Nhượng Cận, đánh cắp đi miếng ngọc bội và quay lại hậu cung tìm cơ hội để ra tay. Nếu như tử thi muộn phát hiện ra một chút thì Chu Nhượng Hủ đã trở thành Thục Vương rồi. Nhưng cho dù là sớm bị phát hiện ra tử thi thì cũng không sao, cái đinh trong mắt đã được nhổ đi rồi thì việc đăng vị chỉ là muộn một chút mà thôi. Vương vị chạy đi đâu được cơ chứ, có gì mà phải vội vàng?
Trong đầu Dương Lăng tựa như đang diễn ra một bộ phim vậy, toàn bộ tình tiết nghĩ đến được trong vụ án này đều được diễn tả lại trong đầu một lượt. Càng lúc càng khẳng định chính Thế tử điện hạ là người đã ra tay sát hại nạn nhân. Hiện nay cái duy nhất còn thiếu chính là bằng chứng buộc tội y. Chỉ dựa vào những gì mà bản thân mình và Dương Thận đã nhìn thấy thì chỉ có thể chuyển mối nghi ngờ sang cho Chu Nhượng Hủ mà thôi, chứ tuyệt đối không phải là bằng chứng để có thể bắt được y.
Chứng cứ!
Dương Lăng nghĩ tới đây bèn giật mình một cái. Trên bàn là mấy cuốn sổ ghi chép lại khẩu cung của những người có liên quan từ chỗ của Án Sát Ti. Giờ xem ra cũng chẳng nhất thiết phải nghiên cứu chúng nữa làm gì. Án Sát Ti cũng chẳng tìm được bằng chứng gì từ những lời khai đó. Bằng chứng thực sự đang nằm trong những món đồ vật mà Dương Lăng thu thập được ngày hôm nay.
Ánh mắt của Dương Lăng hướng nhìn về phía cái hộp đựng thư “Lạc Thiện Tập” và cuốn sổ có nét chữ thanh tú kia. Trầm ngâm một lúc, Dương Lăng cầm cuốn “Lạc Thiện Tập” lên, cảnh quan trọng cứ để về phía sau, trước hết hãy xem Chu Nhượng Cận có điểm gì khả nghi không đã.
Dương Lăng mở chiếc hộp thư ra, trước tiên là đọc những bức thư bạn bè gửi tới, ngay cả đến bức thư của tộc trưởng Bảo Ninh, Dương Lăng cũng chăm chú đọc lại một lần nữa, không phát hiện ra bất cứ điểm bất thường nào, sau đó hắn hít một hơi thật sâu, cầm lấy những lá thư được thắt sợi dây tơ.
Nội dung chủ yếu là những lời đường mật của đôi tình nhân, nhằm biểu đạt nỗi nhớ nhung của mình với đối phương. Các bức thư đều rất hạn chế đề cập đến nơi ở, hoàn cảnh sống, tình hình gia đình. Đọc xong ba bức thư cuối cùng mới nhìn thấy hai chữ Cụ Lạp, xem lại những nội dung, ngữ khí trong những bức thư thì Dương Lăng khẽ mỉm cười:
- Đây là thư của vị Thác Bạt cô nương đó viết cho Chu Nhượng Cận.