Bành Phú Quý cười nói: - Bạch Tiểu Thảo làm người nhát gan, chần chần chừ chừ, tuy nhiên thế lực của hắn cũng không nhỏ, hắn chiếm cứ Hoàng Vĩ Tự, Điếu Ngư Tự, Bắc Tiểu Đảo, trong tay chiến hạm hơn hai mươi thuyền, thương thuyền gần năm mươi.
Gã ôm đồm vùng đông nam và châu báu, ngọc khí, hương liệu Đại Minh, chính là kinh doanh buôn lậu, cùng thương nhân Lưu Cầu, Di Châu lui tới chặt chẽ, nói gã là đạo tặc, kỳ thật càng giống như một thương nhân khéo léo đưa đẩy.
Bởi vì Hải Cẩu Tử và Tuyết Miêu thường xuyên liên kết ức hiếp gã, cho nên gã từng hướng lão phu cầu viện, hy vọng cùng lão phu kết minh, tuy nhiên tiểu tử này thấy gió theo đà, là một người không thể nhờ vả, lão phu không muốn vì người như thế đắc tội huynh đệ Hải Cẩu Tử nên luôn cự tuyệt, bởi vậy mới có 'Cá mập không ăn đã xong'. Hiện tại nhân mã của ta do Vương mỹ nhân thống lĩnh, nên gọi 'Mỹ nhân không ăn đã xong'. Ha ha...
Thành Khởi Vận nhếch môi cười tà: - Nhát gan, tham lợi, người như vậy muốn dụ thì phải dùng lợi ích. Dương đại nhân tựa hồ đối với kinh thương cực có hứng thú, người này có nhiều thương thuyền như vậy, lại cùng các nước quan hệ chặt chẽ, nếu mời chào đến. Đại nhân nhất định rất vui. Lão gia tử, ngài dùng điểm tâm thì nghĩ biện pháp ăn gã đi.
Sa Ngư Vương Bành Phú Quý thấy Thành Khởi Vận không còn gì chỉ bảo, liền chắp tay nói: - Nhị Đương Đầu, nếu như không có gì phân phó, ta phải đi an bài một chút.
Thành Khởi Vận gật gật đầu, tiễn Bành Phú Quý ra cửa rồi cẩn thận cân nhắc kế hoạch lại một lần, lúc này mới nhướn mày, vui mừng đứng dậy. Bờ cát xốp, đi phải cố hết sức, cùng Dương Lăng đi hơn nửa ngày, xử lý xong công sự mới thấy cổ chân mệt mỏi, nàng ngồi xuống giường cởi giày. Bỏ tất để lộ đôi chân xinh đẹp, duyên dáng.
Lúc này cánh cửa "Soạt soạt" vài cái, Thành Khởi Vận tưởng nha hoàn hầu hạ tới, cũng không ngẩng đầu lên nói: - Vào đây, bưng nước tới cho ta.
Người mới vào cửa không nói gì, bưng chậu nước trên kệ gần cửa tới.
Thành Khởi Vận nhìn thấy trước mắt một ống tay áo, giày đế trắng, quan bào màu đỏ có đuôi rồng, không khỏi hoảng sợ, vội vã ngẩng đầu thì thấy Dương Lăng đã đặt châu nước trước mặt nàng, cười nói:
- Thế nào, đau chân rồi hả?
Đôi chân trắng mỏng manh, cách vị trí Dương Lăng cúi đầu rất gần. Thành Khởi Vận không khỏi xấu hổ rụt chân, đợi Dương Lăng đứng dậy mới thả hai chân vào trong chậu, vừa cảm nhận sự săn sóc quan tâm vừa nói: - Sao đại nhân lại tới đây?
Hai tay Thành Khởi Vận bám lây mép giường, đôi chân nghịch trong nước hết sức dịu dàng quyến rũ. Dương Lăng không tiện nhìn nhiều, hắn ngồi xuống ghế nói: - Giặc Oa lên bờ xâm nhập, gặp ngăn cản thì trốn về hải đảo, phải công đảo thì không thể chỉ dựa vào thuỷ quân, mà vệ sở vùng duyên hải thì chiến lực mục nát....
Dương Lăng lắc lắc đầu, nghiêm trọng nói: - Hôm nay nghe xong Tăng Thủ Bị nói qua tình hình, ta cảm thấy lấy cướp chế cướp cũng là một cách, dù sao bọn họ hiểu rõ nhau, Đại Minh Thủy sư đừng nói vừa mới thành lập, cho dù chiến lực cao cường cũng không thể vừa tác chiến trên nước vừa tác chiến trên đất liền... Nếu chiến tranh kéo dài, triều đình không chi nổi nhiều bạc như vậy, đến lúc đó ta sợ chính sách cấm biển sẽ lặp lại.
Hắn hít vào một hơi, nheo mắt lại nói: - Khởi Vận, nàng nghĩ xem, nếu hiện tại có mười ngàn hải tặc, chúng ta ít nhất phải bồi dưỡng mười ngàn chiến sĩ tương đương tới ứng đối, lúc này một chọi một, còn có quân lương, quân giới cùng với hao phí thời gian huấn luyện thì cần tới bao nhiêu? Tiêu phí thương vong và cái giá phải trả lại là bao nhiêu? Vẫn không thể cam đoan thủ thắng.
Nếu chiêu an được mười ngàn hải tặc này thì sao? Chúng ta có được mười ngàn thuỷ quân đồng thời đối phương giảm bớt mười ngàn thuỷ quân, biến thành hai đối không, hơn nữagiảm tiêu phí thời gian huấn luyện, bất kể là tiêu phí quân phí hay cái giá phải trả cho chiến đấu, cũng nắm chắc được thắng bại, đây là vụ mua bán một vốn bốn lời, cho nên Thủy sư bên này gia tăng chuẩn bị chiến tranh, nàng ở đó... Ta hy vọng có thể tận lực trộm thế lực của Đại Minh Hải về.
Thành Khởi Vận cười nói: - Chiêu an ưu điểm ta cũng hiểu, chỉ là không được thấu triệt như đại nhân, ha ha, đại nhân tính toán tỉ mỉ như thương nhân, Phổ Đà sơn Vương mỹ nhân đã có ý nhận triều đình chiêu an rồi, đại nhân đi đòi thánh chỉ đi. Về phần ba thế lực còn lại, ty chức đang gia tăng liên lạc, chỉ mong bọn họ thức thời, cũng giảm đi phiền phức của chúng ta.
Dương Lăng nghe xong yên lòng, cười nói: - Được, cụ thể thế nào, đợi có manh mối thì nói cho ta biết, Thủy sư chiến sự ta không bằng Bạch Chỉ huy sứ, Bành lão gia tử, ta sẽ đi sâu chi tiết. Muốn dụ thì phải dùng lợi ích, dọa thì ra uy, xúi giục chiêu an ta cũng không bằng nàng, tùy nàng làm chủ.
Hắn cười, đứng dậy nói: - Rửa chân nằm nghỉ ngơi một chút đi, ta tới chỗ Mẫn đại nhân ngồi một chút.
Thành Khởi Vận ngạc nhiên nói: - Đại nhân muốn đi sao? Ty chức... Hiện tại không thể đứng dậy cung kính tiễn đại nhân.
Dương Lăng tức giận hừ một tiếng nói: - Vậy nàng cứ ngồi cung kính đi.
Thành Khởi Vận che miệng cười trộm, Dương Lăng ra mở cửa, vừa lúc thấy một Bách hộ vội vàng chạy tới, xa xa thấy Dương Lăng liền vội kêu lên: - Đại nhân, Bạch đại nhân xin ngài ngay lập tức tới lều lớn, có quân tình khẩn cấp.
Thành Khởi Vận trong phòng nghe thấy động tĩnh, cũng vội xỏ giày vào.
Bách hộ chạy rất vội, thở dốc một lúc mới nói: - Có người đưa tin về, Hàn Thiên hộ dẫn ba chiến hạm ở trên biển diễn võ, gặp phải đại đội giặc Oa, theo Giáo Úy báo tin nói, quân ta thuyền lớn vượt hẳn chiến hạm địch, cho nên Hàn Thiên hộ dẫn hạm nghênh đón rồi.
Dương Lăng khẩn trương hỏi: - Giặc Oa có bao nhiêu người? Bao nhiêu chiến hạm?
Bách hộ lắc lắc đầu, nói: - Ty chức vội vàng tới, còn chưa nghe kể lại tỉ mỉ.
Dương Lăng vừa nghe liền vội chạy đi, Thành Khởi Vận đã đi giày, mơ hồ nghe được một ít, nàng cũng gấp gáp đuổi theo.
Dương Lăng tới soái trướng của Bạch Trọng Tán, chỉ thấy tướng tá tập hợp, Cốc Đại Dụng cũng đứng ở trước bàn cát chỉ trỏ, thấy hắn tiến vào, đám người Bạch Trọng Tán vội vàng tiến lên: - Đại nhân, Hàn Thiên hộ....
Dương Lăng ngắt lời: - Ta biết rồi, bọn họ gặp địch ở đâu? Chiến hạm địch có bao nhiêu? Binh lực như thế nào?
Bạch Trọng Tán nói: - Đột nhiên xuất hiện mười một chiến thuyền giặc Oa, tổng binh lực ước chừng một ngàn ba trăm người, Hàn Thiên hộ chỉ có ba chiến hạm, năm trăm tân binh, ta đã phái người tập hợp Thủy sư chiến hạm, chuẩn bị đến cứu viện, chỉ có điều... Y nói: - Chỉ có điều không biết là có tới kịp không....
Hàng Châu Loan thủy sư dốc toàn lực xuất động, dù sao đây là do Đại Minh Thủy sư xây dựng để lại cho tới nay và là thứ đầu tiên giặc Oa ỷ vào, có ý nghĩa chính trị sâu xa thực chất với chiến tranh. Quan giáo, kỳ quân, thủy thủ, hỏa trưởng, dân sảo, đà công, ban đĩnh thủ mỗi người đều có vị trí và cương vị riêng, đại quân theo gió vượt sóng chạy về phía Hàn Vũ gặp thuyền giặc Oa ở hải vực.
Thủy sư sĩ tốt Trung Nguyên thì Thủy sư quan binh chiếm một nửa, tân binh chiêu mộ gần đây chiếm một nửa, còn một số ít tâm phúc của Bành Phú Quý phân tán trên các chiến hạm.
Lúc này, Bành Phú Quý lòng nóng như lửa đốt, ba chiến hạm rời bến là do Thiên hộ Hàn Vũ dẫn đội, phó Thiên hộ chính là con trai Bành Tiểu Bảo của y, đây là con út do tiểu thiếp thứ chín sinh cho Bành lão gia tử, năm nay mới mười tám tuổi, tuy nói thuở nhỏ mưa dầm thấm đất, theo cha huấn luyện cũng có bản lĩnh trên nước, nhưng dù sao cũng chưa từng một mình dẫn binh, huống chi còn là lấy ít địch nhiều?