Ngược Thiếp

Chương 44: Thể hiện lòng tốt

"Phong Nguyên Hạo à Phong Nguyên Hạo, bổn vương vẫn luôn tán thưởng ngươi, tài năng quân sự của ngươi so với phụ thân ngươi chỉ có hơn chứ không có kém, chẳng qua, khi nam nhân rơi vào lưới tình, thông minh đến mấy cũng trở nên ngốc nghếch! Ngươi cho rằng bổn vương đang giữ Đa Na sao? Ngươi, chẳng qua cũng chỉ là một quân cờ bị nàng ta lợi dụng đưa tới cho bổn vương mà thôi!"


Phong Nguyên Hạo chấn động, bàn tay đang nắm kiếm run lên nhè nhẹ, kéo ta lui về phía sau, khó tin nói: "Ngươi nói cái gì? Ý của ngươi là, Đa Na, Đa Na, nàng......"


"Phải, quả thật bổn vương đã yêu cầu nàng ta tới Thánh Viêm Hướng, thế nhưng, không phải là uy hiếp như ngươi nói, mà do nàng cam tâm tình nguyện, ngươi thực sự nghĩ nàng ta yêu mình sao? Ngươi nhất định không ngờ tới, nàng vì lấy lòng bổn vương, còn chủ động nói với ta rằng, nàng có cách giúp bổn vương không mất đi một binh sĩ nào mà cũng có thể bắt được Phiêu Kị đại tướng quân tương lai của Bắc Nguyên Quốc. Chỉ là không nghĩ tới, ngươi thật sự lại ngu xuẩn đến tận đây, lại ngu xuẩn mà tin tưởng lòng của phụ nữ......"


Liên Thành Chích chậm rãi nói xong, mỗi chữ tựa như một cây châm độc hung hăng cắm vào thân thể của Phong Nguyên Hạo, hắn run rẩy, không biết bởi vì bất lực hay vì phẫn nộ.


Mà sự đau đớn trên cổ ta lại càng thêm rõ ràng, vạt áo trước người đã bị máu loang ướt sũng, đầu óc vô cùng choáng váng.


Thì ra, Phong Nguyên Hạo cũng chỉ là một kẻ đáng thương, một kẻ đáng thương bị Liên Thành Chích đùa giỡn trong lòng bàn tay!


Ta nhìn chằm chằm vào Liên Thành Chích, ta muốn nhìn, nhìn thấu trái tim của hắn, vì sao hắn lại lãnh khốc tàn nhẫn như vậy?!


"Ngươi, ngươi nói dối, ta muốn gặp Đa Na, ngươi đang nói dối!"


Nam nhân ngốc nghếch này vẫn đấu tranh, không muốn tin tưởng, thống khổ kêu lên, nhưng lại càng rước lấy những tràng cười trào phúng của Liên Thành Chích.


"Ngoan ngoãn đưa tay chịu trói đi, có lẽ, bổn vương sẽ trân trọng người tài, nghênh đón ngươi như một vị thượng khách!"


"Như vậy, tính mạng của nàng ngươi cũng không cần sao?" Phong Nguyên Hạo đẩy ta ra, uy hiếp nói.


"Chẳng qua chỉ là một nữ tử hòa thân, người này chết thì lại có người khác thay thế, bổn vương không ngại chuyện thay đổi người đảm đương vị trí Vương phi này đâu! "


Một khắc kia, trái tim ta tựa như bị ai đó bóp chặt, đau đến mức không thể thở được, hoàn toàn tổn thương trước những lời nói vô tình ấy.


Một khắc kia, đột nhiên Phong Nguyên Hạo dời kiếm, một tay đẩy ta ngã xuống mặt đất.


Hắn nhìn ta, ánh mắt tràn ngập nỗi bi ai, cúi đầu cười nhạo, thê lương vô cùng: "Ngươi và ta chẳng qua cũng chỉ là những kẻ đáng thương, giết ngươi, rốt cuộc ta vẫn không hạ thủ được..... "


Hắn không hề phản kháng, đưa tay chịu trói, chỉ trong chớp mắt đã bị Lạc Vân và Thính Phong chế trụ.


Với võ công của hắn, không nên chịu khuất phục như thế, ta không hiểu rốt cuộc hắn muốn làm gì. Đã bị bắt lại, muốn trốn thoát khỏi vương phủ đáng sợ này, e rằng so với việc lên trời còn khó hơn.


"Trước hết mời Phong đại công tử tới địa lao nghỉ ngơi!"


Nhìn Phong Nguyên Hạo rời đi, giờ thì ta đã hiểu cái nhìn thoáng qua của hắn lúc quay đầu lại, là sự thương hại đối với ta, thương hại cho những kẻ lưu lạc nơi đất khách quê người. Ta cũng đã hiểu sự đồng tình trong ánh mắt của Thính Phong và Lạc Vân, nhưng ta vẫn không thể hiểu, nam nhân trước mắt này, sao trái tim của hắn lại lạnh lẽo vô tình đến thế!


Ta mơ hồ có thể hiểu được nguyên nhân tại sao Phong Nguyên Hạo lại đưa tay chịu trói, cho dù Liên Thành Chích đã nói rõ ràng nhưng hắn vẫn không muốn tin chuyện Đa Na đã phản bội, ở lại đây, chính là muốn tìm ra sự thật.


Nam nhân, rốt cuộc là vô tình hay đa tình?


Mọi thứ đã yên tĩnh trở lại, Liên Thành Chích vẫn trầm mặc đưa lưng về phía ta, không biết đang suy nghĩ điều gì.


Ta lại nhớ đến lời nói của hắn trước lúc rời đi, nở nụ cười bất đắc dĩ, bây giờ, chắc đã đến lúc hắn trừng phạt ta rồi!


Ta không hiểu, sao lúc trước mình lại có nhiều dũng khí đến như vậy, dám căm phẫn hét to vào mặt hắn, đổi lại là bây giờ có thách ta cũng không dám.


Đã quyết tâm muốn chết, nhưng chút dũng khí ít ỏi từ lúc nãy đã biến mất hết sạch, giờ ta mới biết được mình thật nhát gan và đáng thương.


"Nàng hận bổn vương sao?"


Hắn vẫn quay lưng đứng ở đó, dường như đang nhìn bầu trời đêm tối đen, khẽ hỏi.


Nụ cười cứng đờ trên khóe môi, bất chấp đau đớn trên cổ, ta giật mình kinh hãi nhìn bóng lưng của hắn.


"Sau khi trải qua tất cả những chuyện này, trong lòng nàng có hận không? Đối với bổn vương...... Rốt cuộc nàng có dành một phần tâm tư nào cho bổn vương không?!"


Hắn xoay người, mày kiếm nhếch lên, ánh mắt tràn ngập sự hoang mang cùng lo lắng, nhẹ nhàng bước tới chỗ ta.


Ta không biết hắn lại suy nghĩ gì đây, có phải đang nghĩ biện pháp để tra tấn ta? Ta không thể đoán ra tâm tư của hắn, đối với hắn, ta chỉ có sự sợ hãi!


Hận! Ta cười nhạo trong lòng, hắn vậy mà lại hỏi ta một vấn đề ngu xuẩn như thế!


Ta hận hắn, oán hắn, nhưng cũng thương hại hắn, đồng cảm với hắn, khi tra tấn ta hắn vẫn còn mâu thuẫn, không thể tự kiềm chế nỗi ai oán uất hận trong lòng.


Nay ta lại thấy hận thù thật là dư thừa, vừa tự khiến mình thêm buồn bực, vừa làm toàn thân mệt mỏi đau đớn.


Đợi một lúc lâu vẫn không thấy ta trả lời, bỗng hắn nở nụ cười, như đang tự giễu, thì thào nói: "Bổn vương thật sự là ngu xuẩn, có hỏi nàng cũng như không...... Nàng, miệng vết thương có đau không?"


Ta lại ngẩn ra, từ kinh ngạc chuyển sang kinh hãi, không phải hắn bị phát sốt rồi đấy chứ?


Một kẻ âm trầm lạnh lùng như hắn mà lại dùng ngữ khí nhẹ nhàng, cẩn thận để nói chuyện ư?! Không phải là âm mưu gì đó chứ?


Ta thở dài, liên tiếp bị thương khiến ta có chút thảo mộc giai binh*, cảm thấy mỗi một câu, mỗi một động tác của hắn đều là điềm báo cho thương tổn, chi bằng vạn phần cẩn thận, chỉ sợ sơ ý một chút, lại bị thương tích đầy mình.


* thảo mộc giải bình: chỉ sự lo sợ nghi ngờ hão huyền.


"Không phải là bị tên thích khách kia dọa cho choáng váng rồi đấy chứ?! Xùy, vậy dũng khí dám quát to trước mặt bổn vương lúc nãy đã biến đi đâu mất rồi?!


Hắn hừ lạnh, cười nhạo ta, đôi chân vẫn không ngừng lại, đi đến trước mặt ta, từ trên cao nhìn xuống chỗ ta.


Ánh mắt dừng lại ở vết máu loang trên cổ ta, đôi môi hắn mím chặt, khẽ nhíu mày, nói tiếp: "Nếu vết thương vẫn tiếp tục chảy máu, e rằng nàng sẽ chết thật đấy! Nàng nên quý trọng mạng sống của mình, giữ lại nó cho bổn vương......"


Dường như trong giọng nói lạnh lùng của hắn có tư vị bất thường, nhưng mà cảm giác ấy quá mỏng manh, nhanh chóng biến mất khi không để ý kĩ.


Giữ lại cho hắn ư?! Lời nói tràn đầy tình cảm ấy từ miệng hắn thốt ra lại khiến ta rùng mình một cái.


Giữ lại cho hắn, để hắn có thể từ từ phá hủy ư? Là ý tứ này sao?!


Cứ như vậy, ánh mắt lạnh lùng pha lẫn những cảm xúc hỗn độn ấy nhìn chằm chằm vào ta, còn ta thì dùng ánh mắt phòng bị nhìn hắn, không biết qua bao lâu, bỗng nhiên hắn lại nở nụ cười!


Nụ cười ấy không có âm mưu, không lạnh như băng, cũng không có hận thù! Lần đầu tiên nhìn thấy hắn cười như thế, ta lại run run, nghĩ hắn thật sự điên rồi!


"Biết bộ dáng lúc này của nàng giống cái gì không? Vừa giống con nhím, lại vừa giống con thỏ, nhìn trông vô cùng đáng thương.... haha... "


Than thở một tiếng, hắn ngồi xổm xuống, ánh mắt phức tạp nhìn ta, ngón tay nhẹ nhàng chạm vào vết thương trên cổ, thở dài: "Bổn vương...... Có chút mệt mỏi......"


Hai chữ "mệt mỏi" kia, dường như bao hàm sự đau thương vô tận, giọng nói khàn khàn ấy rất lâu sau vẫn không thể biến mất.


"Vết thương này cần phải xử lý, sẽ hơi đau đấy, nàng kiên nhẫn một chút."


Hắn lấy ra từ trong tay áo một chiếc bình nhỏ màu trắng, rồi đổ ra một ít cao trắng định bôi lên cổ ta, ta kinh hãi vội rụt cổ lại, tránh được ngón tay hắn.


Mắt ta trừng to, hắn, rốt cuộc là bị làm sao vậy?! Sao đột nhiên lại có lòng tốt, rốt cuộc là hắn có mục đích gì?!


*Giải thích thêm cho thảo mộc giải binh:
Điển cố: Trong Trận Phì Thủy, để khỏa lấp sự chênh lệch lớn về quân số, Tạ An, Tạ Huyền tung quân Tấn tấn công sớm lực lượng quân Tần của Phù Kiên để tạo ra cảm giác rằng quân Tấn đông đảo không kém gì quân Tần, lại gửi thư cho Phù Kiên để nghị lui quân Tần để Tấn sang sông, quyết chiến một trận. Quân Tần trong khi lui quân vì hỗn loạn nên đội hình tan rã, giẫm đạp lên nhau mà chết rất nhiều (Phong thanh hạc lệ, Thảo mộc giai binh: tưởng tiếng gió, tiếng hạc, cỏ cây là quân Tấn đang tiến công). Đây chính là kế Vô trung sinh hữu (Không có mà làm thành có) trong 36 kế của Tôn Tử.


Edit & Beta: Trangleo68, Otakunhini1310
Đây đã là chương cuối của quyển 1, cảm ơn các bạn đã ủng hộ cho mình. Truyện siêu hay nên nhớ ủng hộ tiếp cho mình nha!!!!!!!!