An Đông Ni tay cầm chiến phủ nặng trịch, gào thét xung kích trên boong thuyền, vô cùng hung hãn, chiến phủ nặng trịch đấu với đơn đao của quân Minh rất chiếm thế thượng phong, nhưng ngay sau đó hai gã thủy binh dùng trúc thương đen tuyền làm sào, từ chiến hạm quân Minh nhảy lên, lại dùng trúc thương nhẹ đó dễ dàng ngăn được y.
Chiến phủ mạnh mẽ nhanh như gió đã không có đối thủ. Hai binh lính quân Minh đứng cách đó hơn một trượng, trước mặt An Đông Ni chỉ có hai đầu thương có tua rua màu đỏ di chuyển tiến lùi. Y phí công vung chiến phủ nặng trịch lên, dần dần cảm thấy hai tay trì trệ, cũng không nghe được âm thanh "phập phập" đâm vào thân thể khiến người ta hưng phấn cùng với máu tươi của quân Minh bắn lên không trung.
Chỉ một tiếng "phập", cánh tay bủn rủn không còn chút sức lực nào trì hoãn một giây, một âm thanh còn ngắn ngủi hơn nhiều so với thanh âm lưỡi búa cắt ngang thân thể của y. An Đông Ni cảm thấy trên ngực đau đớn. Y cúi xuống, một cây thương to như cánh tay trẻ em đã đâm xuyên qua ngực, trên ngực lộ ra tua rua màu đỏ, không nhìn thấy đầu thương, đầu thương dài nửa thước sắc bén đã đâm thấu vào tim y.
Búa lớn hai lưỡi nặng trịch rơi xuống đất.
Đám hải tặc sở trường dùng hỏa thương chiến đấu giáp lá cà cũng không quá kém. Đấu kiếm là môn mà chỉ những nhân vật thượng đẳng mới có thể chơi, đa số hải tặc không am hiểu. Bọn họ quen dùng chiến phủ nặng, lưỡi mở hai bên. Chiến phủ vô cùng sắc bén đấu lại đơn đao của Thủy sư cũng không chịu thiệt, chỉ nghe "keng" một tiếng, đao gãy lưỡi bay, chiến phủ sắc bén tàn sát bừa bãi thu gặp mạng người.
Nhưng một trong những trang bị chủ lực của quân Minh tác chiến trên biển với hải tặc Tây Dương không phải là trường mâu bình thường, mà là thương có chum tua rua. Đó là trúc thương Giang Nam được dùng dầu ngâm, dùng đay tơ quấn quanh, vừa nhẹ lại chắc chắn, trọng phủ cũng không thể phát huy được ưu thế.
Quân Minh đông đảo, trường thương như rừng đâm xuống, đám hải tặc Tây Dương giống như rối gỗ bị người ta đứng cách hơn một trượng giật dây đùa bỡn. Dũng khí liều chết của đám hải tặc được dâng lên bởi chiến kỳ đã dần dần tiêu tan, có người bắt đầu chạy trốn.
Bành Tiểu Dạng quơ Quỷ đầu đao sục sạo tìm kiếm đối thủ. Sống đao của gã rất nặng, bên trên là chín vòng sắt rung động kêu đinh đương, vung múa tạo nên tiếng gió rít, cũng không hề thua kém búa hai lưỡi của Tây Dương, cộng thêm võ nghệ cao cường, rất nhiều hải tặc đã chết dưới đao của gã.
Gã một mặt vừa chém giết hải tặc, một mặt quan sát động tĩnh trên thuyền, rất nhanh phát hiện một tên hải tặc râu vểnh tay cầm kiếm sắc dài nhỏ mặc áo choàng, hình như là một thủ lĩnh.
Bành Tiểu Dạng cả người đẫm máu lập tức vọt tới hướng kẻ đó. Phí Nhĩ Nam Đa có kinh nghiệm chiến đấu và kỹ xảo đấu kiếm cực kỳ phong phú, cùng Bành Tiểu Dạng trẻ trung khỏe mạnh đao qua kiếm lại, giết đấu với nhau, đồng thời y lợi dụng kiếm nhẹ và quen thuộc tình hình trên thuyền không ngừng di chuyển, lợi dụng vật thể chung quanh làm yểm hộ, tiêu hao thể lực của Bành Tiểu Dạng.
Bành Tiểu Dạng phát giác được ý đồ của y, Phí Nhĩ Nam Đa vừa vượt qua la bàn, Bành Tiểu Dạng liền chuyển đao sang tay trái, cho tay vào ngực, sau đó lấy ra một vật trắng bóng, ném ra ngoài.
Phí Nhĩ Nam Đa vội vàng lui lại, đồng thời giơ kiếm lên đâm, không ngờ vật kia bay lên không trung lại mở lớn ra, một kiếm sắc bén đâm vào không khí, tức thì một tấm lưới cá rơi xuống chụp lên người, cuốn cả người y vào trong đó, làm y sử dụng kiếm vô cùng khó khăn.
Bành Tiểu Dạng một đao đánh bay trường kiếm của Phí Nhĩ Nam Đa, sau đó một cước đá y ngã ra đất, kéo tấm lưới lẫn người đến một cây cột buồm, dứt dây thừng nhanh chóng buộc mấy vòng, trói y trên cột buồm.
Đám hải tặc để ý thấy Phí Nhĩ Nam Đa bị bắt giữ lập tức kinh hãi la lên. Đến lúc này thì sĩ khí của chúng đã giảm mạnh, cục diện chiến đấu trên thuyên đã nghiêng về một phía.
Chiến hạm của Hàn Vũ cũng đã đến gần thuyền hải tặc. Lúc này y cũng đã đoán ra ý nghĩa của cờ tam giác đỏ như máu kia. Đứng ở mũi tàu, Hàn Vũ im lặng quan sát tình hình trên hai chiến hạm một chút, sau đó nói: - Lấy cung cho ta!
Hàn Vũ yêu cầu thân binh mang cung tới, đặt một cành hỏa tiễn lên dây cung, sau đó châm mũi tên, nhắm bắn ngay vào lá cờ tam giác đỏ như máu kia. Hỏa tiễn bắn trúng mặt cờ, cắm chiến kỳ đang tung bay phấp phới trong gió kia lên cột cờ, bùng cháy lên. Trong khoảnh khắc chiến kỳ đã cháy thành tro tàn.
Đám hải tặc thấy tình hình này tức thì từ bỏ chống cự, bắt đầu bỏ chạy tán loạn. Nhưng biển cả rộng mênh mông, chúng có thể chạy trốn đi đâu? Phí Nhĩ Nam Đa thấy tình cảnh này, hét lớn: - Tướng quân các hạ, ta là thuyền trưởng của họ, giờ chiến hạm và các chiến sĩ của ta đầu hàng các hạ. Xin tướng quân yêu cầu bộ hạ của ngài ngừng tiếp tục tàn sát.
Bành Tiểu Dạng cười ha ha, cách xưng hô "tướng quân các hạ" này làm gã hơi chút lâng lâng, nhưng nghĩ đến mệnh lệnh "Chém tận giết tuyệt, diệt cỏ tận gốc" của Thành Khởi Vận, gã lại hơi chút do dự.
Lúc này Hàn Vũ cùng các thân binh hộ vệ đi lên thuyền hải tặc, nói với Bành Tiểu Dạng: - Bành đại nhân, chỉ cần họ ngừng phản kháng, thì hãy ra lệnh cho người của ngài ngừng chiến đấu đi.
Bành Tiểu Dạng vội nghênh đón, hạ thấp giọng nói: - Đại nhân, Thành đại nhân đã phân phó, phải
Hàn Vũ ngắt lời: - Ta biết, Thành đại nhân chỉ bảo chính là chém tận giết tuyệt bộ phận Tào Thiên Sủng, chấn nhiếp quần đạo Đông Hải. Những người Tây Dương này đột ngột đến, vẫn nên đưa về giao cho đại nhân xử lý thì hơn, có lẽ sẽ có trọng dụng.
Y nói đến đây, giọng càng hạ thấp hơn: - Ngươi nhìn đi, thuyền kia đã sắp chìm rồi, chiếc này cũng đã bị hủy hoại nghiêm trọng, nếu ép, bọn họ đục chìm thuyền thì phải làm sao?
Bành Tiểu Dạng nhếch môi cười nói: - Vậy quay về thuyền của mình là được, ha hả, đại nhân ngài thật sự là
Hàn Vũ trừng mắt nhìn gã, sẵng giọng: - Ngu ngốc, ngươi xem trên thuyền này có bao nhiêu khẩu đại pháo hả? Sau khi chìm rồi ngươi mò lên hả? Thật sự giết sạch họ rồi, thuyền này cũng xong đời. Hiện tại mau chóng ngưng chiến, lập tức kéo thuyền tới đảo Độc Long. Hỏa pháo trên hai chiếc thuyền, ngươi một nửa, ta một nửa, thế nào?
Ánh mắt Bành Tiểu Dạng sáng lên, vỗ vỗ gáy nói: - Đúng rồi, ta đúng là heo mà. Đúng đúng đúng, đại nhân nói rất đúng.
Gã lập tức quay người hô: - Ngưng chiến! Ngưng chiến! Nhận đầu hàng! Bà nó, đừng chém nữađây đều là dê béo đấy!
Chiến đấu kết thúc, đám hải tặc buông vũ khí, hai chiếc thuyền hải tặc vỡ nát bị bắt quay về bờ. Lúc này chiến hạm của Tào Thiên Sủng vẫn còn đang cháy, xem ra ít nhất phải một ngày nữa mới đốt xong. Tuy nhiên trên thuyền khói đặc cuồn cuộn, khả năng đã không còn ai ở trên đó nữa.
Một số hải tặc rơi xuống nước ôm mảnh gỗ thuyền tam bản hoặc chìm hoặc nổi, nhưng lại bị chiến hạm của quân Minh đi qua đã không chút lưu tình nào mà bắn chết. Một số ít hải tặc nhảy khỏi đó bơi vào bờ, hoảng sợ không biết trốn đi nơi nào.