- Xin ba vị tướng quân quá mục. Đây là đị đồ Hải Nam Đảo. Mặt phía bắc và phía Đông của đảo tiếp giáp eo biển Quỳnh Châu được bao bọc bởi Anh Ca lĩnh chảy dài lởm chởm bãi đá ngầm không thể cập thuyền chiến hạm đổ bộ lính. tại đây cách mười dặm cho xây một đài quan sát bào hiệu đảm bảo an toàn. Chỉ có 2 bãi biển bồi có thể đổ bộ lính tại đây và đây chúng ta có thể cho xây 2 pháo đài quân sự bố trí trọng pháo va mỗi pháo đài chỉ cần 500 đến một ngàn quân canh giữ. Hải Nam có mười bốn sông lớn đổ ra biển có thể cho chiến Hạm cỡ trung vào ra nhưng chỉ có hai con sông Nam Độ và VĂn Lam là đổ ra eo biển Quỳnh châu. chỉ cần xây thêm 2 pháo đài tại cửa sông là có thể đánh tan mọi thuyền bè qua lại nếu cần.
- Sau khi Trịnh Hòa công công mất tích trên biển Ngôn quan của Nhà Minh công kích dữ dội nội đình hoạn quan luật cấm biển ban hành 10 năm Hải quân Nhà minh chỉ còn là con hổ giấy. Thuyền chiên không thể đi xa bờ nên việc chúng đi vòng vào biển đông để tập kích khu đồng nam bộ và phía tây là không thể. Mà nếu có thì với sức mạnh hản quân Nhà Minh hiện nay không đủ uy hiếp chúng ta. Sau khi cấm biển Hải quân Nhà Minh đã rút về hoạt động tại ven biển và Giang hải, chúng đã bỏ mặc đảo Châu Sơn, trấn Kim Đường đảo Ngọc Hoàn thuộc tỉnh Chiết Giang; Hạ Môn thuộc tỉnh Phúc Kiến; còn vùng biển xung quanh đảo Hải Nam. Vậy nên việc ta công chiếm Hải Nam sẽ không gây kinh động nhà Minh.
- Tam lão muốn hỏi ta binh lực đâu ra để bố phóng quân sự, Hãn xin thưa tiếp chính la dân bản địa của Hải Nam đảo. Họ la tộc Lê một trong Bách Việt tộc, có ngôn ngữ gần bảy phần giống chúng ta, người hán di cư và lưu đày tại đây chỉ có gần ngàn nhưng họ lại như la quý tộc thần thánh mà dân bản địa đông gấp hàng chục ngàn lần lại không dám xâm phạm mà coi họ như thần linh. Chúng ta chỉ cần phá vờ mối quan hệ này và thu phục Lê tộc thì chúng ta sẽ có đội quân tính bằng hàng vạn. Lê tộc tại đây được coi như nô lệ, bị đàn áp vị bóc lột thế nhưng họ không dám phản kháng vì họ bị chính sách ngu dân hóa của Hán dân tại đây. Nhưng Thổ Ti hán dân tại đảo dường như thoát khỏi khống chế của trung ương nhà Minh sau luật cấm biển. Thế nên phân hóa và dọn dẹp một ngàn quân Hán tại đây không phải nhiệm vụ khó khăn.
- Để thực hiện kế hoạch này Hãn tôi cần 50 lão binh nhanh nhẹn, khôn khéo xâm nhập vào Lê Tộc phổ biến Thần Long Giáo cũng chính là quốc giáo của chúng ta. Khi dân Lê tộc tin vào Thần long thì họ sẽ không cần sợ Hán tộc, và tiếp nhận chúng ta như thiên sứ của Thần Long. Đổi lại chúng ta cũng đối xử với họ như con dân Đại việt vì dù sao chúng ta cũng cùng xuất thân Bách Việt tộc. Với sự tiếp sức của chúng ta Lê tộc có thể hoàn toàn tiêu diệt Hán tộc trên đảo mà vẫn giữ được bí mật. Chính vì lí do đó Hãn tôi tin tưởng sẽ không quá khó khăn trong 4 năm có thể nắm vững hoàn toàn Đảo Hải Nam.
- Về mặt quân sự, với những tri thức, công nghệ hãn tôi được truyền dạy từ Long Thần việc chế tạo vũ khí hay hỏa khí cũng như chiến hạm đều là đi trước Nhà Minh và nhà Hồ. Việc luyện binh Hãn tôi cũng có kế hoạnh theo chi thức mà tôi đã được truyền dạy. Tam lão xin hãy cân nhắc.
Tam lão không hẹn nhau mà cùng ánh lên vẻ mặt hưng phấn. Mặc dù kế hoạch vẫn còn nhiều điểm cần bổ xung nhưng về đại ý thì rất khả thi.
- Thiếu chủ quả thật tài không đợi tuổi. Kế hoạch này tính khả thi rất cao. Có điều... vấn đề kinh phí cần được xem xét kĩ. Theo như thiếu chủ nói, ngài tính phát triển hoả khí, xây pháo đài gì đó, đặt trọng pháo nữa.. Thứ lão khó hiểu đây là những thứ gì. Còn nữa thiếu chủ xây dựng quân theo binh pháp mới thì vấn đề cũ khí tính sao. Nếu thay toàn bộ đao kiếm bây giờ thì quả là một con số thiên văn.
Nguyên Hãn nhíu mày đăm chiêu, các lão nói có lý, vấn đề đầu tiên vẫn là vấn đề tiền đâu. Chỉ con hơn bốn ngàn lạng bạc thì không duy trì được bao lâu cho đội quân hơn ba trăm người. Huống hồ còn trang bị lại vũ khí, đóng tàu, nghiên cứu hoả dược v.v...
- Tam lão vấn đề này Hãn tôi cũng nghĩ đến. Trong tay ta hiện có hơn bốn ngà lạng bạc. Nếu chỉ là mua lương thực thì có thể nuôi 500 nhân mã trong hai năm. Thế nhưng thay trang bị và mua tàu lại là con số thiên văn. Thế nhưng ta đã có kế hoạch. Sau khi trang bị lại và mua lương thực thì chúng ta còn có thể trụ được nửa năm. Sau khi huấn luyện xong việc đầu tiên là tranh và cướp, nói ra thì có vẻ hạ tiện nhưng trên con người sống trên đời đúng la không thể thoát ra hai chữ này. Tranh với nhân, tranh với địa, tranh với thiên có lúc nào mà không tranh đâu.