Ngược Thiếp

Chương 2: Trúng độc

Ta nằm ngửa ở trên giường, hai chân gác ở mép giường, không ngừng lắc lư.


Tiếng đánh phát ra từ xiềng chân thật sự vô cùng mỹ diệu, những nốt nhạc riêng lẻ ghép lại với nhau tạo nên một bản nhạc tuyệt mỹ, là nỗi cô đơn trong lòng ta.


Cả căn phòng tràn ngập hương vị của đồ ăn.....


Hôm nay đã bao nhiêu lần rồi?


Lần thứ bảy, hay là lần thứ tám?


Ta phát hiện, mình rất thích trò chơi này, ít nhất, so với việc làm một người lẳng lặng ngốc tốt hơn rất nhiều.


Ta cười khanh khách, khuôn mặt ngây dại dần hiện ra nét hưng phấn, lóng lánh mà sáng rọi.


Cửa sổ nhỏ nhìn ra tứ phía lại truyền đến động tĩnh, khóe miệng ta nhếch lên, những người này thật đúng là chưa từ bỏ ý định.


Đương nhiên, ta hy vọng bọn họ tiếp tục, đã lâu ta không được vui vẻ như vậy rồi.


Ta nghĩ không thông, nếu người giam ta lại hận ta đến như thế, thì cần gì phải để ý đến việc ta có ăn cơm hay không, có bị chết đói hay không?


Bỏ đói ta vài bữa, không phải càng giải hận sao?


Ta xoa xoa đầu, nghĩ không ra.....


Nhưng ta không quản hắn, muốn làm gì thì cứ làm đi, muốn hận thì cứ hận đi, dù sao ta cũng không quan tâm.


Ta sờ sờ bụng, lại nhìn tới góc sáng sủa - nơi để đồ ăn mới tới.


Muốn ăn sao? Ta như thế mà lại cảm thấy đói bụng, ta còn tưởng mình đã chết lặng đến mức đối với sự tình gì cũng không còn cảm giác.


Ta đứng dậy, vỗ nhẹ xiềng chân, quyết định không ngược đãi chính mình.


Chuyện ngược đãi vẫn nên để cho người hận ta làm là được rồi.


Nhận lấy khay, ta trở về giường, nhưng vẫn thấy cái móc sắt ấy ở nguyên tại chỗ.


Ta lắc đầu, nở nụ cười, người hầu câm điếc này nhất định là bị dọa rồi, chẳng lẽ hắn tưởng rằng ta muốn tuyệt thực hay sao?


Chơi vui thật!


Tâm tình tốt, khẩu vị cũng tốt lên, cho nên ta đã ăn hết sạch đồ ăn.


Nói thật, hương vị của những món ăn này thực sự rất ngon, mỗi ngày đều biến hóa, khẩu vị cũng không giống nhau.


Nói chung, trong trí nhớ của ta, dường như ta đã nếm thử qua các món ăn trên khắp thiên hạ này rồi.


Trái lại đã làm phiền người kia phải lo lắng cho ta rồi, ta cười tự giễu.


Cảm thấy hơi mệt, ta bèn nằm lên giường, rất nhanh đã chìm vào giấc ngủ.


Mỗi ngày như thế, ăn no rồi ngủ, tỉnh rồi lại ăn, có đôi khi, ta từng nghĩ mình không phải là người, mà là một cái đầu heo, hoặc là một sủng vật bị nuôi dưỡng quá mức.


Thật ra ta vô cùng nghi hoặc, sau khi ăn cơm xong không hiểu tại sao đồ ăn thừa lại biến mất, rác rưởi cũng được dọn sạch.


Mỗi lần ta giả bộ ngủ, muốn nhìn xem trong này rốt cuộc có cái gì cổ quái, nhưng vẫn luôn nhịn không được, chờ chờ, liền ngủ thật luôn.


Nhưng hôm nay lại rất đặc biệt, ban đầu khi đang ngủ ta bỗng bừng tỉnh bởi một cơn đau bụng, mồ hôi lạnh theo làn da không ngừng túa ra, ta thống khổ rên rỉ, đau đớn nói nhỏ, thậm chí ta còn không rõ mình đang nói cái gì.


Đau quá đau quá......


Có phải người nhốt ta lại đã không còn kiên nhẫn được nữa, muốn xử tử ta sao?


Thật ra, ta luôn mong đợi ngày này đến, thậm chí hiện tại, ta còn cảm thấy đặc biệt hưng phấn, có một loại khoái cảm đang được giải thoát.


Tứ chi bắt đầu run rẩy, mồ hôi lạnh thấm đẫm quần áo, một ngụm máu tươi nôn ra, nước mắt cũng chảy ra, nhưng ta vẫn cười.


Loáng thoáng trong phòng nghe thấy một tiếng ầm vang chấn động, ta thử giương mắt tìm kiếm nơi thanh âm phát ra, nhưng lại mơ hồ một mảnh, một mảnh màu đỏ tươi, ta không thể nhìn thấy rõ cái gì.


Chỉ có một bóng người chạy tới trước mặt ta, như đã bị kinh hách thật lớn.


Sau đó, ta bị một đôi tay rắn chắc khóa chặt vào trong lồng ngực, ta cảm giác được sự run rẩy cùng sợ hãi của hắn, nhưng lại không nghe thấy rõ hắn đang nói cái gì ở bên tai mình, chỉ có tiếng vang ong ong làm ta đau đầu.


Là ai đang ôm ta? Là ai bởi vì ta mà có bộ dáng hoảng sợ như thế?


Ta muốn cười, nhưng vừa há miệng liền cảm thấy có một thứ ngòn ngọt theo cổ họng chảy xuống.


Dù sao đó cũng không phải là người đã giam cầm ta, không phải là người căm hận ta.


Nhưng chết như vậy có điểm oan nào đâu?


Ta thậm chí còn không biết mình đã làm ra chuyện gì thương thiên hại lí, không biết rốt cuộc mình đã làm chuyện gì khiến hắn hận ta như thế, thậm chí, còn không biết hắn là ai......


Hình như ta bị hắn ôm lấy. Hắn chạy nhanh, không ngừng chạy, rồi lại rống giận. Sau đó, ta cảm thấy dường như có cái gì đó ấm ấm, chát chát đọng ở trên mặt mình.


Không biết vì sao, vào giây phút ấy, trong lòng ta bỗng cảm thấy đau nhói, rất đau......


Nơi nơi đều là sương mù, ta hơi hoảng loạn đứng trong sương mù.


Không thấy nhìn rõ phương hướng, không biết bản thân mình đang ở nơi nào, có phải ta đã chết rồi hay không?


Ta muốn bỏ chạy, nhưng không nâng chân lên được, cúi đầu nhìn lại, xiềng chân đã biến mất, nhưng vì sao lại không động đậy được?


Ta rất tức giận, vì sao mà đến chết rồi cũng không được tự do!


"Thương Nhi......"


Nghe thấy thanh âm này, ta ngẩng đầu lên, nước mắt tràn ra khỏi hốc mắt.


Yết hầu ngứa, ta muốn nói nhưng phát không ra tiếng, họng trướng vô cùng.


"Thương Nhi...... Để muội phải chịu khổ rồi......"


Ta nhìn bóng người đang bước tới gần mình, dường như cuối cùng cũng tìm được chỗ dựa, tiếng khóc như vỡ vụn, rốt cuộc khó khăn nói ra ba chữ.


"Lăng, ca ca......"


Khuôn mặt ôn nhuận như ngọc dần hiện ra rõ ràng, nụ cười ấm áp kia tựa như đã từng cách xa ngàn năm. Ta cảm thấy, không còn cảm giác lạnh như băng nữa, vì sự ấm áp đang lan tỏa.


"Thương Nhi...... Đừng khóc...... Yên tâm, Lăng ca ca đã tìm thấy muội rồi, rất nhanh, rất nhanh sẽ mang muội về nhà, sẽ không để cho bất kì ai có thể bắt nạt muội được nữa. Thương Nhi của ta phải kiên cường, được chứ?"


Hắn mờ ảo giống như khói, nhìn vô cùng chân thật, nhưng không thể nào nắm bắt được.


Ta có chút lo lắng, khổ sở hô:


"Nhưng mà, Lăng ca ca, muội đã chết rồi, không thể trở về nữa. Huynh, huynh tại sao lại ở chỗ này? Không phải huynh cũng đã chết rồi chứ? Còn nữa, sao muội lại bị như vậy? Người giam cầm muội là ai? Hắn vì sao lại hận muội? Muội không biết, muội không hề biết gì cả...... Lăng ca ca......"


"Ngoan, Thương Nhi ngoan...... Muội không có chết, ta cũng không có chết, rất nhanh, rất nhanh Lăng ca ca sẽ tìm được muội, mang muội về nhà, sẽ không để cho bất kì kẻ nào làm muội bị thương nữa, sẽ không......"


Hình bóng ấm áp dường như muốn biến mất, dần trở nên nhạt nhòa, ta nhất thời hoảng hốt, muốn tiến lên ngăn cản, nhưng làm thế nào cũng không thể động đậy được.


Giây phút ấy, ta hận, ta rất hận người đã nhốt ta lại, thật sự rất hận!


"Lăng ca ca...... Đừng đi...... Mang ta về nhà, về nhà......"


Trên chiếc giường rộng lớn, thiếu nữ trong chiếc áo ngủ bằng gấm màu vàng nhạt đang nằm, khuôn mặt nhỏ nhắn tuyệt mĩ không hề có chút huyết sắc.


Ngồi chồm hỗm ở mép giường, hắn không phân rõ được cảm giác nơi đáy lòng, có hận, có giận, còn có sự đau lòng mà hắn không muốn, cũng không dám thừa nhận.......


Hắn vươn tay run run, muốn chạm vào nàng, chỉ có tự tay chạm vào nàng, hắn mới có thể cảm thấy, hắn không mất nàng, đem nàng từ trong tay diêm vương đoạt trở về.


Nhưng hắn nghe được cái gì?!


Lăng ca ca......


Hắn cúi đầu cười nhạo, cười chính mình ngu xuẩn!


Lăng ca ca......


Sinh tử cận kề, nàng cũng chỉ nhắc tới ba chữ này, chỉ có...... Ba chữ này!


Edit & Beta: Trangleo68, Otakunhini1310
Nhớ ủng hộ cho mình nha!!!!!!