Ngược Dòng Vung Đao

Chương 19: Hủy Hình Diệt Tích



Nghiêm Tiểu Đao tới tới lui lui giữa đám người nhốn nháo trong hành lang, nhất thời rơi vào trạng thái không chân thực, giống như xung quanh chỉ là ảo giác.

Bốn phương tám hướng đều có lối rẽ, phòng hóa trang, toilet, nhà hàng, quán bar, nơi nào cũng giấu giếm được vài người còn sống, hắn không biết nên đi về phía nào để tìm Lăng Hà.
Sát thủ tóc vàng lảo đảo bám theo từ gian riêng, vết thương không chết người, vuốt sắt lại mãnh liệt xông tới từ phía sau.
Vuốt sắt sắp sửa cào nát phần gáy của Nghiêm Tiểu Đao, hắn thậm chí đã quên mất an nguy của chính mình, nên mới không chú ý đề phòng, Lăng công tử phó thác cả tính mạng cho hắn, Lăng Hà không có hắn bảo vệ rất có khả năng sẽ bị người ta chém thành tám mảnh đâu mất rồi?…
Từ góc khuất trong hành lang, một bóng người thoăn thoắt lao ra, bay lên, giơ chân đá văng móng vuốt ý đồ tập kích Nghiêm Tiểu Đao, khiến tên lính đánh thuê tóc vàng đau đớn gào lên một tiếng.
Sát thủ lập tức bị Dương Hỉ Phong ứng phó, không ngờ anh chàng xấu xí như khỉ ốm này chiến đấu cũng rất giỏi.
Nghiêm Tiểu Đao chẳng hề cảm kích vì trông thấy Dương Hỉ Phong, chỉ điên cuồng thét hỏi, “Lăng Hà đâu?!”
Dương Hỉ Phong đánh văng gã nọ, ù ù cạc cạc hỏi lại, “Ở cùng với anh cơ mà?”
Nghiêm Tiểu Đao như bị tạt nước lạnh, sợi tóc cũng đóng băng, cái lạnh ngấm vào tim hắn.
Mắt hắn đỏ ngầu, thét lớn, “Thằng khốn này! Có một người mà mày cũng không trông được!!”
Dương Hỉ Phong bị mắng oan ức quá, âm thầm cảm khái, làm công cho lão đại này đúng là người không bằng chó mà.
Câu này của Nghiêm Tiểu Đao rõ ràng là để mắng chính hắn.
Đèn tường rót xuống một quầng sáng vàng cô quạnh ngạo nghễ, khiến cho tấm màn nhung đỏ sậm xung quanh càng thêm bí hiểm, u ám, cực kỳ ăn khớp với bầu không khí ám sát tử vong lúc này.
Lăng Hà bị đôi tay to lớn thô bạo túm lấy bả vai, nắm tóc lôi vào một gian phòng, ném xuống đất.
Tại khoảnh khắc tên sát thủ dùng đầu gối đè chặt ngực y, y đối diện thẳng với đôi mắt trong suốt của gã, chất vấn nội tâm gã, “Anh không phải người của Du Hạo Đông hoặc Thích Bảo Sơn, ai thuê anh đến giết tôi?”
Tiếc rằng gã tóc vàng này mồm miệng không lưu loát, hoặc là thật sự không hiểu tiếng Trung Quốc, khiến Lăng Hà mất cơ hội thi triển tuyệt kỹ múa mép thay vũ khí điều tra, thế mới nói kẻ địch với nhau cũng phải sử dụng cùng loại ngôn ngữ mới được! Đôi tay như vuốt sắc bóp chặt cổ Lăng Hà, chậm rãi tước đoạt hết ô-xy trong ngực y, chẳng mấy chốc sẽ bóp y chết tươi.
Không khí ngập tràn thứ mùi rất quái dị, vừa ngọt, vừa ngấy, vừa hắc.

Bàn tay đeo găng của gã nọ thình lình móc ra một ống tiêm lớn hơn hẳn bình thường, đáy mắt lóe sáng, nhắm vào động mạch trên cổ Lăng Hà, thẳng tay cắm xuống.
Lăng Hà dồn sức bắt lấy ống tiêm tưởng chừng sắp cắm ngập vào da thịt y, lực ngón tay rất mạnh và chuẩn.

Mũi kim lệch sang bên, cắm vào phần lõm giữa xương quai xanh của y! Gã nọ cười khẩy, thình lình ấn xi lanh, tức tốc tiêm thứ chất lỏng trong ống vào thân thể Lăng Hà!
Đau đớn và co giật khiến Lăng Hà run lẩy bẩy, khuôn mặt ửng đỏ, bắt đầu rơi vào trạng thái thiếu ô-xy trầm trọng.

Trong khoảnh khắc chí mạng, mùi hương quái gở khiến y mở bừng mắt, dùng ý chí cực mạnh, liều chết tách mở những ngón tay gã sát thủ, không để thứ trong ống tiêm tiến vào mạch máu của mình…
Gã sát thủ lập tức trở tay giáng cho y một cái tát.
Cái tát này cực kỳ mạnh, Lăng Hà đang gần ngạt thở bị đánh tới choáng váng, ánh mắt rã rời, đồng tử dần phóng đại.

Mũi kim trên ống tiêm thô bạo cắm vào cổ y, y khẽ nảy lên theo phản xạ, há miệng như cố gắng đón không khí, nhưng lồng ngực phập phồng tắc nghẽn, đau đớn cùng cực.
Một lượng chất lỏng bị tiêm vào đồng thời cũng là lúc Lăng Hà thình lình giơ tay lên, bẻ gãy đầu kim.
Cổ họng sưng tấy khiến y không thể hô hấp…
Lồng ngực đau đớn kịch liệt như bị rất nhiều mũi kim cùng lúc tấn công…
Chút ý thức cuối cùng cho Lăng Hà biết, đây là dấu hiệu ngạt thở.

Trước khi chết, y nghiêng đầu sang một bên, đôi mắt vẫn kiên cường giữ vững tiêu cự, trông thấy bóng dáng Nghiêm Tiểu Đao xông qua khói lửa tiến đến trước mặt mình, là ảo giác sao…
Sau khoảnh khắc ngỡ ngàng, ánh mắt Nghiêm Tiểu Đao nhanh chóng dừng lại ở gian phòng cách nơi hắn đang đứng khoảng hơn mười mét, gian phòng nọ còn im ắng buông rèm.

Hiển nhiên vừa nãy không có vị khách nào ra vào.
Đây chính là thủ thuật che mắt hắn, “nơi nguy hiểm nhất là nơi an toàn nhất” sao?
Nghiêm Tiểu Đao bừng tỉnh, xông lên kéo tấm rèm nhung.

Kỳ lạ là cửa phòng lại bị khóa trái.
Ổ khóa bị hắn thô bạo chém nát, cánh cửa gỗ không dày dặn lắm bị khoét rỗng, hắn thò tay vào mở ra.
Lăng Hà nằm ngang dưới đất, trông thấy hắn thì ung dung mỉm cười như biết chắc hắn sẽ đến, nụ cười khoan thai xinh đẹp, nhưng hai dòng máu mảnh mai chảy xuống từ trán và mũi y phá hủy nét xinh đẹp hoàn hảo ấy.
Nghiêm Tiểu Đao vung đao cắt ngang cuống phổi sát thủ nọ, gã nọ hoảng hốt ngửa ra sau né tránh.

Lưỡi đao hiểm ác chọc thủng vách tường, mang theo đủ mười phần sức lực, hắn thật sự nổi giận…
Tên sát thủ thứ hai này cũng nhuộm tóc vàng như thể anh em sinh đôi của tên thứ nhất, khuôn mặt góc cạnh, đường nét sắc sảo dũng mãnh cũng rất dễ nhớ.
Gã nọ bị Nghiêm Tiểu Đao đá ra khỏi buồng, lúc lảo đảo ngã xuống đất vẫn còn kinh ngạc: Rõ ràng mục tiêu đã hấp hối mà vẫn còn sức bẻ gãy kim tiêm? Hơn nữa tốc độ còn nhanh như chớp, bẻ gãy bằng cách nào?

Tiếc rằng ý đồ tìm hiểu sự thật của gã không thể trao đổi cùng Nghiêm tổng.
Gã loạng choạng đứng dậy, ngập ngừng nửa giây, tiếp tục xông lên giao chiến tiêu diệt mục tiêu hay nên nhanh chóng rút lui bảo toàn tính mạng?
Nhưng chỉ một khắc sau đó, gã được chứng kiến cảnh tượng kinh hoàng mà cả đời gã khó quên.
Nghiêm Tiểu Đao lạnh lùng bước ra, khuôn mặt không mang biểu cảm, sát khí cuồn cuộn, quyết tâm lột da đối thủ.
Nghiêm Tiểu Đao vén áo vest, chỉ là động tác hất vạt áo về phía sau, dùng tư thế tuyệt không tầm thường, khom lưng rút tay khỏi hai ống áo, đồng thời quẳng chiếc áo về phía trước mặt.
Chỉ trong chớp mắt, dứt khoát quyết đoán, phía sau chiếc áo là mũi đao mà đối thủ vĩnh viễn không kịp đề phòng.
Thời điểm thanh đao đúc bằng thép ròng này tái xuất giang hồ, sát thủ số hai vẫn không hiểu ban đầu nó được giấu ở đâu, được rút ra từ đâu, làm cách nào vung tới trước mắt gã, nồng nặc cuốn theo mùi vị tử vong.
Thậm chí khách khứa bốn phía ngoái lại thoáng nhìn cũng không ai trông thấy lưỡi đao, chỉ thấy một chiếc áo vest đen lửng lơ trong không khí, cùng ánh sáng trắng vụt lóe rồi tiêu biến.
Ánh sáng chớp nhoáng như bạch mã qua cửa, rồng thần vượt sông.
Đôi mắt kinh hoàng phản chiếu lưỡi đao lóe sáng, thanh đao thẳng đường cắt xương xẻ gân, dưới sức nén, máu tươi phun ra từ trong thân thể, bắn lên cả trần nhà và vách tường…
Gã mất cánh tay phải chỉ trong chớp mắt.
Không có tiếng gào khóc kêu đau, bởi vì lưỡi đao quá nhanh, khiến phản ứng của gã chậm lại.

Từ khoảnh khắc nó vung lên, máu phun như vỡ đê, cánh tay rơi xuống, tới lúc cảm giác đau đớn truyền đến trung khu thần kinh, cả quá trình diễn ra suôn sẻ mượt mà như một thước phim, từng màn trình diễn lần lượt hiện ra, đủ khiến cảm xúc và tinh thần của kẻ hứng chịu sụp đổ tan nát khi những pha quay chậm này ngừng lại.
Hơn nữa, lưỡi đao không dính máu.
Nghiêm Tiểu Đao thu đao, một lần nữa mặc áo khoác, vẫn không có người nhìn thấy hắn vung đao.
Tên sát thủ đầu tiên bị Dương Hỉ Phong quấn chân cũng đồng thời chứng kiến cảnh tượng kinh hoàng này, khẽ rên lên một tiếng.
Cả hai tên cùng xoay bước chạy men theo hành lang, đập vỡ một ô cửa sổ thủy tinh, nhảy xuống boong tàu bảy tám mét phía dưới, sau đó lật người nhảy xuống khỏi mép tàu, biến mất trên mặt biển.
Nghiêm Tiểu Đao không bắt được người, trơ mắt nhìn hai gã sát thủ nhảy xuống biển tẩu thoát, đảo mắt đã mất tích sau sóng cả mãnh liệt, chẳng biết đây là một cách bỏ trốn kỳ quặc hay vì thất bại mà nghĩ quẩn, bi tráng tự gieo mình làm mồi cho cá mập?
Khách khứa trong hành lang dừng lại xem bắt đầu thất thanh hét lớn, cuối cùng mới trông thấy vách tường và cánh tay cụt đầm đìa máu me dưới đất.

Nếu không có những thứ này làm bằng chứng, thì tất cả những gì vừa chớp nhoáng xảy ra chỉ như ảo giác sân khấu mà thôi.
Chuông báo động reo vang.

Nghiêm Tiểu Đao lập tức bừng tỉnh, hung thủ chạy trốn, bỏ lại chiến trường hỗn loạn này chính là muốn đổ tội cho hắn.
Hắn nói với Dương Hỉ Phong, “Hủy hình diệt tích ngay, đừng giữ lại.”
Dương tiểu đệ làm tùy tùng theo sau đại ca, chuyên đảm nhận công việc chùi đít dơ bẩn, mặt không biến sắc tim không đập nhanh xách cánh tay cụt lên, chui qua ô cửa sổ vừa bị phá vỡ, nhảy xuống boong tàu.

Nhân đêm đen gió thổi, Dương Hỉ Phong quẳng cánh tay cụt máu me xuống biển làm mồi cho cá.
Cũng vào lúc đó, Nghiêm Tiểu Đao trở lại gian phòng, Lăng Hà vẫn nằm dưới đất, khuôn mặt xanh xao hơn cả vừa nãy.
Mười ngón tay Lăng Hà cào cấu sàn nhà, móng tay vẽ ra vô số vệt trắng trên sàn, tạo thành hiện trường vùng vẫy vật lộn trông mà giật mình.
“Sao thế?”
“Lăng Hà?!”
“…”
“… Cậu không thở được hả?!”
Khuôn mặt Lăng Hà xanh xao, làn da trắng sứ như bị lớp men xanh bao phủ, đường vân nứt nẻ lộ ra.

Mạch máu nhỏ li ti xuất hiện dưới da y, đặc biệt nổi bật nơi thái dương và cổ, bờ môi hé mở nhưng rõ ràng không thể hô hấp, thân thể đau đớn chậm rãi cuộn tròn.
Gần xương quai xanh của Lăng Hà có thể nhìn thấy hai lỗ kim, một lỗ còn cắm đoạn kim gãy.
Nghiêm Tiểu Đao nhổ đoạn kim, nhạy cảm phát hiện mùi lạ trong không khí.

Không phải mùi chất độc Kali xyanua hay gì đó, mà là hỗn hợp hắc ín nồng nặc hòa cùng chocolate ngọt ngào, hắn biết thứ mùi này.
“Cậu ta sao rồi lão đại?” Dương Hỉ Phong dọn dẹp chiến trường quay về, vừa vào cửa đã sặc sụa té ngã, ghê tởm ra mặt, “Ui chao cái đồ này, có người ‘trượt băng’ trong phòng này ạ?”
“Trượt băng” là tiếng lóng, dùng để chỉ việc hít băng phiến.
“Không phải, thành phần chỉ có nửa là ‘băng’…” Nghiêm Tiểu Đao cực lực đè nén trái tim run rẩy, “Gã nọ tiêm Nicotine tinh chất cho cậu ta.”
Biện pháp giết người này không để lại dấu vết, giảm thiểu phiền hà xử lý thi thể.

Nếu Lăng Hà chết như thế này, điều tra viên sẽ kết luận rằng “một thằng phú nhị đại trên du thuyền thác loạn gái gú, dùng ma túy quá liều dẫn đến tử vong”, không có vết thương do đao hay súng, thậm chí còn không có vết máu.
Nhưng Lăng Hà không muốn chết, ý chí sinh tồn ngoan cường cực hạn khiến y tự kéo xé lồng ngực để hô hấp, bắt lấy bắp tay Nghiêm Tiểu Đao, móng tay cắm sâu vào da thịt hắn.

Nghiêm Tiểu Đao hiểu, cơn đau như xát muối trên cánh tay hắn cũng chính là nỗi đau đớn mà Lăng Hà hiện đang gánh chịu.
Nghiêm Tiểu Đao cởi lễ phục của Lăng Hà, xé áo sơ mi, tháo bỏ hết tất cả trói buộc trước ngực người này.
Hắn vỗ vỗ mặt Lăng Hà, mắt thấy không tác dụng, hắn quỳ một chân trước mặt Lăng Hà, hai tay đặt trên lồng ngực trắng muốt nay đã xanh xao, dồn sức ấn xuống.

Hắn dùng mười lăm phút không ngừng ấn, ấn ba mươi lần mới buông ra, quỳ trước mặt Lăng Hà, khom lưng nắm lấy cằm y, nhấc lên, đôi môi bao phủ khuôn miệng Lăng Hà.
Dương Hỉ Phong chẳng hiểu gì cả, muốn hại người phải tiêm băng phiến chứ? Tiêm Nicotine làm cái gì?
Nghiêm Tiểu Đao nhớ lại một buổi tối trong phòng, Lăng Hà từng nói với hắn, y dị ứng Nicotine.
Băng phiến tiêm vào chưa chắc phải chết, nhưng một ống Nicotine tinh chất đủ để giết chết Lăng Hà.

Không thể phán đoán y đã bị tiêm bao nhiêu chỉ dựa vào đoạn kim gãy.
Lăng Hà hai mắt trống rỗng, không thể hô hấp, cổ họng, khí quản, buồng phổi đã tắc nghẽn.
Phản ứng mẫn cảm nghiêm trọng nhất chính là như vậy, khí quản sưng tấy dẫn tới ngạt thở, không được cứu chữa kịp thời sẽ mất mạng.
Đôi môi Lăng Hà mềm mại, lạnh lẽo, không có sinh khí, không có hơi thở.

Nghiêm Tiểu Đao buông đầu y xuống, hai tay lại dồn sức ấn ngực y, liên tục ba mươi lần như máy kích nhịp tim…
Dương Hỉ Phong không giúp được gì, chỉ có thể đứng nhìn.

Cậu chàng cảm giác hai tay lão đại nhà mình hơi mạnh bạo quá, chỉ sợ lồng ngực trông rõ mỏng manh của Lăng công tử kia bị sập xuống, hoặc cứu sống được cũng gãy mấy cái xương.
Dương Hỉ Phong chưa từng thấy đại ca như vậy.
Tuy đứng ở chỗ cậu không nhìn được vẻ mặt Nghiêm Tiểu Đao, hắn vẫn quỳ một chân trên đất, từ ngực chuyển sang miệng, từ miệng chuyển về ngực, rồi lại tiếp tục môi kề môi… Nghiêm Tiểu Đao cực kỳ cố chấp, quyết tâm chống lại số mệnh, hành động như thể chỉ muốn lột da Lăng Hà ngay tại chỗ, xé mở lồng ngực y, môi lưỡi vấn vít… Kiên cường nhẫn nại ép người này tỉnh dậy, khăng khăng quả quyết lôi kéo ba hồn bảy phách thất lạc của người này quay về.
Ông gian khổ cứu mày, mày dám chết không?!
Bờ môi hắn ướt sũng máu chảy ra từ mũi Lăng Hà, mùi máu tươi khiến hắn cực kỳ khó chịu.
Hắn lại một lần nữa khom lưng, mãnh liệt thổi không khí vào miệng Lăng Hà, khuôn miệng lạnh lẽo cuối cùng mới phả ra chút hơi ấm chân thật, giống như y vừa đáp lại hắn, gián tiếp tạo thành một tia nước miếng kết nối hai bờ môi lúc Nghiêm Tiểu Đao tách ra.
Người nằm trong tay hắn khẽ ho han, tia sáng rực rỡ xẹt qua nơi tăm tối nhất của đôi con ngươi đen nhánh, như sao băng vụt sáng giữa bầu trời đêm, thắp lên ngọn lửa trại ấm áp trên thảo nguyên rộng lớn.

Ngọn lửa trong đêm đen gian khổ thổi bừng sinh mệnh, cuối cùng thắp sáng đôi mắt tưởng chừng đã rơi xuống vực thẳm đen ngòm của Nghiêm Tiểu Đao.
Lúc này, hai tay Nghiêm Tiểu Đao mới khẽ run rẩy, khóe mắt hoe đỏ, phừng phừng nóng hổi.
Đôi môi hai người bị máu loãng đã phai nhuộm cùng màu sắc, giật mình nhìn nhau.
Nghiêm Tiểu Đao buông đầu Lăng Hà, tiếp tục ấn ngực y vài lần, ép ra một trận ho cực kỳ khổ sở.

Lăng Hà há miệng, nét mặt như chếnh choáng vượt thời gian từ hồng hoang xa xưa, bước đến trước mặt hắn, bình an, tín nhiệm, kiếm tìm hơi ấm vô cùng vững chãi nơi hắn, khẽ mấp máy môi gọi hắn, “Tiểu Đao…”