- Hoặc là tìm cho ra tên hung thủ thứ hai, hoặc là tìm bằng chứng để chứng minh Nhị điện hạ vô tội.
Dương Lăng một mặt lơ đễnh thờ ơ, một mặt thì suy nghĩ: Xem ra chuyện Chu Mộng Ly mang thai Thục Vương quả nhiên là phong tỏa thông tin, ngay cả đến Tiểu Quận chúa cũng không hề hay biết. Chu Mộng Ly là một thiếu nữ khuê các yếu ớt, không thể nào dính líu đến những sự việc nghiêm trọng gì đó. Vụ án này dám chắc là vì chuyện tình cảm nam nữ, giết người diệt khẩu mà thôi. Chuyện tình của bọn họ chắc chắn sẽ phải để lại những vết tích gì đó để có thể điều tra được. Cứ bắt đầu từ điểm đó thì thế nào cũng sẽ tìm ra được bằng chứng nào đó. Chỉ cần sau khi nhận được thông tin chính thức từ Thục Vương thì ta sẽ ngay lập tức đi điều tra nơi ở và đám gia nhân của nạn nhân và nghi phạm. Giả thiết rằng Chu Nhượng Cận không phải là hung thủ, thì Chu Nhượng Hủ và Đường Gia Sơn cũng có thể là hai nghi can có nghi vấn khá lớn. Nhưng nếu để nói trong ba người bọn họ thì xét về tiếng tăm mà nói thì quả thực Nhị điện hạ có tiếng là phong lưu nhất, chính vì thế nên cũng là người khả nghi nhất.
Chu Tương Nhi không tin rằng Nhị ca của mình lại giết người, nghe Phụ vương nói đã giao vụ án này cho Dương Lăng điều tra thì bèn vội vã mà đến đây. Kỳ thực thì cũng chẳng qua chỉ là cái tính nóng vội trẻ con, chạy đến để khẳng định đảm bảo rằng Nhị ca của mình không thể làm ra được những chuyện như vậy. Còn nếu quả thực muốn nàng chứng minh được Nhị ca của mình là trong sạch thì nàng không thể đưa ra được bằng chứng gì hết.
Chu Tương Nhi thấy Dương Lăng không chú tâm nói chuyện, lại có thái độ không đếm xỉa gì đến nàng, nộ khí kìm nén nãy giờ bốc chốc bột phát hết thảy. Chu Tương Nhi đập bàn một cái thật mạnh, thét lên:
- Ngươi đang nghĩ cái gì thế? Sao chổi kia, hôm nay ta tới đây để nói cho ngươi biết, Nhị ca của ta là hoàn toàn trong sạch. Nếu như ngươi điều tra hồ đồ, hại Nhị ca của ta chịu oan, thì đừng có tưởng Quận Vương phủ có thể chống đỡ được cho ngươi, Thục Vương phủ chúng ta nhất định sẽ không bỏ qua cho ngươi. Cho dù là ngươi có về Kinh thành, Bổn Quận chúa ta...
Chu Tương Nhi nhướng mày nói tiếp:
- Không đúng, tới lúc đó thì là Bổn Công chúa ta sẽ cũng theo tới tận Kinh thành, âm hồn không dứt mà bám theo nhà ngươi, khiến cho cái đồ sao chổi nhà ngươi không được sống yên thân!
Tiểu Quận chúa vốn dĩ muốn giả bộ hiền lành thục nữ nhưng cuối cùng thì cũng phải nổi cơn thịnh nộ, hò hét dọa nạt Dương Lăng một lúc. Thấy hắn chỉ ngồi lắng nghe mà không có phản bác gì thì lại cứ nghĩ là đã dọa sợ được rồi, lúc đó mới tỏ vẻ mãn nguyện mà rời đi.
Dương Lăng tiễn tiểu sát tinh đó đi khỏi, nghĩ lại mới thấy thật buồn cười, không kìm được bèn ngâm lại lời cải biến từ vở kịch “Từ Cửu Kinh Thăng Quan Ký”: Vốn cho rằng, làm đến quan Khâm sai rồi thì ra là vị quan quản các quan khác, nào ai có biết trên đầu của đại quan ta đây còn có vị quan khác. Thục Vương, Quận Vương cũng là quan quản lý các quan, họ ép tiểu quan ta phải đi thẩm đại quan... Quận Vương dọa ta, Quận chúa ép ta, ta trở thành một vị quan nhỏ nhoi bị chèn ép giữa hai tảng đá lớn.
Đại Bổng Chùy từ đằng xa nhếch mép lên nói với một tên thị vệ đứng bên cạnh:
- Chẳng phải chỉ là một ả nha đầu hống hách hay sao? Có xinh đẹp thế nào thì cũng sao mà sánh được với ba vị phu nhân, Thành Đại Nhân và A Đức Ny cô nương. Ngươi xem đại nhân vui mừng kia, còn hát nữa cơ.
Người của Thục Vương phủ cũng đến khá nhanh. Chưởng ấn Đại Thái giám của Thục Vương Phủ và Án Sát Sứ Lục Đại nhân cùng đồng thời đến phủ thăm viếng, mang theo ý chỉ của Thục Vương. Dương Lăng đã có chuẩn bị từ trước, khẳng khái nhận chỉ. Ngay lập tức sau đó bèn lệnh cho người đi theo Lục Đại nhân đến Án Sát Ti để lấy hồ sơ vụ án, chứng vật. Bản thân hắn thì mang theo người đi cùng với Chưởng ấn Đại Thái giám về cung, đến hiện trường để điều tra chi tiết. Đám người Lục Chính lại một lần nữa được lĩnh hội uy phong và tác phong làm việc của Dương Lăng.
- Tổng cộng có bao nhiêu miếng ngọc bội?
- Bẩn đại nhân, ngọc bội có hai mươi ba miếng. Còn có một số những đồ trang sức thắt lưng bằng các chất liệu khác, hiện tại đang tiến hành đăng ký ghi lại trong sổ, và sẽ đối soát lại từng chiếc một với sổ ghi chép trong Vương phủ. Ngoại trừ miếng ngọc bội bị rớt ra ở hiện trương vụ án thì những miếng ngọc bội khác đều vẫn còn.
Phiên Tử đứng bên cạnh cười đáp lại. Trên bàn bày sặc sỡ các loại ngọc bội, bảo vật hình quy, ngọc, bảo vật hình Phật v.v...
- Ta đã nói rồi, Nhị ca ta có rất nhiều ngọc bội, cái thì là Phụ vương tặng, cái là Lưu phu nhận tặng, còn có cả đại ca và ta tặng nữa.
Tiểu Quận chúa cũng đứng trong phòng của Chu Nhượng Cận, cầm một món đồ trên bàn lên và nói:
- Cái này làm từ xương bò, là do Thác Bạt tỉ tỉ ở Kim Xuyên tặng cho Nhị ca. Những món đồ trang sức cát tường này đại bộ phận đều do bạn tốt của các bộ tộc khác nhau tặng cho Nhị ca. Nhị ca ta thích du ngoạn sơn thủy, nơi đâu có phong cảnh hữu tình hoặc danh lam thắng cảnh thì huynh ấy đều sẽ đi thăm thú một chuyến. Các Thổ ti nơi đó vì phong tục tập quán khác với người Hán, Nhị ca thích nhất là được đi chơi thăm thú, huynh ấy có mối quan hệ rất tốt với các Thổ ti.
Chu Tương Nhi đắc ý khoe khoang:
- Chỉ tiếc là Nhị ca chán ghét chính sự, Phụ vương cũng chẳng bằng lòng để cho huynh ấy xử lý. Chứ nếu không thì với mối quan hệ như của Nhị ca ta, nếu cử huynh ấy đi đàm phán với Đô Chưởng Man thì chắc hẳn sẽ không có nhiều chuyện nhiễu loạn như vậy rồi.
Dương Lăng đang nhìn ngắm các bức thi họa treo ở trên tường, nhìn tựa đề thì nhận thấy đại bộ phận đều là do Chu Nhượng Cận tự sáng tác, Hành thư, Thảo thư, Đại triện Tiểu triện Ma hoa triện, Tranh sơn thủy v.v..., lại còn rất nhiều các tác phẩm được bằng hữu tặng cho, các tác phẩm của Dương Thận và Thanh Thành Cuồng sĩ cũng được trưng bày nổi bật.
Nghe thấy tiếng của Quận chúa, trong lòng Dương Lăng khẽ dao động, vẻ mặt điềm nhiên hỏi:
- Vậy ra Nhị điện hạ không chỉ có tài học mà còn nhận được sự ngưỡng mộ và uy tín cao như vậy đối với các tộc vùng Ba Thục hay sao?
- Đúng vậy, Nhị ca ta bác học đa tài, nhưng không ham thích chính sự nên khá chất phác, giống Phụ vương nhiều hơn. Các vị quan lại đều nói Đại ca có sự uy nghiêm của Phụ vương, nhưng Nhị ca tuy không quản chuyện chính sự nhưng lại là nhân vật nhận được rất nhiều sự kính trọng và cảm tình của các bộ tộc.
Nổi tiếng bác học, đa tài, giỏi giao tiếp, thân thiện được với cả đám dị loại như Thanh Thành Cuồng sĩ Lư Sĩ Kiệt thì đúng quả thật là hiếm có. Nhưng ở đất Thục có một đặc điểm là nơi đấy có rất nhiều dân tộc khác nhau cư trú, hơn nữa trong số đó có không ít những bộ tộc không hề an phận. Muốn trở thành kẻ thống trị ở đây thì phải nhận được sự tin tưởng và kính trọng vô cùng của đám đông, lại phải có được sự bảo vệ của người Hán. Nếu nhìn từ phương diện này thì quả nhiên Nhị điện hạ Chu Nhượng Cận xuất sắc hơn Thế tử rất nhiều.