Ngược Dòng Vung Đao

Chương 15: Bộ Mặt Thật Giả



Ông chủ hòn đảo Irufushi phải đi cấp cứu, bầu không khí lập lờ như quầng mây gợn sóng tại sòng bạc và khách sạn, sau đêm nay lại càng ẩn sâu vào giữa sương mù, khiến người ngoài không phân biệt nổi đường đi và phương hướng.
Sương mù vẫn mang theo sự tĩnh lặng và yên bình, bartender sau quầy rượu vẫn biểu diễn nụ cười chuyên nghiệp như mặt nhựa, thoăn thoắt pha chế đồ uống trước mặt khách khứa, nhân viên phục vụ ăn mặc chỉnh tề, nhịp bước đầy quy củ, bưng rượu và bữa khuya hối hả như con thoi trên hành lang các tầng, hầu hạ các vị khách quý chong đèn ác chiến từ thâu đêm tới rạng sáng.
Trong một căn phòng xa hoa trên tầng chót, Du Hạo Đông đã dần lấy lại bình tĩnh sau cơn thịnh nộ một tiếng trước, đứng gọi điện thoại bên khung cửa sổ màu trắng bạc.

Gã còn không quên kéo hết rèm xuống, chỉ để lại cái bóng màu xám không nhúc nhích của chính mình hắt lên ô cửa.
“Ba à… Xin lỗi ba nhé, thất bại rồi.” Giọng điệu ảo não của Du Hạo Đông lồ lộ vẻ không cam lòng.
“Con không sao chứ?” Đầu bên kia là chất giọng khàn khàn của một người đàn ông trung niên.
“Con không sao, con khỏe lắm! Nhưng đ*t mẹ nó con không nuốt trôi cục tức này!” Du Hạo Đông nghĩ tới hai kẻ Mạch Doãn Lương và Giản Minh Tước, không biết xấu hổ thả bài cho người khác ăn ngay thời khắc mấu chốt, rõ ràng cố ý giỡn mặt gã! Cũng chẳng phải Nghiêm Tiểu Đao trâu bò cỡ nào, mà là gã thua quá uất ức.
“Ba ạ, thằng tay sai Nghiêm Tiêu của Thích Bảo Sơn cũng đến.

Nó phá hỏng hết kế hoạch của con, chả thèm nể mặt con tẹo nào, tức là cũng chả nể mặt ba gì hết.”
“Ba ơi?!”
Đáp lại Du Hạo Đông là một khoảng lặng rất dài, cùng tiếng thở dốc khàn khàn, hổn hển.
“Thích Bảo Sơn… Khụ, Đông Đông này, đừng để ý thằng Nghiêm Tiêu đó, đừng lên tiếng, đừng đối phó với nó, trăm nghìn lần đừng làm to chuyện.”
Du Cảnh Liêm liên tục dùng bốn chữ “Đừng”, giống như chỉ hận không thể vươn hai cánh tay ra từ điện thoại, liều cái mạng già chộp lấy thằng con, ấn nó ngồi lại xuống ghế.
“Con không làm to chuyện, con không ra tay thì quá nhún nhường cái dạng kiêu căng phách lối như thằng Nghiêm Tiêu đó! Nó mang thằng họ Lăng đi rồi, ngày mai là phải lên tàu quay về, ba sợ nó thế sao?” Du Hạo Đông kiềm chế.
“Ba sợ nó? Ha… ha…” Du Cảnh Liêm khản giọng gượng cười, kiềm chế hơn cả thằng con lão, “Đông Đông, con nghĩ Nghiêm Tiêu là loại người gì? Nó là thằng du côn ba bớp chuyên đi thu phí bảo kê của mấy hộ dân đầu đường xó chợ hoặc Tùng Giang Diên Khánh sao? Ngày xưa nó chỉ là thằng côn đồ tép riu nửa mùa con có thể nghiền nát dưới chân, không đáng nhắc tới, nhưng bây giờ thì không, sau lưng nó là Thích Bảo Sơn đó.

Con gây sự với nó, chẳng phải tức là gây sự với Thích Bảo Sơn hay sao?”
Du Hạo Đông, “Nó…”
Thực ra Du Cảnh Liêm rất muốn chỉ điểm cho thằng con, lăn lộn trên cõi đời này, từ lâu đã chẳng phải “người dựa vào trang phục, ngựa dựa vào cái yên” nữa, mà là “người dựa vào thân phận, ngựa dựa vào dòng máu” rồi.

Đông Đông à, nếu con không phải đại công tử nhà bí thư thành ủy, không phải ông chủ nhỏ nắm thực quyền ở tân khu Lâm Loan thì ai thèm để con vào mắt? Làm sao con được như bây giờ, đi tới đâu cũng có người nhường đường, còn có người vén rèm xách dép cho con?
“Con chả thù oán gì thằng đó, con chỉ ngứa mắt nó kiêu căng phách lối.” Du Hạo Đông nói.

Những kẻ bình thường kiêu căng phách lối, thật sự không thể chấp nhận người khác kiêu căng phách lối hơn cả mình ngay trước mắt mình, lại còn không thèm để mình vào mắt.
“Đông Đông, đừng đụng vào thuộc hạ của Thích Bảo Sơn.

Lão ta phái Nghiêm Tiêu đến, lại chỉ cho nó đến một mình, chứng tỏ bản thân lão cũng chưa nắm chắc, trong lòng cũng đang lo sợ.

Đây chỉ là ‘chuyến thăm dò’, chắc chắn lão còn chuẩn bị phía sau…” Du Cảnh Liêm chậm rãi phân tích, “Con thấy đấy, lão không dám phái Nghiêm Tiêu và Bùi Dật cùng tới, vì sao? Vì nếu hai người này cùng mất tích ngoài biên giới thì lão cũng xong đời…”
Du Hạo Đông hừ một tiếng, “Được rồi, chỉ là một thằng què, tranh cướp làm quái gì? Con chỉ ngứa mắt thằng họ Nghiêm.”
Du Cảnh Liêm lắc đầu với bức tường trắng nhạt nhòa, “Con ngứa mắt nó làm gì? Nó có cửa so bì với con không? Cùng lắm nó chỉ là thằng nghèo hèn xuất thân rẻ mạt, chẳng biết ả điếm nào nuôi lớn, chẳng biết cha mẹ là ai, còn thân phận của con là gì? Con là con của ba, con đắt giá hơn nó nhiều.”
“Nghiêm Tiểu Đao cùng lắm chỉ là con nuôi của Thích Bảo Sơn, chẳng phải ruột thịt máu mủ, cũng chưa chắc Thích Bảo Sơn nâng niu cái mạng nó được bao nhiêu, nhưng còn con? Ba thương con thế nào…”
Du Hạo Đông cực kỳ thỏa mãn trước những lời này của ông già nhà mình, đáy lòng miễn cưỡng dịu lại, cuối cùng mới tạm thời nuốt cục tức xuống, về sau có cơ hội sẽ đòi lại hết.


Gã có ngu hơn nữa cũng hiểu được, người mà lão cha gã ái ngại là Thích gia phía sau, tuy bản thân gã lại không cho rằng Thích gia có gì đáng sợ.
Ông trùm phú thương bến cảng thôi mà, làm gì có chức có quyền.

Qua bao nhiêu triều đại, quan gia và thương gia, bên nào oách hơn? Việc quái gì phải sợ lão?
“Thế phải làm gì với thằng tên Lăng Hà? Ba ơi, rốt cuộc ba có thù oán gì với nó? Sao ba lại bảo con lên tàu bắt nó về?” Gần tới lúc dập máy, Du Hạo Đông mới nhớ ra chuyện quan trọng nhất, suýt thì quên béng.
“Thực ra cũng không nhất thiết phải bắt nó, mời nó về nói chuyện cũng được… Nhưng cuối cùng Thích Bảo Sơn lại giành trước… Khụ, đến đâu hay đến đó thôi vậy, khi nào con về, ba sẽ giải thích sau.” Du Cảnh Liêm qua loa đáp lời, giọng điệu bâng quơ dửng dưng, hệt như làn khói lập lờ tỏa ra từ cây hương trên chiếc bàn chân cao chạm trổ hoa văn.
Du Cảnh Liêm mặc áo ngủ tơ tằm thêu hoa sẫm màu, ngồi tại căn phòng se lạnh trong nắng sớm.
Căn phòng u ám, bốn phía mập mờ, rất nhiều tượng gỗ bày khắp nơi, nhìn trong bóng tối như bùa chú ma quỷ.

Du Cảnh Liêm đứng dậy, giơ cây hương lên cao, kính cẩn chắp tay vái tượng Phật mạ vàng trên tủ gỗ.
Vẫn chưa yên tâm, ngủ cũng trằn trọc, lão lại bước tới chiếc tủ đứng cỡ lớn, gạt đống quần áo mùa đông nặng nề sang hai bên, hộc tủ âm tường bằng gỗ lộ ra.

Lão lại tiếp tục khấn vái lần lượt các “Thánh vật”, từ bùa chú, phật thủ, nước thánh, bài Phật, Bạch Long vương đến vài đồ vật kỳ quái không thể nhận thức bày trong hộc tủ.

Khuôn mặt thành kính không màng danh lợi, nhưng vầng trán và thái dương không ngừng túa mồ hôi lại bán đứng lão…
Thờ cúng chẳng bao giờ sợ thừa, miễn linh nghiệm thì cúng bao nhiêu cũng được.
Vì sao Thích Bảo Sơn ra tay bắt Lăng Hà trước?…
Thích Bảo Sơn định “diệt trừ” hay “bảo vệ”? Chẳng lẽ lão ta cũng toan tính như mình, định dùng con tin lấy lệnh chư hầu, sau đó gây bất lợi cho cả bọn?…
Du Cảnh Liêm trở mình qua lại trên ghế, đến bình minh vẫn không ngủ được, mặt ghế thấm ướt mồ hôi lạnh.
Lão cũng không dám nói ra sự thật với thằng con trai cưng hấp tấp bộp chộp, với cá tính bộc trực của con trai lão, chắc chắn sẽ không để yên chuyện này.

Bao nhiêu năm vất vả kinh doanh, nay mới xưng bá một phương, một mình một cõi, lão sao dám nói ra.

Du Cảnh Liêm, một ông trùm khác của Thiên Tân, an vị tại chiếc ghế cao nhất tân khu Lâm Loan, vài ngày trước cũng nhận được một tin nhắn.
Lão Tam, lần này đừng mềm lòng, đừng chậm trễ.

Chuyện này không được chậm trễ, giải quyết dứt điểm, diệt cỏ phải diệt tận gốc.

Chỉ cần diệt trừ thằng ranh nọ, chuyện mười lăm năm trước, ngoài bốn người chúng ta, sẽ không còn người thứ năm nào biết.

Cả đêm mất ngủ, không phải chỉ có hai cha con nhà họ Du.
Đèn thang máy hiển thị dần tối, chứng tỏ có người từ dưới đi lên, cuối cùng dừng lại ở tầng cao nhất của Du Hạo Đông.

Mạch Doãn Lương đã thay bộ vest giản dị hơn, áo sơ-mi và tay áo viền hoa, đứng trong thang máy vàng son lộng lẫy, ngơ ngẩn nhìn ảnh phản chiếu của mình trên vách tường vàng sáng bóng.
Anh ta cố tình yêu cầu nhân viên phục vụ đưa lên đây, không phải tảng sáng mộng du, muốn lên tầng cao nhất phải có thẻ khách VIP và mật khẩu.
Anh ta cầm một chai rượu vang Burgundy đắt đỏ, bước tới trước cửa phòng Du đại thiếu gia, nhân viên phục vụ gật đầu lùi lại.


Mạch Doãn Lương lập tức cảm thấy vừa sợ vừa hối hận, chỉ nhìn cánh cửa nọ cũng đủ quặn ruột buồn nôn.

Nhưng cánh cửa đã bật mở, anh ta không kịp rút lui, hai gã vệ sĩ xuất hiện, một trái một phải nhấc tay anh ta, dìu vào trong…
Bên trong, vệ sĩ canh gác ở gian ngoài, nhàn nhã bắt chéo chân hút thuốc, để sương khói lượn lờ bủa vây gian trong đầy bí ẩn.
Trong phòng ngủ, Du Hạo Đông ném đầu lọc thuốc, một cước đạp Mạch Doãn Lương lên chiếc giường lớn.

Cú này đạp trúng hõm eo, Mạch Doãn Lương đau tới vã mồ hôi, nhưng không dám lên tiếng.
Du Hạo Đông lột quần anh ta, không có bất kỳ khúc dạo đầu dịu dàng nào, ngón tay thô bạo chọc vào nới rộng, đè trên lưng Mạch Doãn Lương, cay nghiệt quát.
“Đ*t mẹ mày dám đánh cho Nghiêm Tiểu Đao ăn!!”
“Mày còn dám thò mặt ra đây hả? Bày tỏ lòng trung thành với ông mày hả?”
“Siêu sao hả mày? Ha ha, mày tưởng tao không biết ngày xưa mày làm gì hả?” Du Hạo Đông mãnh liệt thẳng người, thỏa mãn thở dốc với Mạch Doãn Lương vùi đầu trên chiếc giường mềm, chỉ lộ ra nửa khuôn mặt, “Mày làm chuyện này, tao xem hết rồi, tao xem hết của mày rồi, hết tất cả, tất cả những video đê mê ngây ngất của mày…”
Mạch Doãn Lương không ngừng run rẩy theo từng động tác thúc lên đầy thô bạo chẳng chút nương tình, những lời khiêu khích cố ý của Du công tử khiến lòng anh ta nguội lạnh, thân thể đau buốt, nhưng đôi mắt không nhỏ lệ, đã quá quen rồi, chỉ khi không chống chịu nổi nữa, một tiếng rên rỉ vụn vỡ mới thoát ra từ kẽ môi.
Ban đầu Du công tử cũng không thích thú gì đàn ông, chẳng muốn lãng phí rượu ngon sương ngọc của mình, đêm nay thuần túy chỉ là trút giận.

Mà đối với loại con mồi tự dâng tận cửa “mời ông xơi” này, tâm lý của gã chính là không xơi thì phí, chủ yếu để trút hết cơn giận trong lòng, cứ coi như đang xơi tái Nghiêm Tiểu Đao.
Mà tại khoảnh khắc đau đớn tới lịm người, hồn phách vụt bay về thinh không, khuôn mặt và bóng dáng của Lăng công tử Lăng Hà tình cờ lướt qua tâm trí Mạch Doãn Lương.

Anh ta thật lòng ngưỡng mộ Lăng Hà, anh ta đoán, lúc này có lẽ Lăng Hà đã được thay quần áo sạch sẽ, được ngài Nghiêm bế ra khỏi phòng tắm, bình yên vô lo ngủ trong phòng, có lẽ còn ngủ bên gối, hoặc gối đầu lên khuỷu tay của ngài Nghiêm nọ, hai người hợp ý hợp lòng…
Mạch Doãn Lương nhận ra, bản thân mình mới là chú chim đáng thương bị nhốt trong lồng cần được cứu vớt.

Lăng Hà còn lâu mới thảm, anh ta mới là con mồi thảm hại nhất.

Lăng công tử được âu yếm cưng chiều, có người đặc biệt che chở, bình yên không sầu não, còn bản thân anh ta, chẳng biết sáng mai có bò xuống khỏi chiếc giường này được không.
Trên chiếc bàn nhỏ trong phòng ngủ có dựng một chiếc máy tính bảng, là sản phẩm mới nhất của một thương hiệu điện tử nổi tiếng vừa họp báo ra mắt, chưa mở bán trong nước.

Đây là món quà Watanabe Yozan lén lút dâng tặng để lấy lòng Du công tử.

Thật ra Du đại thiếu gia cũng chẳng ham thích gì thứ đồ chơi này, nhưng đi du lịch nước ngoài không mang nhiều hành lý, có món hàng đời mới này giết thời gian cũng được.
Du Hạo Đông tiện tay chộp lấy chai rượu Burgundy năm mươi năm trị giá không hề rẻ nọ, bật nắp, thẳng tay nhét miệng chai vào nơi yếu ớt nhất của người nằm dưới… Gã bỏ mặc người nọ khổ sở co giật, rượu vang đỏ thẫm tràn ra khắp giường, nhìn mà kinh hãi…
Cả hai người đều không chú ý, màn hình của chiếc máy tính bảng đặt trên chiếc bàn đối diện giường lớn vẫn tối đen, nhưng vị trí camera lại lấp lóe ánh sáng xanh.

Ánh sáng xanh chớp tắt đứt quãng, lóe lên rồi tiêu biến như đang bỡn cợt vui đùa…
Gian phòng cách vách trăng mờ gió nhẹ, bốn phía lặng lẽ êm đềm.

Vào lúc đó, quả thật Lăng Hà đang hưởng thụ trong một góc bình yên giữa thế thời loạn lạc.

Qua vách tường mỏng manh, y dùng ngón tay gõ gõ, chẳng phải ước hẹn gì, nhưng y nghe thấy có người tức khắc đứng dậy khỏi sô pha, mở cửa bước vào phòng tắm.
Lăng Hà dùng khăn bông lớn quấn quanh thân thể đã lau khô, Nghiêm Tiểu Đao cũng không nói chuyện, chỉ khom lưng bế người nằm trong bồn tắm lên, mang vào phòng ngủ đặt trên giường lớn.
Lau khô mặc quần áo, toàn bộ quá trình không cần trao đổi.
Lăng Hà rất thích kiểu người luôn biết mình nên làm gì, không dông dài vô nghĩa, đặc biệt đỡ phiền hà, thành ra nọc độc y tích tụ trong miệng hồi lâu, định rảnh rỗi nhàm chán phun Nghiêm tổng giải sầu, bây giờ lại ngập ngừng trong bụng, cuối cùng nuốt trở về.
Nắng sớm len lỏi luồn qua khe hở giữa tấm màn che, Lăng Hà nằm ngửa trên giường, đoán rằng Nghiêm tổng nhắm mắt nghỉ ngơi dưới chân tường kia cũng không hề ngủ.
Nghiêm Tiểu Đao chỉ qua loa trải tấm chăn, mặc nguyên quần áo nằm ngay sát chân tường bên dưới cửa sổ.

Kỳ quái, rõ ràng gian ngoài có chiếc sô pha dài nằm được.

Hắn đắp chiếc áo vest của mình, một chân gấp lại, nhàn nhã gác lên tường.
Hơi ấm nhàn nhạt bao phủ căn phòng.

Lăng Hà chăm chú nhìn trần nhà, thấp giọng lẩm bẩm, “Hông anh cứng quá, sợ sô pha mềm quá hả?”
Quý ông nhắm mắt nghỉ ngơi sát chân tường bình tĩnh lẩm bẩm đáp, “Năm mét dưới cửa sổ tầng này có mái hiên, trèo lên được.”
Lăng Hà hiểu ngay.

Ý của Nghiêm Tiểu Đao là, nếu có người định đột nhập thì sẽ không ngu xuẩn tới mức phá cửa chính xông vào, mà tám chín phần mười sẽ chọn phá cửa sổ lẻn vào, tức là khung cửa sổ trước mắt này đây, mà Nghiêm Tiểu Đao đã phòng ngừa chu đáo, cả vị trí này cũng canh gác nghiêm ngặt.

Bên dưới lớp áo sơ-mi chưa từng cởi của Nghiêm Tiểu Đao, chắc chắn không chỉ cất giữ tám múi cơ bụng…
Lăng Hà suýt thì hỏi, vậy tại sao ngay từ đầu anh lại chọn căn phòng có mái hiên ngoài cửa sổ, chẳng an toàn gì hết.
Y chưa hỏi, nhưng đã kịp tự trả lời, bên ngoài có thể trèo vào, tất nhiên Nghiêm Tiểu Đao bên trong cũng có thể trèo ra, nếu cửa chính bị chặn thì vẫn còn cửa sổ.
Lăng Hà không khỏi nhoẻn miệng cười khoe hàm răng trắng, liếc mắt nhìn vị đại gia nằm dưới chân tường.
Nghiêm Tiểu Đao này, mặt lạnh tay độc, cẩn trọng khôn ngoan, đúng là một nhân vật lợi hại, thật sự khó đối phó…
Toàn bộ khách khứa trên đảo đều lưu luyến giấc Xuân, gần trưa hôm sau, đợi mặt trời sưởi ấm cả gian phòng, mới trở mình thức giấc.
Nghiêm Tiểu Đao gọi phục vụ mang cơm lên.

Một nhân viên phục vụ mặc đồng phục, đi giày da tiêu chuẩn của khách sạn, đưa cơm từ nhà bếp qua cầu thang riêng của nhân viên, rồi từ hành lang tiến lại, nhưng nếu quan sát kỹ bóng lưng nọ, cậu phục vụ này không được huấn luyện nghiêm khắc, lái vòng lái vèo trên tấm thảm hoa, hơn nữa còn khom lưng thõng vai, đến trước cửa phòng còn thận trọng nhìn trái nhìn phải.
Cậu phục vụ vừa mở cửa, Nghiêm Tiểu Đao đã không nói tiếng nào đón lấy khay ăn.
Cậu phục vụ bắn ra hai ánh nhìn bất hảo dưới vành mũ, mấp máy miệng thì thào, “Đại ca ơi, hôm qua đêm xuân ngắn ngủi thế, anh còn sức không ạ?”
Nghiêm Tiểu Đao dùng vẻ “Mày phiền quá rồi đấy” lườm cậu chàng.
Cậu phục vụ cười hì hì, “Anh cần đấm lưng bóp vai hông?”
Nghiêm Tiểu Đao, “Cút.”
Cậu phục vụ, “Thôi tranh thủ ăn nhanh cho nóng.”
Nghiêm Tiểu Đao thò tay chọc lét cậu chàng, “Vẫn chưa đi hả, đợi tiền típ à?”
Cậu phục vụ thè lưỡi, ba chân bốn cẳng chạy mất, lòng thầm phỉ nhổ lão đại nhà mình keo kiệt quá, tiền mua bao thuốc cũng chẳng cho.
Dương Hỉ Phong biết lão đại nhà mình tính hướng thẳng tắp, vì thế mới dám đùa cợt.

Nghiêm Tiểu Đao chưa bao giờ thử với đàn ông, bởi vì không có hứng thú.
Dương tiểu đệ chắc mẩm đêm qua đại ca nhà mình dạng chân dạng tay nằm trên giường, đá thằng hồ ly tinh âm mưu gây rối kia vào góc, hồ ly tinh bi thương nằm dưới đất cả đêm, chắc chắn là như thế.
Nghiêm Tiểu Đao đặt bàn cơm sáng lên giường, một tay luồn xuống dưới lưng Lăng Hà, nâng y lên, vững vàng đỡ y ngồi dậy, để y tựa vào trước người mình.

Lăng Hà vẻ mặt lười biếng, đã ngủ nghỉ no nê, bộ dạng sáng láng thoải mái, giọng điệu cũng uyển chuyển rất nhiều, “Khuỷu tay bị thương, không cần đỡ tôi, để dành sức chuẩn bị lên tàu mà đánh nhau với người ta.”
Nghiêm Tiểu Đao, “…”
Lần này không phun nọc độc, nhưng dứt khoát làm Nghiêm Tiểu Đao hết đường chống đỡ.
Lăng Hà cười đến ngây thơ, xiên một miếng dứa bỏ vào miệng, “Cậu tùy tùng của anh đưa cơm đến hả? Thế thì yên tâm mà ăn rồi.”
Nghiêm Tiểu Đao cảm thấy, Lăng công tử không chỉ đẹp tới nỗi cả người mọc gai, mà còn tinh khôn tới nỗi ai cũng phải sợ.
Nói chuyện với người này sao còn mệt tâm đáng ghét hơn cả với Dương Hỉ Phong? Chẳng thà đổi lại cho Dương Hỉ Phong ngồi đây còn hơn.
Nghiêm Tiểu Đao cũng lười dông dài, lần lượt đưa các loại đồ ăn thức uống trên bàn cho Lăng Hà không tiện cử động, động tác rất thành thạo, nhưng không lộ vẻ ân cần thái quá.

Bản thân hắn ăn hết những gì Lăng Hà có vẻ không thích ăn.
Cổ họng Lăng Hà hơi ngưa ngứa, bắt đầu cất giọng “Rèn luyện buổi sáng”, “Hầu hạ người khác thành thạo quá nha Nghiêm tổng?”
Nghiêm Tiểu Đao lấy bất biến ứng vạn biến, “Ừm.”
Lăng Hà dùng mắt tìm tòi, “Người con trung hiếu, chắc là thường xuyên hầu hạ cha nuôi ăn cơm, mặc quần áo, kỳ cọ, dũa móng tay, múc nước rửa chân nhỉ?”
Nghiêm Tiểu Đao nghĩ bụng, Thích gia có tay có chân chứ đâu phải ông già tàn tật mà cần tôi hầu hạ ăn cơm mặc quần áo? Hắn đáp, “Không cần, tự ông ấy làm được.”
Nghiêm Tiểu Đao đỡ lấy Lăng Hà từ phía sau, tay trái vững vàng cầm ly nước đút cho y.

Nét tinh nghịch “Dụ anh đùa cùng” lướt qua khóe mắt Lăng Hà, “Nghiêm tổng cũng từng đút cho ai ăn uống rồi à?”
Nghiêm Tiểu Đao nghiêm mặt nhìn người này, “Từng đút cho mẹ tôi ăn cơm uống thuốc.”
Lăng Hà không ngờ tới câu trả lời này, “Ồ… Mẹ anh bao nhiêu tuổi rồi?”
Nghiêm Tiểu Đao đáp, “Năm nay mừng thọ năm mươi.”
“Vậy sao?” Lăng Hà sửng sốt ra mặt, nét mặt và thái độ hoàn toàn khác lúc nãy, đôi mắt cũng nhuộm sắc thái khác hẳn, cất lời hỏi như rất chân thành, “Trẻ hơn tôi nghĩ, sức khỏe mẹ anh vẫn tốt chứ?”
Nghiêm Tiểu Đao cũng chân thành đáp lại, “Thỉnh thoảng có bệnh nhẹ, bây giờ thì rất khỏe.”
Lăng Hà, “Giờ còn sống cùng không?”
Nghiêm Tiểu Đao, “Không.

Không muốn quấy rầy tháng ngày yên tĩnh, cuối tuần tôi đưa mẹ đi lễ nhà thờ thôi.”
Lăng Hà vui vẻ, “Anh có hiếu thật đấy.”
Nghiêm Tiểu Đao, “… Tất nhiên.”
Lăng Hà không hỏi những câu linh tinh mà người bình thường chắc chắn sẽ để ý như “Quý danh của mẹ anh là gì”, “Xuất thân từ danh môn nào thế”, “Làm nghề gì, chức vụ hiện tại ra sao”, mà chỉ hỏi rất nhiều điều nhỏ nhặt thường ngày như “Mẹ anh thích ăn gì” và “Thường nấu gì cho anh ăn”, điều này khiến Nghiêm Tiểu Đao cực kỳ thoải mái.

Múa võ luyện công và rèn miệng buổi sáng cũng tạm thời gác lại, hiếm khi hai người bình tĩnh điềm đạm trò chuyện với nhau.
Nghiêm Tiểu Đao cho rằng, chỉ cần ngài Lăng không dẩu miệng phun nọc độc thì thực chất cũng là một người tao nhã lễ độ, đầu óc bình thường.
Hắn chỉ mặc áo sơ-mi, mặt dây chuyền treo thánh giá lơ đãng rớt khỏi cổ áo, bị Lăng Hà nhìn thấy.

Nghiêm Tiểu Đao cũng không kiêng kị, thoải mái hào phóng cho y xem, “Mẹ tôi nói đeo cái này có thể bảo vệ bình an, bà tin mấy thứ này lắm.”
Đôi mắt xanh biếc của Lăng Hà rõ ràng ẩn chứa khát vọng và sự ngưỡng mộ tuổi thiếu niên mới có, còn mang theo đôi phần lạc lõng, nhưng chút biểu cảm gần như thất thố này chỉ thoáng qua trong giây lát, rồi chiếc mặt nạ mỉm cười cẩn trọng lại được đeo lên, “Mẹ của Nghiêm tổng có phúc thật đấy, chắc chắn bà cũng là một người tốt, thiện lương, giàu lòng nhân ái.”
Nghiêm Tiểu Đao tán thành nửa câu sau, bác bỏ nửa câu đầu, “Là tôi có phúc nên mới được làm con của bà.”
Lăng Hà không khỏi sâu sắc nói, “Nếu sau này có cơ hội, tôi cũng muốn đến thăm bà, học hỏi làm sao nuôi dạy được người con hiếu thảo như Nghiêm tổng.”
Ánh nắng vàng nhạt hắt lên sườn mặt Lăng Hà, phân chia khuôn mặt người này thành hai nửa sáng tối.

Nụ cười trên nửa khuôn mặt hòa tan trong nắng thật sự thông tuệ hoạt bát, đẹp tới vô cùng, hết thảy người phàm tục thế gian tuyệt không thể so sánh.
Nhưng Nghiêm Tiểu Đao lại rất thắc mắc, nửa khuôn mặt ẩn trong bóng tối của Lăng công tử trẻ trung kia, rốt cuộc trông như thế nào?