Ngược Duyên

Chương 17-2: Độc dược (2)

Cả một ngày Tạ Khang Yên không đến phim trường, cũng là hôm diễn cuối của Ân Dĩnh. Dự định là 1 tháng rưỡi nhưng nhờ đồng nghiệp phối hợp tốt, diễn xuất của Ân Dĩnh cũng linh hoạt nên hoàn công sớm hơn dự kiến. Cô thu dọn, chào đồng nghiệp rồi mới ra về,

Tiền bối Nguyên Sâm không nói gì khác với cô cả. Ông còn xoa đầu khi cô cúi chào. Tiền bối Từ Lập thì mỉm cười động viên Ân Dĩnh:

-Diễn viên là phải dùng tác phẩm để nói chuyện. Em cố lên!

-Dạ, cảm ơn tiền bối.

Rời khỏi phim trường là rời khỏi Tạ Khang Yên. Anh không cho cô số liên lạc, cũng không có weibo hay wechat. Đến nỗi Ân Dĩnh còn có cảm giác, dường như hôm ấy mình đã nghe lầm cái câu “tôi nuôi em”. Căn bản cứ như một giấc mơ.

Ân Dĩnh đón xe bus. Lại nhớ đến cái vé tháng. Có người mua vé cả tháng, nói là sẽ đón đưa Ân Dĩnh mà.

-Về thôi!

Nơi trạm xe gần đoàn làm phim, Tạ Khang Yên đứng đó. Anh không quên lời mình đã hứa. Dùng vé tháng của xe bus, đưa cô về nhà.

Mắt Ân Dĩnh bỗng cay cay….

Trên xe bus, hai người là một cặp đôi tuyệt đẹp. Đoàn phim đóng đô ở nơi khá hẻo lánh nên mỗi lần xe bus đến, đều đã đông nghẹt người. Tạ Khang Yên lại đứng che cho Ân Dĩnh, không cho ai chạm vào cô.

-Anh vào nhà uống nước không?

Khi cả hai đứng trước chung cư, Ân Dĩnh lại hỏi. Tạ Khang Yên cũng ngượng ngùng lắc đầu, còn định quay đi.

-Anh đợi chút.

Ân Dĩnh tiến lên một chút, đứng trước mặt Tạ Khang Yên. Cô thoáng nghiêng đầu, đồng điếu nơi khóe miệng lại hiện ra, thu hút ánh nhìn ngơ ngẩn của người trước mặt.

-Cho em số điện thoại đi. Em muốn gặp anh cũng không biết làm sao nữa. Giờ em đã quay xong hết các cảnh ở phim trường rồi.

Tạ Khang Yên không dùng điện thoại. Không phải là không dùng được. Chỉ là không thích cảm giác không tập trung tư tưởng vì một thứ vốn chỉ dùng để liên lạc với nhau thôi.

-Không có điện thoại.

-Ồ.

Ân Dĩnh mở to mắt, rồi lại cụp xuống, có vẻ thất vọng hơn.

-Vậy weibo, wechat, anh có dùng không?

Một người không có điện thoại, weibo-wechat chắc chắn không có. Vậy thì chỉ có anh tìm cô được. Ân Dĩnh không thể tìm đến gặp anh sao?

-Không dùng.

-Vâng!

Ân Dĩnh đang thất vọng. Tạ Khang Yên nhận ra điều đó. Anh nói với theo.

-Nhưng một lát nữa tôi sẽ đi mua điện thoại. Chỉ dùng để gọi cho em thôi.

Ngọt ngào. Người con gái nào không cảm thấy vậy khi nghe những lời đó. Ân Dĩnh đã bao năm không lắng nghe những lời nói ngọt, người đàn ông này không trau chuốt, không phóng đại nhưng lại làm con tim bé nhỏ của cô xao động, đập lên những nhịp rộn ràng.

-Vâng. Em viết số của em cho anh, nhớ lưu nha.

Giọng Ân Dĩnh như gió thoảng. Đôi má cô hồng hây hây trong gió, nụ cười dịu dàng in vào lòng Tạ Khang Yên một dấu ấn thật đặc biệt. Anh chỉ muốn chạm tay vào má cô mãi, muốn Ân Dĩnh ngượng ngùng nhìn mình thế này hoài.

-Số của em.

Ân Dĩnh dúi vào tay Tạ Khang Yên một tờ giấy viết vội. Đó là một dãy số khá dài, không phải là đơn thuốc nhưng chỉ cần liếc sơ qua một chút, Tạ Khang Yên đã nhớ không quên.

-Anh nhớ lưu nha.

-Ừ.

-Có số thì nhá máy cho em nha.

-Ừ.

Ân Dĩnh đi như chạy vào chung cư. Rõ ràng chỉ muốn tạo tin đồn như ý định ban đầu của công ty, sao giờ lại nhớ rõ từng đường nét trên khuôn mặt người ấy. Sau bao năm, lại rung động lại, lần này dễ dàng đến nỗi Ân Dĩnh cũng ngạc nhiên.

Là vì gặp đúng người sao?

Tạ Khang Yên đứng ngẩn ngơ tại trước chung cư cho đến khi bóng Ân Dĩnh khuất vào bên trong. Anh không đi xe bus nữa, theo thói quen đi bộ về nhà, có thể trên đường sẽ gặp vài cây thuốc hay.

Đi ngang qua một tiệm điện thoại, Tạ Khang Yên đứng lại, rồi từ từ bước vào.

Lời hứa anh luôn nhớ. Đã hứa với người ta rồi.

-Xin chào quý khách. Quý khách muốn mua điện thoại nào?

-Nghe gọi là được. Điện thoại thường thôi.

Sực nhớ, dường như điện thoại bây giờ có thể nhìn thấy người khác nữa. Dù sao cũng là mua điện thoại, mua một cái tốt tốt, hiện đại một chút cũng tốt rồi.

-Thôi, không lấy điện thoại thường nữa. Cô chọn giùm tôi một cái có máy quay rõ chút. Nhìn được người.

-Vâng….

Tạ Khang Yên đi mua điện thoại. Còn Ân Dĩnh thì thỉnh thoảng lại nhìn về phía điện thoại của mình, chờ tin nhắn hoặc là một cú nhá máy của anh.

-Lại yêu rồi à?

Y hệt 6 năm trước khi mong ngóng chờ đơi điện thoại từ quê của anh chàng cũ. Nhưng lần này đã là cô gái 24 tuổi nên nhìn Ân Dĩnh ngộ nghĩnh hơn, đặc biệt…cũng đáng yêu hơn.

-Đâu có đâu.

-Cái gì cũng đâu có. Sao, sư phụ Trung y à?

Ân Dĩnh và Trịnh Diên cũng không giống nhau điều gì cả. Cô ngẩn người một chút rồi gật đầu.

-Sư phụ trung y là chọn lựa an toàn. Làm chủ tiệm thuốc trung y thu nhập không cao nhưng cũng đủ sống. Mày lấy hắn cũng được, ít ra là cũng có cơ hội được cưới hỏi vô cửa đàng hoàng. Mấy tên đại gia thì thích bao nuôi diễn viên hơn, có lòng chút thì quan hệ mập mờ, thu làm tình nhân. Ít ai vô nhà giàu làm vợ. Mà mày thì không phải đại minh tinh.

-Ừ.

-Nhưng giờ vẫn phải trả nợ. Sư phụ trung y chắc không có nhiều tiền giúp mày trả nợ đâu.

-Ừ. Lần trước tao như vậy, không biết vai đó còn dành cho tao không nữa. Nhà đầu tư không thích mà.

-Ừ.

Nhẩm lại chi phí, tháng này vẫn còn dư. Nhưng nếu qua tới tháng sau vẫn không có phim đóng, chút tiền còm cõi cũng không đủ xài. Hơn nữa lại có ba mẹ và em trai.

Ân Dĩnh cầm điện thoại ấn số cho người quản lý ở công ty.

-Xin lỗi anh, tôi là Ân Dĩnh….Tôi đã quay xong bộ phim đó. Không biết công ty có công việc gì mới cho tôi không?

-Lần trước nhà đầu tư rất không hài lòng về cô. Say xỉn như vậy nên đã chọn một nữ diễn viên khác vào vai đó rồi.

-Vâng…

Ân Dĩnh nghe lòng chùng xuống. Cô không theo nguyên tắc ngầm được. Nhưng không có kịch bản thì tình hình sẽ rất khó khăn.

-Nhưng sáng nay bà chủ mới nhận một kịch bản mới, dự định sẽ dắt theo vài người trong công ty để tìm cơ hội tăng nhân khí. Cô đến gặp bà chủ thử xem. Mai buổi chiều có ở công ty.

-Vâng.

Cũng là một câu nói mà câu sau vui hơn câu trước. Ân Dĩnh luôn cố gắng tìm kiếm cơ hội song cũng không phải là dạng bất chấp tất cả để giành được cơ hội. Bà chủ cũng rất có tên tuổi. Trở thành “gà’ đi theo bà ấy, mong là có cơ hội trong bộ phim tiếp theo rồi.