Trong lòng Thành Khởi Vận bối rối, mi mắt rũ xuống, thử nói: - Chỉ cần đại nhân đạt được chí nguyện là tốt rồi, ty chức muốn biết... Đại nhân chuẩn bị an bài Liên nhi cô nương thế nào, còn nữa, ty chức ở lại trong triều hay về Giang Nam?
Dương Lăng suy nghĩ một chút nói: - Về Giang Nam đi.
Thành Khởi Vận sớm đoán được vài phần. Nhưng nghe Dương Lăng nói tuyệt tình không hề giữ ý, trong lòng không khỏi đau khổ, ảm đạm cúi đầu nói: - Vâng, ty chức hết thảy nghe đại nhân an bài.
Dương Lăng vô cảm nói:
- Thần lén hỏi qua Tiêu Các Lão, trung hiếu trung hiếu, nam nhân nhậm chức cho triều đình còn có thể để ý tới trung hiếu lưỡng toàn sao. Như đoạt tình sĩ công vụ, Liên nhi hiếu kỳ chưa biết, nếu để nàng biết, lấy hiếu đạo ngày thường trói buộc, tiên hoàng lại cực chú ý hiếu đạo. Ta sẽ cực kỳ bị động.
Giang Nam quá trọng yếu, Cốc Đại Dụng ta không yên lòng, sau này hai kinh phải thường thường lui tới, dù sao Liên nhi cứ cách thời gian phải xuất hiện trước mặt hàng xóm láng giềng. Mà công việc Giang Nam trừ ngươi ra ta lại không yên lòng giao cho người khác, không bằng quay về Giang Nam.
Hoá ra Dương Lăng cũng thường xuyên lui tới Giang Nam, vậy... chẳng phải là có nhiều hơn cơ hội một mình tiếp xúc? Thành Khởi Vận mở cờ trong bụng, gương mặt mỉm cười ngọt ngào.
Trương Vĩnh hùng hồn khí phách hiên ngang đứng trước mặt Chính Đức, hai đấm nắm chặt, gương mặt đỏ lên, lồng ngực phập phồng khiến Chính Đức nhìn muốn bật cười. Vội vàng khuyên giải nói: - Ngươi đừng vội, có gì gọi y tới hỏi là được, các ngươi đều là phụ tá đắc lực của trẫm, làm loạn cái gì chứ?
Trương Vĩnh tức sùi bọt mép, uyển chuyển vạn phần nói: - Thằng nhãi Lưu Cẩn càng lúc càng khốn khiếp, tự Hoàng thượng quyết định tứ trấn tổng binh vào kinh thành sư, quân tiền do trong triều trích cấp, Lưu Cẩn lại giả ngây giả dại. Không ngờ từ chối thánh ý. Đoạn tuyệt quân lương kinh doanh, muốn lão nô phải đi tìm Dương đại nhân bàn bạc. Cái gì có thể nhẫn nhịn được chứ cái này thì không thể?
Chính Đức suy nghĩ một chút liền đoán lời này quả là Lưu Cẩn nói, đó cũng là nói nhảm, bắt đầu từ kinh doanh quan binh dời trú biên cương, quân tiền vẫn do Hộ bộ đẩy Binh bộ, Binh bộ đẩy Ti Lễ Giám, rồi quay lại kinh doanh, nói cách khác, những người này còn đang dưới sự khống chế của Trương Vĩnh, nơi dừng chân làm điều động.
Tứ trấn tổng binh vào kinh, ngoại trừ hành chính vẫn trực thuộc ở ngũ quân phủ đô đốc, kỳ thật đồng đẳng với tư binh của Hoàng đế, cũng không thuộc Binh bộ, ngũ quân phủ đô đốc quản hạt, mà là trực tiếp cống hiến cho Hoàng đế, do Dương Lăng đảm nhiệm Thống soái. Cho nên trong triều xúc động quyết định, quân tiền của những người này do trong triều trả, cứ như vậy cũng tăng cường quan hệ giữa tứ trấn tổng binh và Hoàng đế, Chính Đức đương nhiên cao hứng, không thể tưởng được Lưu Cẩn nhìn tứ trấn tổng binh bị khống chế, mà chưa tức lồng lên.
Chính Đức ha hả cười nói:
- Lão Lưu là nhất thời nói nhảm, kinh doanh quan binh Ti Lễ Giám không đẩy bạc thì ai đẩy? Huống chi hiện tại ti thuế giam đã giao trả lại cho y cùng Hộ bộ, lão Lưu làm việc vẫn rất nghiêm túc....
Y nói đến đây, Lưu Cẩn đã kích động chạy đến. Hiện tại tuy nói cùng là Hộ bộ chưởng quản ti thuế nhưng dù sao cũng cảm thấy lưng cứng ngắc, so với cung vua không có tư vị gì.
Lưu Đại Hạ, Mã Văn Thăng tạm rời cương vị công tác, kinh sư xuất hiện một chỗ trống quyền lực lớn, rất nhiều quan viên đều băn khoăn xem chừng, không biết sẽ quăng đến môn hạ nhà ai, nếu chẳng may bái sai bến tàu, con đường làm quan nhưng sẽ chịu ảnh hưởng lớn.
Tâm phúc của Lưu Cẩn, Tùng Giang tài tử, tú tài thi rớt Trương Văn Miện thấy Cử Dương nhập phủ, thấy mưu kế dẫn lửa hồng không hiệu quả liền quyết định thay đổi sách lược, đóng vững đánh chắc, củng cố quyền sở hữu ruộng đất của Lưu Cẩn, dùng thế đè Dương Lăng, lúc này đem quyền lực các phái trong kinh tận lực quấy nhiễu Lưu Cẩn chính là việc cấp bách.
Nhưng có Dương Lăng ở trong kinh thành, chỉ cần bên này vừa thoáng động, mưu sĩ tài ba dưới tay y sao có thể không chú ý? Huống chi còn có phái Trương Thái, Lưu Vũ, Dương Lăng và Lưu Cẩn gió chiều nào xoay chiều đó, ủy quyết không được, trong bọn họ cũng khó có người không để lộ tin tức với Dương Lăng, vì thế Trương Văn Miện noi theo Dương Lăng, cũng chuẩn bị kế điệu hổ ly sơn, dụng kế Tương Dương lăng để dời kinh thành.
Y đem chủ ý này tiết lộ cho Lưu Cẩn, Lưu Cẩn cũng biết là không tồi. Chỉ có điều nhất thời chưa thể tìm được ngự tiền tâm phúc, Uy Võ Hầu, Thượng Tướng Quân dời kinh sư, cho nên hắn đã dặn tâm phúc bắt đầu sưu tập tình báo ở các nơi trọng yếu, xem có cơ hội thừa dịp.
Lưu Cẩn ở trong nhà nghị vui vẻ, dường như bản kế hoạch tốt nhất đã bày ra trước mắt, giờ nghe Hoàng thượng tìm mình thì vui vẻ chạy tới. Ai ngờ mới tới bên ngoài phòng thì vừa lúc nghe thấy câu khen ngợi "Lão Lưu làm việc khá nghiêm túc" khiến y vô cùng vui mừng, kích động xông tới, cười nói: - Lão nô tham kiến Hoàng thượng, vừa nghe Hoàng thượng kêu lão nô nên lập tức đến đây, ngài....
Hắn còn chưa dứt lời, Trương Vĩnh đã tiến vào, "YAA.A.A.." Một tràng tiếng thét chói tai, như "Đại bàng giương cánh" nhảy lên cao tới một thước. Hung hăng vung một quyền đến, "Phanh" đánh thẳng đến quai hàm y. Lưu Cẩn đặt mông ngồi dưới đất, mặt tím tím xanh xanh, vừa thấy là Trương Vĩnh đánh mình, hai mắt mở trừng trừng còn muốn đột kích. Lập tức một thế "Hầu tử hái đào", nắm tay phản kích trở về.
Hai tên thái giám áo mãng bào đai ngọc, quyền thế ngút trời ở trước mặt Chính Đức đánh nhau, Trương Vĩnh biết võ, lại đoạt tiên cơ liên tục đánh Lưu Cẩn, Chính Đức thấy vậy giận dữ, vỗ bàn quát to: - Dừng tay! Tất cả dừng tay! Còn ra thể thống gì?
Tuy nói phần lớn thời gian Chính Đức không thể tự mình giảng thể thống, khiến thần tử không thể không nói, vừa thấy Chính Đức thực sự nổi giận, Trương Vĩnh dùng đầu gối đập vào bụng Lưu Cẩn, sau đó bò lên.
Lưu Cẩn nheo đôi mắt sưng đỏ, "Xoẹt" một tiếng giật áo choàng xuống. Trương Vĩnh thấy áo bị xé rách, đau lòng đá một cước, Chính Đức cả giận nói:
- Trương Vĩnh dừng tay, không được đánh nữa.
Trương Vĩnh quay đầu, uyển chuyển nói: - Hoàng thượng, lão nô còn chưa nói xong, lão nô đi tìm hắn lý luận. Không ngờ hắn ở bên trong đình dán thông báo. Hiểu dụ các vệ sĩ cấm cung từ nay về sau không theo lão nô tiến cung. Lão nô là Kinh doanh thống lĩnh, phụ trách tùy tùng bảo vệ an nguy của Hoàng thượng, nhưng ở Tử Cấm thành lại bị hắn làm nhục như thế, mặt mũi cũng mất hết rồi.
Chính Đức thấy y xúc động phẫn nộ, vừa nói vừa trẹo quai hàm, tiếng động ba ba vang lên cũng hơi quá mức, không khỏi trừng mắt nhìn Lưu Cẩn, quát: - Tất cả đứng lên, không cần đánh, đã bao nhiêu tuổi rồi, vì chút chuyện như vậy mà cả ngày cãi nhau, không sợ người khác chê cười.
Chính Đức gọi hai người lên, khuyên giải an ủi một phen, trong lòng hai người nén giận, nhưng trước mặt Chính Đức lại không dám biểu hiện ra ngoài, chỉ có trợn tròn hai mắt, giống như gà trống nhìn nhau.
Chính Đức nhìn mà bất đắc dĩ, chợt nhớ tới Nhật sứ tiến cống, sau khi tuyên bố bỏ lệnh cấm mở cửa biển thì đã nhiều ngày lục bộ như không ngừng gửi báo cáo lên Báo Phòng xin chỉ thị, nhất thời không thoát nổi thân, thực tưởng nhớ Đường Nhất Tiên. Thừa dịp hôm nay vô sự, không ngại để Dương Lăng đưa nàng tới Báo Phòng, bồi nàng đi xem hổ báo.
Về phần hai kẻ dở hơi này, Chính Đức nhìn hai người, nói: - Các ngươi đều là người thân cận của trẫm, một lòng vì trẫm làm việc, sao lại nhất thời hành động theo cảm tính tổn thương hòa khí? Như vậy đi, thừa dịp cảnh xuân vừa đến, các ngươi đến đây cũng không cần đi nữa, ta gọi Dương Thị Độc mở tiệc tiệc rượu, các ngươi nở nụ cười xóa bỏ thù hận đi.
Lưu Cẩn và Trương Vĩnh đều dùng mắt gấu mèo khinh miệt nhìn sang, sau đó du quay đầu đi chỗ khác, mở miệng, bật hơi, nhẹ nhàng "Phì" một tiếng.
- Có phải Hoàng thượng gọi vị Đường cô nương kia đến Báo Phòng? Giải Ngữ vội hỏi.
- Ừ, xem ra Hoàng thượng vô cùng để ý tới nàng ta, tự mình dặn trên dưới Báo Phòng không được để lộ thân phận, nói hắn phải cùng Đường cô nương xem hổ xem báo. Tu Hoa thản nhiên nói.