Ngược Tâm Nam Chính Hắc Hoá Ở Mạt Thế

Chương 19

Trên mặt đất còn dính vết nhầy màu xanh lục hình bàn tay, Tuyết Tiêu nhìn theo dấu vết, cửa sổ đã bị phá nát, có thể đã chạy thoát từ đó.

"Có dấu vết đánh nhau." Mai Nhất Xuyên nói, "Xem ra cô ta tỉnh rồi."

Tuyết Tiêu nói thầm trong lòng: Một dao đánh gục thì vốn dĩ cũng không ngất được bao lâu.

"Nhưng rất kỳ quái, cho dù gặp phải zombie người nhái, nhưng nếu đã chết thì thi thể vẫn phải ở đây, trừ phi biến dị." Mai Nhất Xuyên nói xong nhìn về phía Lạc Thanh Phong, "Có biến dị không?"

Lạc Thanh Phong lắc đầu, "Đã chết sáu người, không xuất hiện biến dị."

Thần sắc Mai Nhất Xuyên do dự nói: "Vậy có khả năng...... Tiêu Văn còn chưa chết, nhưng nếu không ở trên thuyền, thì khẳng định sẽ ở dưới nước."

Tuyết Tiêu đứng nhìn cửa sổ tan nát, gió lạnh buốt phần phật bên ngoài thổi thẳng vào bên trong, thổi cho tóc cô bay loạn.

Mặc kệ là bị zombie bắt đi hay là rớt xuống nước, trước mắt Tiêu Văn hẳn là lành ít dữ nhiều.

Địch lão đại sở dĩ được xưng là lão đại, ngoại trừ có hai hệ dị năng cường đại không kể, bản nhân ông là lính đặc chủng đánh thuê, đối lập lớn so với người thường, cũng như thuộc về phái mạnh rất có năng lực áp chế.

Căn cứ Đằng Long được ông và vài người anh em gây dựng cùng nhau, lần này ra ngoài chỉ có một mình ông, hai người còn lại đều ở lại căn cứ trông coi.

Tuy rằng ông biết Tiêu Văn khi ở mạt thế, nhưng lại yêu cô ấy muốn chết, hai người một lần được xưng là đôi thần tiên quyến lữ của căn cứ Đằng Long.

Mai Nhất Xuyên nói: "Cho rằng thật sự rớt xuống nước, hoặc là bị zombie bắt đi, Địch lão đại khẳng định sẽ đi tìm cô ấy về."

Sự thật chứng minh cậu nói rất đúng.

Kiểm kê số người trên thuyền kết thúc, chỉ không thấy một người là Tiêu Văn, sắc mặt Địch lão đại mười phần khó coi.

Tôn Lão Lục không sợ chết nói: "A Lỗ nói, lần cuối cùng thấy Tiêu Văn là ở phòng họp, những người khác có thấy không?"

Hỏi thì hỏi những người khác, ánh mắt lại nhìn về phía Lạc Thanh Phong.

Ngay cả Địch lão đại cũng nhịn không được nhìn qua Lạc Thanh Phong.

Mặt Lạc Thanh Phong không đổi sắc, trầm giọng nói: "Không thấy."

"Có thể đã qua bên kia tìm Địch lão đại, tôi đã tới phòng họp kiểm tra trước rồi, có dấu vết zombie xâm lấn." Mai Nhất Xuyên nói tiếp.

Địch lão đại lập tức đi về hướng phòng họp, phát hiện những dấu vết màu xanh lục.

Vì thế không màng những người khác khuyên can, khăng khăng muốn xuống nước tìm Tiêu Văn.

Khi bọn Địch lão đại thương lượng, Tuyết Tiêu lặng lẽ lui đi nhìn Thịnh Viện.

Cô trước sau vẫn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, zombie người nhái vì sao chỉ nhằm vào Thịnh Viện? Mà Thịnh Viện cũng có phản ứng nào đó đối với chúng nó khi tới gần.

Nếu Thịnh Viện có thể quyết định sinh con và bươn chải cùng Triệu Sinh trong hoàn cảnh như vậy ở mạt thế, hẳn là cực kỳ yêu người đàn ông này.

Huống chi chị ấy còn có dị năng, nếu nói đưa theo con trở về cậy nhờ gã mặt sẹo, thì vì sao sẽ vứt bỏ con trên đường?

Càng miễn bàn bản thân chịu nhục trở về nhờ cậy gã mặt sẹo rất đáng cân nhắc.

Trừ phi chị ấy gặp phải chuyện còn khủng bố hơn cả chuyện gã mặt sẹo nói.

Trên đường Tuyết Tiêu đi về hướng phòng của Thịnh Viện, còn chưa tới cửa, đã thấy cửa phòng đột nhiên mở từ bên trong, cả người Lục Mao đầy máu đụng cửa té lăn trên đất.

Cô lập tức chạy lên đỡ lấy người, "Sao lại thế này?"

"Lão, lão đại...... Chị của cô......" Lục Mao gian nan nói ra được mấy từ liền hôn mê bất tỉnh.

Tuyết Tiêu tì lên miệng vết thương đang chảy máu trên bụng cậu, giương mắt nhìn vào trong phòng, mặt Hồng Phát nằm hướng về phía cửa sổ, nhìn không ra là đã chết hay là hôn mê bất tỉnh.

Không thấy Thịnh Viện và Hạ Phàm Thiến đâu cả.

Trên mặt đất có một vệt máu, nhìn qua hẳn là của Lục Mao.

Chẳng lẽ còn zombie người nhái khác không bị phát hiện, nhân cơ hội bắt hai người Thịnh Viện và Hạ Phàm Thiến đi mất?

Tuyết Tiêu không kịp nghĩ nhiều, trước tận dụng dụng cụ trong phòng xử lý khẩn cấp miệng vết thương cho cậu trước, bụng như bị thứ gì xoáy sâu, lượng máu chảy ra nhiều hơn hẳn.

Cô lại đi nhìn Hồng Phát, cũng may không bị thương gì cả, tựa hồ chỉ ngất đi thôi.

Tuyết Tiêu đánh thức Hồng Phát, nhìn dáng vẻ choáng váng của cậu hỏi: "Đã xảy ra chuyện gì? Chị của tôi đâu?"

Hồng Phát đỡ đầu ngồi dậy, đầu óc vẫn còn chưa tỉnh táo hẳn, sau khi mờ mịt nhìn chằm chằm Tuyết Tiêu mới bỗng nhiên la lên một tiếng: "Lão đại, không ổn rồi! Chị bị zombie bắt đi!"

Tuyết Tiêu nhíu mày, "Cậu nói rõ ràng nghe nào."

Hồng Phát nôn nóng đứng dậy, "Lục Mao đâu? Tôi nhớ rõ trước khi tôi ngất xỉu đã thấy anh ấy bị zombie thọc một móng vuốt, anh ấy còn sống không? Anh anh anh ấy đã chết rồi sao?"

"Còn sống." Tuyết Tiêu trấn an nói: "Tôi đã xử lý cho cậu ấy, cũng đã bôi thuốc, cậu bình tĩnh trước đã."

Hồng Phát thấy Lục Mao nằm ngã trên đất, còn có vết máu trong phòng thì cổ họng phát khô, con mắt hồng hồng nói: "Vẫn còn sót một con zombie người nhái, nó vẫn luôn trốn dưới gầm giường, lúc ấy Hạ Phàm Thiến đang lau mặt bị dính máu của chị, con zombie đó đột nhiên phóng từ dưới giường vươn tay đánh gục cô nhóc, tôi và Lục Mao chạy qua cứu cô nhóc, kết quả tôi bị nó ném bay đi, trước khi ngất xỉu thì thấy cảnh máu phụt ra......"

Cậu tự trách nói: "Đều do tôi không tốt, nếu có thể phát hiện sớm một chút thì đã không xảy ra chuyện."

Tuyết Tiêu đi tới nhìn xuống gầm giường, đích xác có dấu vết chất nhầy của zombie đã trú.

Không hổ là loài biến dị, chỉ số thông minh khá được.

"Chuyện không liên quan đến cậu, nếu nó chỉ bắt người đi, không động thủ diệt khẩu, chúng ta vẫn còn cơ hội." Tuyết Tiêu nói, trong lòng cũng có chút khó chịu vì cứ phải giằng co với những con zombie người nhái đó, "Cậu ở lại đây trông Lục Mao, tôi xuống nước đi tìm thử."

Cô vừa mới dứt lời, liền nghe thấy có tiếng bước chân gần bên truyền đến, quay đầu nhìn lại, Trần nhị ca dừng ở cửa, nhíu mày nhìn một phòng.

Không khí lâm vào quỷ dị ngắn ngủi.

Ánh mắt Trần nhị ca nặng nề nhìn về phía Tuyết Tiêu hỏi: "Em gái tôi đâu?"

-

Số người mất tích không chỉ dừng lại mỗi một người là Tiêu Văn, lại thêm Thịnh Viện và Hạ Phàm Thiến, ba người đều là phụ nữ, điều này không khỏi làm những người khác chìm vào trầm tư.

Gió thổi lùa trên boong tàu, đám người Địch lão đại nghe xong Hồng Phát thuật lại thì sắc mặt khó coi đủ mười phần.

Người cứ thế ở dưới mí mắt bọn họ bị bắt đi, điều nay thật sự có chút vả mặt vị lão đại của căn cứ.

Nếu không làm gì cả, những người còn lại cũng khó có thể chịu phục.

"Nếu mục tiêu của chúng nó đều là phụ nữ, chúng ta chỉ cần đưa một người ra làm mồi dụ, dẫn chúng nó ra được là tốt rồi." Tôn Lão Lục không nhanh không chậm mà nói.

Ở đây mấy chục người, chỉ có Tuyết Tiêu là một người con gái.

Những người khác còn chưa kịp nói cái gì, Tuyết Tiêu đã nói: "Tôi trực tiếp xuống nước xem thử, mấy người duy trì khoảng cách với tôi, đừng có tới gần, phòng ngừa chúng nó không mắc lừa."

Tôn Lão Lục có chút ngoài ý muốn nhướng mày, không nghĩ tới người con gái này thế nhưng một chút cũng không sợ hãi, trực tiếp đáp ứng.

Tuyết Tiêu không phải đáp ứng, mà vì cô vốn dĩ đã nghĩ như vậy.

Lạc Thanh Phong nghe vậy nhìn cô, ánh mắt u lãnh.

Trong lòng Địch lão đại nhớ thương Tiêu Văn, cũng không khách khí gì cả, lập tức phân phó người chuẩn bị.

Hạ mấy cái thuyền nhỏ xuống, người tham gia đều xuống thuyền nhỏ.

Tôn Lão Lục nói: "Địch lão đại, hay ngài cứ ở trên thuyền đợi đi, nếu chúng ta đi hết cả, chúng nó lại lần nữa tập kích, trên thuyền không có người ứng phó."

"Tôi đã cho bọn A Cam canh giữ trên thuyền, nếu anh muốn ở lại thì tùy anh." Địch lão đại cũng không quay đầu lại nói.

Sắc mặt Tôn Lão Lục có chút xấu hổ, cuống quít theo sau: "Địch lão đại, ngài đừng hiểu lầm, tôi không có ý đó, tôi khẳng định đi theo ngài."

Tuyết Tiêu leo xuống du thuyền, quay đầu lại nhìn về phía Hồng Phát cũng đang leo xuống thang dây nói: "Cậu cứ ở lại trên thuyền trông Lục Mao đi."

"Không được, nếu tôi mất cả lão đại, thì tôi với Lục Mao biết làm sao bây giờ?" Mắt Hồng Phát trông mong nhìn cô, "Bên Lục Mao đã có bác sĩ, tôi lại không làm được gì nhiều, tôi bơi giỏi lắm, thao tác lái du thuyền cũng thuần thục."

Tuyết Tiêu nghe xong cũng tùy cậu đi theo, rốt cuộc theo cô lâu như vậy thì làm việc với nhau cũng ăn ý.

Lạc Thanh Phong từ lúc cô mở miệng nói muốn xuống nước vẫn chưa hề nói chuyện, đứng sát bên lan can thuyền với thần sắc lãnh lãnh đạm đạm nhìn mặt nước đen như mực.

Phía sau có ngọn đèn dầu rọi bóng người lắc nhẹ trên mặt nước, Tiêu Ngũ có thể phát hiện ra không khí vi diệu, lập tức không đi quấy rầy, có vấn đề gì đều đi qua quấn lấy Mai Nhất Xuyên.

Tuyết Tiêu tự mình tròng lên áo dù, đội thêm mũ dù liền nhảy xuống nước, khi cô đang muốn lặn xuống, thì thấy một cái bóng bao trùm xuống, ngẩng đầu nhìn lên, Lạc Thanh Phong vẫn đứng bên thuyền nhìn cô từ trên cao.

"Anh yên tâm đi nha, em sẽ không trộm chạy mất đâu." Tuyết Tiêu híp mắt cười với hắn.

Lạc Thanh Phong nói: "Tôi có chút tò mò, có phải cô không thật sự ích kỷ và sợ chết đúng không."

Tuyết Tiêu chớp chớp mắt.

"Bởi vì chị của cô?" Lạc Thanh Phong hỏi.

Chuyện bị Tuyết Tiêu vứt bỏ trước sau luôn là một khúc mắc của hắn, cho dù đến giờ cũng không có cách nào lý giải.

Tuyết Tiêu mím môi, nói: "Không sai."

Lạc Thanh Phong lẳng lặng nhìn cô, ánh mắt trầm lãnh.

Hai người dưới ngọn đèn dầu trong đêm không tiếng động đối diện nhau, trong lòng từng người đều có vô số cảm xúc cuồn cuộn.

Tôn Lão Lục đứng trên một chiếc thuyền khác hét qua bên này: "Mấy người đang cọ tới cọ lui làm gì đấy!"

"Giục cái gì mà giục, có ngon thì ông đi xuống trước đi!" Tuyết Tiêu quay đầu lại không khách khí quát trở về.

Tôn Lão Lục bị cô quát mà phát ngốc, Địch lão đại vứt cho ông ta một ánh mắt, ý bảo ông ta đừng nói nữa.

Tuyết Tiêu nhìn lại Lạc Thanh Phong, trong mắt sáng ngời có ảnh ngược dáng vẻ của hắn, "Nếu anh không còn lời nào để nói, vậy em xuống trước nha."

Lạc Thanh Phong không nói chuyện, chỉ kéo mặt nạ thở trên mặt xuống.

-

Dưới nước vào đêm đen nhánh một vùng, không thể thấy rõ, vì phòng hờ người khác nghi ngờ, lúc Tuyết Tiêu đi xuống có cầm theo đèn pin, ánh sáng cứ lắc qua lắc lại trong nước.

Đám người Mai Nhất Xuyên duy trì khoảng cách với cô, ẩn núp bốn phía, phòng bị zombie xuất hiện.

Xuống nước vào ban đêm vốn rất nguy hiểm đến tính mạng.

Bởi vì đa phần zombie sẽ thức tỉnh, tản ra trong nước hành động, hơn nữa gặp vấn đề về tầm nhìn, không may có một đống zombie bơi theo phía sau cũng không thể phát hiện được.

Tuyết Tiêu sử dụng đạo cụ thị lực zombie, bắt đầu tìm kiếm tung tích của zombie người nhái và đám người Thịnh Viện.

Trong lòng cô xổ ra một địa điểm, cảm thấy chuyện quỷ dị này không thoát khỏi liên quan đến con Dị Khôi.

Vì thế xuôi theo tiềm thức, bơi về hướng quận Tân Bắc.

Tàu thủy bỏ neo ở vị trí cách quận Tân Bắc không xa, tốc độ của Tuyết Tiêu rất nhanh, trừ Mai Nhất Xuyên có dị năng hệ thủy, những người khác đuổi theo có hơi cố hết sức.

Tuyết Tiêu đợi một bầy cá bơi vụt qua rồi lại lượn về hướng quận Tân Bắc, cô lặn xuống chỗ sâu nhất, tìm được đường phố về đêm ở quận Tân Bắc.

Số zombie đầy nhóc mà ban ngày thấy đều không thấy bóng dáng đâu cả, Tuyết Tiêu tìm được hiệu sách tên Lục Đạo, cửa tiệm sụp đổ, lộn một vòng trước quầy đăng kí đổ nát, chỉ có được một khoảng không cao nửa người có thể đi vào.

Tuyết Tiêu do dự, cuối cùng vẫn chui đi vào.

Mai Nhất Xuyên ở cô gần nhất thấy Tuyết Tiêu bơi vào tiệm sách thì tê dại hết da đầu, nhanh chóng đuổi kịp.

Nhưng mà Tuyết Tiêu đoán không sai, cô mới vừa tiến vào hiệu sách, đã trông thấy một bóng hình hoang mang rối loạn trườn ra từ bên trong kệ sách đôi xập xệ.

Đèn pin chiếu sáng, thấy một gương mặt trắng bệch, là Hạ Phàm Thiến.

Tuyết Tiêu lập tức duỗi tay muốn bắt lấy cô bé, Hạ Phàm Thiến cũng vươn tay, vào lúc sắp bắt được đối phương thì bỗng nhiên trừng lớn hai mắt, cả người cấp tốc thụt lùi về phía sau.

Có thứ gì đang kéo cô bé lại!

Tuyết Tiêu gia tốc, lật tay một cái đã bắt được tay Hạ Phàm Thiến, cũng thấy được cả thứ đang bắt lấy Hạ Phàm Thiến.

Không phải là loài biến dị hay là Dị Khôi, mà là một người phụ nữ.