Ngược Thiếp

Chương 6: Trí nhớ

"Mộc Thanh Thương? Ngươi là người của Mộc Dương vương phủ?"


Đôi mắt tà mị kia không kiêng nể gì đánh giá nữ tử đang ướt như chuột lột, ánh mắt chẳng thể che lấp được sự hứng thú.


Nữ tử liếc mắt xem thường, nhẹ nhàng chỉnh lại khăn che mặt, nhìn quần áo ướt đẫm âm thầm oán trách.


"Đều tại ngươi hết! Vừa rồi nếu không phải cứu ngươi thì ta đã không rơi vào trong hồ!"


Nữ tử nâng đôi mắt phẫn nộ lên, giơ ngón tay mảnh khảnh chỉ vào mũi nam nhân kia cả giận nói.


"Vì sao phải mang khăn che mặt? Hay ngươi là Vô Diệm nữ, không thể gặp người?"


Hắn đối với sự vô lễ làm càn của nàng cũng không hề tức giận, ngược lại còn cười dịu dàng, muốn tháo cái khăn che mặt của nàng ra.


...........................................................................................................


"Thương Nhi, ta nói rồi, chúng ta rất nhanh sẽ gặp lại!"


Lại một lần nữa, hắn bỗng nhiên xuất hiện ở trước mặt nàng, nàng sợ tới mức liên tục lui về phía sau vài bước, thiếu chút nữa thì té ngã.


Nam nhân kia nhanh tay lẹ mắt, kéo lấy tay của cô gái, rồi ôm nàng vào trong lòng.


"Thương Nhi cẩn thận, vừa thấy ta đã vui đến như thế rồi?"


Nhìn khuôn mặt xấu xa đang tươi cười của hắn, cô gái phẫn nộ, dùng sức đẩy hắn ra, trong lòng hối hận, vì sao lúc trước lại cứu hắn.


"Đăng đồ tử*, vì sao ngươi lại xuất hiện ở Mộc Dương vương phủ?! Không phải là bám theo ta đấy chứ? Ta sẽ nói cho Lăng ca ca biết, để huynh ấy bắt ngươi!"


* Đăng đồ tử: yêu râu xanh


Lùi lại cách hắn vài bước, cô gái trừng mắt nhìn hắn, uy hiếp nói.


........................................................................................................


"Thương Nhi...... Mặc kệ nàng có nguyện ý hay không, nàng đã là thê tử của bổn vương, Vương phi của bổn vương......"


..........................................................................................................


"Mộc Thanh Thương...... Trăm ngàn lần đừng có phản bội bổn vương, nếu không, nàng sẽ phải hối hận !"


Đôi mắt của hắn đỏ ngầu như một con sói, nắm chặt lấy giá y của nàng, mà nàng, mặt không chút thay đổi.


.............................................................................................................


"Bốp!"


Một cái tát hung hăng, dùng hết khí lực toàn thân của hắn, nàng bị hắn đánh bay, giống như là phá bố*, ngã văng ra ngoài.


* phá bố: giẻ rách


"Mộc Thanh Thương...... Ngươi cứ chán ghét bổn vương như vậy sao? Đem tất cả những gì tốt đẹp mà bổn vương dành cho ngươi dẫm nát trong lòng bàn chân?! Cứ như vậy, hận không thể lập tức bay trở về ôm ấp Lăng ca ca của ngươi ?! Mộc Thanh Thương bổn vương nói cho ngươi biết, đừng vọng tưởng nữa, bổn vương không chiếm được thì người khác cũng đừng hòng mà có được! Thà rằng bổn vương hủy hoại ngươi, cũng sẽ không để cho ngươi rời khỏi vương phủ một bước!"


Nàng cố hết sức cử động thân thể suy yếu, máu tươi từ trong miệng tràn ra, cúi đầu cười thán, hai mắt mơ hồ.


"Làm sao bây giờ......"


...........................................................................................................


"Thứ ngươi yêu chính là khuôn mặt này, có đúng hay không? Thứ các ngươi yêu có phải là khuôn mặt này không? Có phải hay không, không có khuôn mặt này, ngươi sẽ thả ta rời đi?"


Nàng cười đến thê lương, dao găm đặt ở cổ chậm rãi dời về phía mặt mình.


"Liên Thành Chích, không có khuôn mặt này, ngươi sẽ không còn lý do giữ ta lại......"


"Mộc Thanh Thương! Ngươi nghĩ bổn vương là người nông cạn sao?!"


Hắn đau đớn gầm nhẹ, thanh âm khàn khàn. Nàng lắc đầu, vô lực thở dài.


"Ta không biết, đến bây giờ, cái gì ta cũng không biết ......"


Nàng cười ảm đạm, nâng dao găm lên, hướng khuôn mặt kia hạ xuống!


....................................................................................................................


"Chỉ cần ngươi rời khỏi hắn, mọi chuyện sẽ ngừng lại!"


Nhìn nữ tử trẻ trung, mặt nàng không chút thay đổi, cúi đầu hỏi: "Ngươi có thể giúp ta rời đi?"


"Đúng, ta có thể giúp ngươi! Chỉ cần ngươi rời đi, và không bao giờ phải xuất hiện ở trước mặt hắn nữa!"


"Được..... Ta rời đi!"


........................................................................................................................


"Thương Nhi --!"


Mắt thấy nàng bị bức tới vách núi đen, hắn kinh hoảng rống giận, phóng tới chỗ Hắc y nhân, phi thân tiến lên, chỉ kịp cầm lấy tay nàng.


Cận kề chết tróc, mặc dù chính bản thân mình cũng bị kéo cách mặt đất một chút, nhưng hắn vẫn không muốn buông tay như trước.


"Thương Nhi, cố lên, sẽ không có việc gì, ta sẽ không để nàng ngã xuống đâu !"


Nàng nhìn hắn cười lạnh, cười vì đã được giải thoát.


"Ta nợ ngươi, còn chưa đủ sao? Đủ, liền chấm dứt đi..."


"Đừng hòng! Nàng nợ ta, cả đời này, vĩnh viễn cũng không đủ, nàng đừng có mơ! Nàng dám buông tay, cho dù có thành quỷ, thì ta cũng không buông tha cho nàng!"


Hắn khóc, từng giọt từng giọt đọng lại ở trên tay nàng, làm nàng đau quá, đau quá...


"Nhưng ta đã quá mệt mỏi rồi, thật sự, mệt chết đi ..."


Dùng hết khí lực toàn thân gạt bàn tay đang nắm chặt lấy tay mình ra, nàng cười, cho phép mình cất cánh, ngã xuống vách núi!


"Mộc - Thanh - Thương --!"


............................................................................................................


Chợt bừng tỉnh, ta trừng mắt khó tin! Kia không phải là mơ! Không phải mơ!


Nữ tử đó chính là ta, còn nam nhân kia chính là Liên Thành Chích! Ta thật sự có quen biết hắn!


Cúi xuống cười, ta chậm rãi lắc đầu......


Cứ như đã nằm mơ một hồi thật lâu, thật lâu, mọi thứ đều giống như giấc mộng vậy!


Vốn tưởng rằng đẩy tay hắn ra, thì có thể thoát khỏi nỗi đau xót mà hắn gây cho ta, không ngờ, ta vẫn bị giam cầm bên cạnh hắn.


Những mảnh kí ức nhỏ không được ráp lại đầy đủ, hình ảnh mọi người đều vô cùng mơ hồ, nhưng được vậy là đủ rồi.


Tuy rằng ân oán dây dưa đối với hắn trước đây không rõ lắm, có điều giờ ta cũng hiểu được đại khái.


Ta đúng là thê tử của hắn...... Ha ha......


Không biết mình đang cười hay là đang khóc! Nhìn đại điện không một bóng người, ta nằm một mình trên chiếc giường cực lớn, trong lòng cũng trở nên lạnh lẽo.


Lần đó ngã vào vách núi đen, ta không chết, nhưng lại quên đi kí ức về hắn.


Hắn thật sự hận ta sâu đậm đến thế sao?


Mặt không chút thay đổi nằm ở trên giường, đối với hắn, ta tình nguyện không nhớ lại những kí ức đó!


Ta nhớ rõ, ta đang trầm xuống đấy hồ, hiển nhiên là đã được cứu.


Là hắn sao? Nam nhân làm ta cảm thấy dơ bẩn? Nam nhân từng luôn miệng nói yêu ta, lại đem ta tra tấn muốn chết đi, nam nhân nhảy vào hồ sâu không thấy đáy cứu ta ra?


Vì sao? Ta chết đi không phải rất tốt ư! Vẫn là, hắn hận ta tới mức không thể cho ta giải thoát, cho nên, cứu ta lên, tiếp tục tra tấn?


Hốc mắt cay cay, ta nháy mắt mấy cái, thì ra nước mắt đã chảy ướt đẫm gối. Nhớ tới một màn dây dưa đầy dục vọng trước khi bị rơi xuống hồ sâu, cảm giác buồn nôn lại bao trùm, ta nằm sấp ở trên mép giường, nôn khan nửa ngày, cả người suy yếu khó chịu, đầu đầu kịch liệt.


Trong trí nhớ mơ hồ, nam nhân này từng nói ta là người duy nhất mà hắn yêu, nhưng đến khi ta thật sự tin tưởng, thì hắn lại xoay người cùng thị thiếp hoan ái.


Nam nhân này, từng coi ta như trân bảo, cũng từng hung hăng giẫm lên tôn nghiêm của ta, trục xuất ta đến địa ngục vạn kiếp bất phục.


Nam nhân này là trượng phu của ta, có quyền thế, bên người nữ nhân lại nhiều đếm không xuể.


Hắn độc ác tàn nhẫn, cũng từng dịu dàng với ta, nhưng hắn lại dành cho ta sự trả thù tàn khốc nhất!


Ha ha cười, ta hoài nghi, vì sao ta còn có thể cười?


Mặc dù chạy trốn, mặc dù ngã xuống sườn núi, mặc dù rơi vào thâm hồ, mặc dù mất trí nhớ, vẫn như trước không trốn thoát khỏi hắn được.


Lúc đó ta từng ở bên hắn, liệu nay chỉ còn lại nỗi hận?


Trí nhớ như bị đứt đoạn, rất nhiều điều không thể nhớ ra, nhưng ta lại không muốn nhớ thêm nhiều chuyện về hắn nữa.


Cửa bị đẩy ra, vẫn là Nguyệt Kiến, nhưng trên mặt nàng không còn nụ cười ngọt ngào nữa, mặt không chút thay đổi liếc mắt nhìn ta một cái, rồi cúi đầu.


Ta lẳng lặng nhìn nàng, nhìn nàng có chút run run đến gần ta, nhìn góc áo nàng dính máu, nhìn khuôn mặt trắng bệch như tờ giấy của nàng.


"Không phải hắn đã xử phạt ngươi ?"


Ta cố hết sức đứng dậy, kéo tay nàng qua, không để ý sự giãy dụa cùng bối rối của nàng, khăng khăng nâng ống tay áo của nàng lên.


Từng vết roi vô cùng thê thảm đập vào mắt ta, cánh tay gầy yếu kia sao có thể chịu đựng được sự trừng phạt tàn nhẫn như thế?


"Hắn vẫn luôn như thế......Luôn thích xử phạt người vô tội...... Nguyệt Kiến, thực xin lỗi, là ta đã làm phiền đến ngươi!"


Bên ta cũng từng có một nha hoàn cực đáng yêu nhưng sau một lần bỏ trốn bị thất bại, để cảnh cáo ta, nam nhân kia sai đã người quất sống nàng cho đến kho chết.


Ta mơ hồ nghe thấy tiếng nàng thống khổ sợ hãi cầu xin, xin ta cứu nàng, nói nàng đau quá......


Nhưng, ta không thể cứu được nàng ấy, cũng là một lần kia, ta mất đi thứ quý giá nhất của một nữ nhân, không có sự dịu dàng, không có tình yêu, chỉ có vô tình tàn nhẫn chà đạp, ta bị chính trượng phu của mình cưỡng bức!


Nay, hắn lại cảnh cáo ta sao? Làm tổn thương người bên cạnh ta, cảnh cáo ta đừng vọng tưởng mà bỏ trốn?


Thân hình nhỏ nhắn của Nguyệt Kiến hơi hơi chấn động, con ngươi buông xuống, nước mắt trong suốt không ngừng nhỏ giọt.


"Nguyệt Kiến...... Thật sự xin lỗi. Về sau, ta sẽ ngoan ngoãn, sẽ không chạy loạn nữa, sẽ không để cho hắn làm tổn thương ngươi nữa, được không?"


Ta vừa ôm chặt lấy nàng, vừa an ủi nàng, nhưng bản thân mình lại khóc rống thất thanh, trong lòng đau quá......


Vì sao ta còn nhớ lại chứ? Quên hắn, thật là tốt biết bao nhiêu!


Cửa bị lực lớn đẩy ra, thân hình của Nguyệt Kiến chấn động, lui khỏi cái ôm của ta, quỳ rạp xuống một bên.


Ta lau đi trên mặt nước mắt, lạnh lùng nhìn hắn, đây là trượng phu của ta!


Đối với hắn, có lẽ ta từng động lòng, mà hiện tại, chỉ còn lại sự chán ghét.


Hắn nói ta nợ hắn, nói ta phản bội hắn, cho nên, hắn có thể tùy ý đói xử bất công với ta, tùy ý tra tấn ta, nhưng tất cả, tất cả, đều đã chấm dứt hết trong khoảnh khắc trên vách núi kia.


Hắn giam cầm ta hai năm, người nợ hắn chính là ta.


Hắn phẫn nộ trừng mắt nhìn ta, sắc mặt u ám, giống như là ác quỷ đi ra từ địa ngục, chậm rãi tới gần ta.


"Ngươi rất muốn chết phải không? Nhưng bổn vương không cho!"


"Liên Thành Chích, ta mệt rồi, mời đi ra ngoài!"


Thản nhiên liếc mắt nhìn hắn, ta thấy hơi mệt bèn nằm xuống, đưa lưng về phía hắn, không muốn nhìn thấy hắn, nhìn rồi sẽ chỉ làm ta nghĩ đến một màn dơ bẩn kia.


Hắn cũng không nguyện buông tha cho ta, tựa như mỗi một lần tới đều như thế, dùng sức kéo ta từ trên giường lên, giống như vứt một con búp bê vải, không lưu tình chút nào, không có chút thương tiếc.


"Mộc Thanh Thương! Ngươi nghĩ ngươi là ai?! Dựa vào cái gì ra lệnh cho bổn vương đi ra ngoài?!"


Hắn giống như bị chọc tức, dùng sức giữ chặt bả vai của ta, trên trán nổi đầy gân xanh.


Ta đau đến nhíu mày, có chút bất mãn trừng mắt nhìn bàn tay của hắn đang nắm chặt bả vai ta.


Lần nào cũng như thế! Nỗi đau thể xác có là gì? Dù sao ta đã chết lặng rồi, không thèm đếm xỉa đến nữa, hắn muốn điên, thì cứ điên đi!


Nhưng mà, hắn đúng là không tiến bộ, ba năm, vẫn là chỉ biết làm như vậy.


"Nếu Vương gia không muốn rời đi, vậy xin cứ tự nhiên. Ta mệt lắm rồi, không bồi Vương gia được."


Không thể thoát khỏi tay hắn, ta để mặc cho hắn giữ, dù sao chờ hắn giữ mệt rồi sẽ buông ra thôi, cùng lắm thì, càng thêm tức giận, một chưởng đánh bay ta ra ngoài.


Ta xác định, hắn sẽ không giết ta, mà chỉ chậm rãi tra tấn ta, cả ở thể xác và trong lòng, chậm rãi tra tấn, giống như ba năm trước đây.


"Ngươi, tốt lắm! Mộc Thanh Thương, ngươi cho rằng bổn vương không dám giết ngươi sao?!"


Ta nhắm mắt lại, không nói gì, dù sao, ta nói cái gì cũng là không đúng, không bằng không nói. Nhớ tới nam nhân ôm ta từ vách tường thất đi ra, ta không khỏi nghi hoặc, nam nhân rơi lệ kia là hắn thật sao?


Ta đã nghĩ nam nhân này vừa yêu vừa hận ta, nhưng nay xem ra, ta đã đánh giá quá cao bản thân mình rồi.


"Vì sao không nói lời nào?! Không được phép nhắm mắt, bổn vương không cho phép! Mau mở mắt ra cho ta!"


Ta bị hắn lay đến choáng váng đầu óc, cảm giác ghê tởm lại hiện lên, ta đẩy ra hắn, ghé vào mép giường nôn mửa.


Hắn khiếp sợ, không có thể tin trừng mắt nhìn ta, sắc mặt đen lại, nghiến răng nghiến lợi nói:"Mộc Thanh Thương! Ngươi đừng có quá đáng như vậy!"


Ta nâng đôi mắt yếu ớt lên nhìn hắn, thấp giọng cười một tiếng, rốt cuộc là ai quá đáng?


"Ngươi đơn giản là muốn tra tấn ta, nhìn ta thống khổ không phải sao? Được, ta không phản kháng, cũng sẽ không đào tẩu nữa, ta sẽ chờ ngươi chậm rãi tra tấn, có lẽ, mạng ta đủ lớn, sẽ để cho ngươi chơi đùa như ngày đó."


Hắn trầm mặc không nói, bộ dáng hung ác nham hiểm khiến cho người ta sợ hãi.


"Rốt cuộc không chơi trò mất trí nhớ nữa sao?! Rốt cuộc cũng biết ta là ai rồi sao? Không hỏi ta vì sao lại hận ngươi như thế nữa à?"


Ta cười khẽ, nhìn về phía hắn: "Không chơi nữa, ta thấy mệt rồi, chẳng phải ngươi cũng không tin sao? Về phần vì sao ngươi lại hận ta như thế, ta biết hay không, có gì khác sao? Ngươi và ta trong lúc đó, đã sớm kết thúc rồi."


"Đúng vậy, đối với ngươi mà nói, hiện tại ngay cả hận cũng không để ý. Rốt cuộc, ta còn có cái gì khiến cho ngươi để ý đâu? Không có, ngay cả hận ngươi cũng sẽ không để ý. Ngươi và ta trong lúc đó, đã sớm kết thúc? Ngươi cho rằng là như vậy sao? Là như thế này sao? Mộc Thanh Thương...... Mộc Thanh Thương......"


Hắn cúi đầu nhắc tên ta, trên mặt không còn vẻ hung ác nham hiểm nữa, vô cùng mông lung.


Hắn không hề nhìn ta, xoay người đi ra ngoài. Đến trước cửa, bỗng nhiên hắn dừng chân lại, nhẹ giọng hỏi: "Ngươi cảm thấy ta thực sự rất bẩn sao? Đáng tiếc là, từ nay về sau ngươi sẽ cùng con người dơ bẩn này chung sống cả đời, cho dù có chán ghét, cũng chỉ có như thế thôi! Đời này, sẽ có một ngày,