Ngược Dòng Vung Đao

Chương 4: Chim Sẻ Phía Sau



Nếu sau này Triệu phu nhân biết được, chắc chắn sẽ rất thất vọng.

Ngài Nghiêm mà chị ta âm thầm thích thú lúc này chỉ cách chị ta vài bước, tiếc rằng không chạm mặt, chỉ thoáng nhìn rồi thôi.
Chị ta không biết Nghiêm Tiểu Đao, nhưng Nghiêm Tiểu Đao biết chị ta.
Ban ngày, lần thứ hai bước qua xe chị ta, Nghiêm Tiểu Đao đã nghe loáng thoáng chị ta gọi một tiếng “Minh Huân” qua điện thoại.
Nghiêm Tiểu Đao nhanh chóng lục tìm tên họ các nhân vật nổi tiếng mà hắn biết trong đầu, Giản Minh Huân, sếp tổng công ty điền sản “Giản Ước Danh Lưu”, chắc chắn không sai.
Khi đó hắn cố ý liếc nhìn Triệu Khởi Phượng, giả bộ lơ đãng đảo qua biển số xe của chị ta.
Chiếc Bentley đời mới này tổng cộng không nhiều người có, số người chỉ đếm trên đầu ngón tay, chủ hãng xe tra được dễ dàng.

Bởi vậy, nhân lúc Triệu Khởi Phượng chăm chú nhìn ảnh chụp hắn trong điện thoại, tự mãn cho rằng mình chiếm được tiên cơ, Nghiêm Tiểu Đao đã tra ra tên họ và thân phận của vị phu nhân này từ điện thoại của mình, không phải vợ bé, mà là vợ cả nhà họ Giản.
Hắn quen biết vị Giản tổng nọ, từng ăn cơm chung một lần, đi đánh bóng chung một lần.
Nhưng người đàn ông đội mũ trượt tuyết, đeo chiếc kính đen lớn tới mắc cười và bịt khẩu trang kín mặt, thậm chí không dám đi cửa chính, chỉ dám đi cửa bên này, hiển nhiên không phải Giản tổng.
Mà lên thang máy, qua hành lang, nằm cách Tử Vân Lâu một bức tường là một khách sạn có tên Bách Duyệt Trung Đình.
Trong căn phòng số 1608, hơi nóng và mùi thơm nồng nàn, đèn pha lê trên trần cơ hồ rớt xuống vì tiếng rên rỉ cùng tần suất phóng túng của hai người trên giường.
Người đàn ông ném khẩu trang và kính đen, hé lộ khuôn mặt thật, dùng ga trải giường che lấp mảng ướt át ngổn ngang đầy ái muội.
Triệu phu nhân vén tóc người đàn ông nọ, trêu đùa, “Mới thế đã xụi lơ rồi, mệt hả?”
Giản Minh Tước hổn hển một hồi, lòng thầm phỉ nhổ, vừa vào phòng đã quấn lấy ông mày làm một hiệp, đúng là đàn bà ba mươi như sói bốn mươi như hổ mà, Triệu Khởi Phượng ba mươi bảy! Mả cha nó, đúng là cọp cái, chuyên ăn tươi nuốt sống đàn ông cường tráng, đã lột da uống máu còn nuốt hết tinh khí của ông mày.
Triệu Khởi Phượng hỏi, “Dạo này chơi bời ở đâu thế? Tưởng chị không biết hả?”
Đôi mắt Giản Minh Tước tràn trề trụy lạc ướt át, “Em làm gì có sức ấy? Sao dám bì với chị, mới hiệp một đã hút hết dương khí của em.”
Giản Minh Tước có khuôn mặt dài ngoằng, gọi thô tục là mặt ngựa, hoặc là mặt lưỡi cày.

Lúc bịt kín thì cũng coi như mắt to mày rậm, nhưng cứ lộ nửa mặt dưới là bao nhiêu mỹ cảm tổng thể bay mất sạch, chiếc cằm nhô ra không cách nào che đậy nổi.
Gã làm ăn chẳng ra sao, nhưng quan hệ nam nữ cực kỳ siêu việt, chẳng trách có câu, cằm đàn ông càng dài thì càng nhiều ham muốn.
Hắn chuyên vơ vét tiền bạc và miếng ngon từ ông anh ruột là chủ tịch Giản, chị dâu tất nhiên cũng là một trong các miếng ngon, vừa tiện lợi “trao đổi nhu cầu”, vừa là bạn hợp tác.

Hai kẻ lợi dụng, ích kỷ, kết hợp với nhau cực kỳ phóng túng sung sướng.
Triệu Khởi Phượng lướt xem vài tin nhắn, tiện tay ném điện thoại lên đầu giường.
Giản Minh Tước hổn hển thở, cũng tiện tay quơ điện thoại về xem thử, tình cờ mở được tấm ảnh nọ.

“Chị lại kết ai đây?” Giản Minh Tước cười khẩy.
Triệu Khởi Phượng vội vàng giật điện thoại, hành vi này càng kích thích trí tò mò của gã, gã lại giật về ngắm nghía, “Đây là…”
Triệu Khởi Phượng nghiêng mình tựa vào thành giường như có điều suy ngẫm, “Vừa nhắm được, sao?”
Giản Minh Tước híp mắt nhìn màn hình một lát mới nói, “Đây chẳng phải… Nghiêm Tiểu Đao mà?”
Triệu Khởi Phượng kinh ngạc, “Chú quen hả? Ai đấy?”
Giản Minh Tước còn kinh ngạc hơn, “Chị không biết hắn hả?… Chị đừng đùa em, chị ‘dám’ nhắm hắn hả?!”
Lúc này đổi lại thành Triệu phu nhân bị kích thích trí tò mò.
“Chị biết hắn là ai không?” Giản Minh Tước ném điện thoại lên gối đầu, mỉa mai châm chọc đàn bà ngực bự thiếu đầu óc, “Chị biết ông trùm tập đoàn Bảo Đỉnh – Thích Bảo Sơn không?”
Triệu Khởi Phượng nhún vai, biết, gặp vài lần, làm ăn rất giỏi, nhưng trông cũng tầm thường thôi mà, thì sao?
Phóng túng buông thả trong mắt Giản Minh Tước bay mất sạch, hiếm khi đứng đắn nói một câu, “Mấy năm nay Thích gia Thích Bảo Sơn từ thành cũ đánh thẳng vào thành mới, hô phong hoán vũ chiếm núi đoạt đất ở tân khu Lâm Loan và bến cảng như thế nào, chị tưởng ông ta ăn chay à?”
“Em nghe anh hai nói, thuộc hạ của Thích Bảo Sơn vừa đông vừa dũng mãnh, tất nhiên bây giờ cũng rửa tay gác kiếm rồi, nhưng ông ta có hai trợ thủ đắc lực hỗ trợ ông ta dựng nghiệp, một là ‘Bách Thủ’ Bùi Dật, còn một là ‘Tiểu Đao’ Nghiêm Tiêu.”
Triệu Khởi Phượng âm thầm lặp lại: Nghiêm Tiêu.
Ngọn lửa nhỏ vừa nhen nhóm trong lòng tức khắc bị tạt nửa chậu nước lạnh, nhưng vẫn không cam tâm.
Giản Minh Tước không nhịn nổi, liều mình tạt nốt nửa chậu còn lại, “Đừng có nằm cmn mơ cưng ạ, Nghiêm Tiểu Đao là con nuôi của Thích Bảo Sơn! Hơn nữa Thích Bảo Sơn không có con ruột, chị muốn câu hắn hả? Chị tưởng hắn dễ chọc hả? Hắn mà lại để chị câu ấy hả?”
Triệu Khởi Phượng bực bội hừ một tiếng, “Là sao?”
Giản Minh Tước, “Chị tưởng hắn thiếu tiền xài à?”
Triệu Khởi Phượng, “Chẳng lẽ chị chỉ có tiền thôi chắc?”
Giản Minh Tước nghĩ bụng, ngoài đống tiền trong tài khoản thì chị còn gì nữa đâu? Nhưng lời ra miệng vẫn tận tình khuyên nhủ, “Đừng gây chuyện, nếu hắn biết chị định làm gì… Chị tin hắn có thể rút đao xẻo hai quả núi trước ngực chị, cắt nát cái mặt chị hay không?”
Giản Minh Tước vừa nói vừa cười, chẳng hề khách sáo giơ tay mò vào trong áo ngủ tơ tằm của Triệu phu nhân, mạnh bạo bóp một cái.
Triệu Khởi Phượng nghe cũng rùng mình, cơ thể trắng nõn nuột nà này sao nỡ để người ta xẻo thịt.

Chị ta đành phải nản lòng thoái chí, hầm hè, “Thực ra cũng chả đẹp lắm, mặt mũi cũng thường thôi.”
Giản Minh Tước cười đến quỷ quyệt, văng ra một câu, “Chị nói xem, ‘các vị’ phía trên có hứng thú với Nghiêm Tiểu Đao này không nhỉ?”
Triệu Khởi Phượng lườm gã, không thể không lấy điện thoại ra ngắm tiếp.
Đúng là không khôi ngô lóa mắt, nhưng sức hấp dẫn của đàn ông không nằm ở đường nét khuôn mặt, mà kiểu đàn ông cực kỳ khó quyến rũ này mới khiến người ta ngứa ngáy khó chịu.
Giản Minh Tước cũng tự gạt bỏ ý tưởng của mình, “Mà không đâu, thế thì khẩu vị nặng quá, nặng vãi cả nặng.

Cơ mà…”

“Em biết tình hình bên trong…” Gã hạ giọng, ánh mắt bí hiểm thấp thoáng vẻ tham lam, “Có người bắt được con ‘cá lớn’ ở Nam Hải, nghe nói là khuynh thành tuyệt sắc! Hơn nữa đã có vài vị xác nhận tham dự phiên giao dịch, đã ra giá, thông báo mấy hôm nay hầu như ai cũng biết, tất cả chuẩn bị lên đường tham dự ‘Yến tiệc mỹ nhân ngư’, địa điểm xác định là tiểu đảo Irufushi ở Nam Dương*.”
Triệu Khởi Phượng ghen lồng lộn nhìn gã, “Ôi chao, chú cũng đi ‘Bích Hải Vân Đoan’ hả?”
Vài năm trước phản hủ tảo hoàng, quan chức từ sở xuống địa phương ở “Yến tiệc trời biển” tại Nam Đảo bị bóc trần một loạt, nên dạo này phía dưới tương đối kín kẽ.

Bây giờ cũng không dám tổ chức sự kiện xã giao này ở trong nước, mà phải lên du thuyền đi tới một tiểu đảo tận Nam Dương.

“Đi chứ.” Giản Minh Tước phóng túng cười đáp, “Đảo Iru cơ mà, em cũng phải xem ‘Vân Đoan Hào’ ra sao, phải đi nếm thử sắc đẹp tuyệt trần kia chứ.”
Trước khi bưng nòng pháo nã phát đạn thứ hai vào Triệu Khởi Phượng, dưới ánh đèn mờ ảo, Giản Minh Tước cảm khái một câu, “Thôi cứ để em hầu hạ chị đi, chị phải quý trọng em nha cưng!”
“Trên đời này, không phải thằng đàn ông nào chị cũng dùng tiền mua được đâu.

Đúng là có rất nhiều người sẵn sàng bán mình nếu chị ra giá tốt.

Chị có thể bắt họ quỳ xuống, bò đến trước mặt chị, liếm ngón chân chị, làm trai bao cho chị, gọi chị là bà nội.

Nhưng vẫn có vài người có tiền cũng không mua được, mà chị làm gì còn gì khác đâu… Chị muốn ngủ với Nghiêm Tiểu Đao à? Đừng có mơ, bỏ cuộc sớm đi, cứ tận tình ngủ với em đây này!”

Âm thanh lạnh lẽo xuyên qua ván cửa, âm cuối văng vẳng trong hành lang trải thảm hoa.
Từ bên ngoài không nghe thấy bên trong nói gì, Nghiêm Tiểu Đao liếc nhìn số phòng, cất điện thoại về, một lần nữa châm thuốc, đi vào thang máy, rời khỏi khách sạn.
Hắn nhớ lại hình thể và chiều cao của người đàn ông bịt mặt, nhận ra đó là lão nhị phá gia chi tử nhà họ Giản, đã từng dùng cơm xã giao với hắn vài lần.
Trước kia hắn thường làm việc này, trong tay cầm tấm ảnh chụp, bên sườn giắt hai thanh đao ra ngoài làm việc, cho nên trí nhớ và khả năng nhận diện phải thật chính xác, bằng không sẽ chém nhầm mục tiêu.
Tất nhiên đã lâu hắn không chém ai, rửa tay gác kiếm nhiều năm rồi.
Sếp tổng Giản Ước Danh Lưu, Giản Minh Huân là một kỳ tài trong giới kinh doanh điền sản, danh tiếng và uy tín trong giới cũng không tệ.

Nhưng mọi người đều biết ông ta thọt.

Có thể vì hồi nhỏ bị liệt không chữa chạy tận gốc, đến giờ chân mới cà nhắc, chiều cao cũng chịu ảnh hưởng, tướng mạo xấu xí, đi lại phải chống nạng.

Nghiêm Tiểu Đao châm thuốc bỏ đi, nhếch miệng cười khẩy, tâm trạng vốn đã không vui lại càng thêm xấu.
Quyền cao chức trọng giàu sang phú quý cách nào, vén quần lên cũng chỉ như lũ rận xấu xí bẩn thỉu, chẳng dám gặp gỡ ai.
Phan Kim Liên gặp Võ nhị lang như cá gặp nước.

Ngộ nhỡ ngày nào đó gia chủ Võ Đại đột ngột tiêu đời, thì món nợ này quy về ai đã rõ.

Về tới căn biệt thự lân cận Lâm Loan, tâm trạng Nghiêm Tiểu Đao mới vui trở lại.
Hùng nhị cùng vợ vui vẻ lăn lộn dưới chân tường, nghe tiếng mở cổng thì cùng nhảy lên, lấy tư thế chạy nước rút một trăm mét lao ra cổng chính.

Hùng gia trượt móng ngã sấp mặt! Bị vợ dẫn trước nhào vào lòng Nghiêm Tiểu Đao, trên bám dưới bấu, ngọt ngào hôn hít.
Nghiêm Tiểu Đao gặm gặm chóp mũi hồng nhạt ướt át của Tam nương một lúc, nốt ruồi trên cánh mũi hắn cũng suýt bị cắn rụng.
Đây là hai chú chó Alaska hắn nuôi, một đực một cái.

Nghiêm Tiểu Đao là đại ca của biệt thự này, dưới gối nuôi tiểu nhị và tiểu tam.

Hùng nhị béo núng nính, tướng tá phì nhiêu mạnh mẽ, lao lên có thể xô hắn ngã ngửa, nhưng lại cực kỳ sợ vợ.

Trên mũi Tam nương có một vết sẹo trắng, trông như chóp mũi dính bột.
Mấy huynh đệ đánh bài trong phòng khách dưới lầu, nhao nhao đón tiếp hắn, “Đại ca! Lại chơi vài ván đi!”
Nghiêm Tiểu Đao lắc lư vào phòng, khinh thường nói, “Lần trước chúng mày thua sạch quần áo, quần đùi treo ngoài hiên chưa xấu hổ à?”
“Treo thì treo chứ, làm ‘biển hiệu’ cho nhà anh luôn.” Dương Hỉ Phong cười cợt, “Hôm nay bọn em mặc sịp mới, không sợ thua đâu.”
Hùng nhị cũng chạy lại, liều mạng đẩy mông Nghiêm Tiểu Đao, đòi ân sủng.

Tam nương đứng phía sau đẩy mông Hùng nhị.
Nghiêm Tiểu Đao quay lại chỉ Hùng gia, “Ơ hay? Không biết xấu hổ à?!”
Dương Hỉ Phong cáo mượn oai hùm hùa theo, “Rõ là không biết xấu hổ, một đôi cẩu nam nữ!”
Nghiêm Tiểu Đao vào phòng ngủ chính, nhanh chóng tắm rửa một cái, đóng cửa chặn tiếng chơi bài ồn ã bên dưới, coi như tâm bất biến giữa đời vạn biến.

Hắn ngồi xuống đầu giường, rút một cuốn sách, vừa đọc vừa ăn bánh bao nguội lấy từ dưới bếp.
Hắn nằm kềnh trên chiếc giường lớn, đây mới là tư thế thoải mái nhất, hơn nữa còn của cải đầy tay, tay trái vòng ra ôm phần cổ xinh đẹp mượt mà của Tam nương, chân gác lên bả vai rậm lông êm ái của Hùng nhị gia.
Bình thường hắn nằm chung giường với hai chú chó, thật sự cũng không thấy lạnh lẽo tịch mịch, trên giường đủ chật rồi, không cần người thứ hai.
Bình thường hắn cũng không đọc sách giải trí, đàn ông mà, chỉ thích đọc về lịch sử, quân sự hoặc tương tự như vậy.
Thực ra cấp ba còn chưa học xong, chẳng dám so với người làm công tác văn hoá, hắn chỉ biết ba ngàn chữ thường dùng, cùng am hiểu đạo lý sống.


Đầu giường của Nghiêm Tiểu Đao thường xuyên có “Mặt trận miền Tây vẫn yên tĩnh”, “Vương triều Đại Minh”, “Tiểu sử Tăng Quốc Phiên” gì đó, lúc nào hứng thì đọc.

Mấy hôm nay hắn đang đọc cuốn “Thảm sát Kim Lăng”, đọc tới đoạn phẫn uất khó nén, hắn nhíu mày đạp bụng Hùng gia!
Hùng nhị gia đang thiu thiu ngủ thì bị đạp tỉnh, khẽ kêu môt tiếng, tức giận đổi tư thế, nhưng không dám cắn trả, chẳng hiểu mình đã làm gì chủ nhân.
Nghiêm Tiểu Đao im lặng nhìn những trang sách, không thể nhịn được nữa, Nhật Bản rặt lũ súc sinh mặc áo da người, giờ còn ôm ấp tình cảm biến thái với lũ tù binh chiến tranh tội ác chồng chất, sao bọn quỷ này chưa mất nước diệt chủng đi?
Trước khi hắn đạp Hùng gia thêm một cú, tiếng cửa mở vang lên, người bên ngoài bước thẳng vào phòng.
“Đang muốn đạp ai thế…” Người vừa bước vào khẽ cười, âm thanh rất điềm đạm.
Đêm hôm khuya khoắt, cũng không còn ai dám đi thẳng vào mà không gõ cửa.

Nghiêm Tiểu Đao thầm nhủ, không ngờ mình lại không để ý tiếng bước chân, cũng không nghe thấy tiếng đón tiếp dưới nhà.
Người vừa vào chính là cha nuôi của hắn, Thích Bảo Sơn.
Hùng nhị và Tam nương đồng loạt nhảy dựng lên, vừa đề phòng vừa nơm nớp lo sợ, bị khuôn mặt điềm nhiên không biến sắc của Thích Bảo Sơn dọa sợ.

Hai chú chó vẫn nhận ra vị này là cấp trên của cấp trên, càng không thể trêu vào, bèn thức thời nhảy xuống giường, lượn một vòng xung quanh Thích Bảo Sơn, rồi lập tức bị Thích Bảo Sơn nhốt ngoài cửa.
“Có chuyện gì thế ba nuôi?” Nghiêm Tiểu Đao trở mình xuống giường, ném sách sau gối.
“Không có chuyện gì thì không được đến gặp con sao?” Thích Bảo Sơn vẫn không tỏ vẻ gì, ánh mắt rơi xuống đĩa bánh bao ăn thừa trên đầu giường, không ngờ cũng cầm lên một cái bánh bao nguội lạnh, ngấu nghiến ăn hết sạch, chẳng rõ đói bụng hay thế nào.
Con người có tâm sự luôn vô thức muốn ăn gì đó, để giảm bớt áp lực và căng thẳng.
“Tối nay con mời mấy cảnh sát ăn cơm, Tử Vân Lâu, ăn xong mới về.” Nghiêm Tiểu Đao báo cáo, không giấu giếm gì.
“Ừ.” Thích Bảo Sơn nhắm mắt lại, tất nhiên không bận tâm tới vài việc nhỏ nhặt này.
Ông quay lại nhìn cuốn sách lộ ra dưới gối, thò tay cầm lên, lắc đầu nở nụ cười, “Con lớn chừng này rồi, sao còn xốc nổi thế!”
“Đâu có…” Nghiêm Tiểu Đao ngượng ngùng cười, chen vào ngồi xuống cuối giường.

Chỗ ngồi dựa trên cấp bậc lễ nghĩa.
Thích Bảo Sơn vẫn mặc áo đi đường, trực tiếp ngồi xuống giữa giường, khoanh chân lại, xong xuôi mới chậm rãi nói, “Tiểu Đao, lần này ta vội trở về là để phái con ra ngoài một chuyến, lo liệu việc này.”
Nét mặt Nghiêm Tiểu Đao chuyển thành trang trọng và nghiêm túc, ánh đèn trong phòng dường như cũng ảm đạm theo, hắt những cái bóng mập mờ như ma quỷ, chỉ cơn gió nhẹ lướt qua cũng đủ tiêu tán.
“Lo liệu việc này” là ý gì? Đây không phải lần đầu tiên Thích Bảo Sơn dặn dò đứa con nuôi như vậy.
“Có chuyện gì ạ? Ba cứ nói thẳng cho con.” Nghiêm Tiểu Đao hỏi.
Thích Bảo Sơn vỗ vỗ chân, “Vốn định sáng mai mới đến tìm con, nhưng ta nghĩ lại, thôi cứ đến ngay hôm nay, không muốn chậm trễ.”
“Làm việc gì ạ?” Nghiêm Tiểu Đao hỏi thẳng.
Thích Bảo Sơn đáp, “Kẻ thù tới.”