Dòng thời gian cứ thế trôi theo tuyến tính, cuối cùng thì đứa trẻ ấy cũng đã sống được mười mấy năm sau khi thoát khỏi cái chết tưởng chừng như không thể tránh khỏi.
“Này, rút cục cái váy đấy đâu hả?” – Ánh mắt Diễm Trinh hướng về phía “cái thứ” đang nằm co mình trên giường.
Châu Bạch Quỳnh nhăn mặt vùi đầu vào chiếc chăn ấm. Cô tiếp tục say mình trong giấc ngủ. Mặc cho con mụ kia la hét, cô vẫn nghiễm nhiên như không hề nghe thấy.
Chiếc váy ngủ với hai dây quyến rũ bay nhè nhẹ trong làn gió mơn mởn chút nắng ấm buổi sáng. Dưới lớp váy ngủ ấy, trên làn da trắng không tì vết, những vết xăm mình đầy ma mị ẩn hiện trên cơ thể mảnh mai. Trên cẳng tay Bạch Quỳnh, hình xăm của một con rồng với hai sợi râu dài trườn quanh, những chiếc đầu sọ hay đơn giản hơn là xăm một bông quỳnh trắng lên bả vai. Bạch Quỳnh – một cô gái không hề hiền lành, nhìn vào cô chắc hẳn ai cũng nghĩ là “đầu gấu”, không thì cũng nghĩ là dân anh chị bang chủ nào đó.
Cô đưa bàn tay mảnh mai cầm lấy bình hoa mà tưới lên khóm hoa quỳnh trắng còn đang e ấp chưa nở rộ. Tháng sáu tới, sẽ là ngày mà hoa quỳnh nở. Cũng là ngày mà cái tên khét tiếng xuất hiện trong giới giang hồ. Bạch Quỳnh.
Bạch Quỳnh – Cái tên mỹ miều nhưng lại ẩn chứa nhiều điều huyền bí. Bạch Quỳnh – Cái tên vẻ quý phái nhưng lại ẩn mình dưới một tên gọi khác.
“Chảo, rút cục mày có tìm cho tao cái váy không hả?” Diễm Trinh chạy lại day day bả vai với hình xăm đầy ma mị, một bông quỳnh trắng tinh khôi.
Đấy, Bạch Quỳnh hay thế mà không biết tự lúc nào cái tên “Chảo” lại được người trong “giới” gọi. Lúc nào cũng “Chảo”, Bạch Quỳnh chúa ghét cái tên đấy, nhưng cớ làm sao, cái tên “Chảo” khốn nạn ấy lại làm nên tất cả.
Bạch Quỳnh liếc nhìn con mụ kia, cô đặt chiếc bình tưới xuống rồi tiến lại cái tủ đầy áo quần lộn xộn. Hì hục một hồi trong mồ hôi, cuối cùng cô cũng lấy ra một chiếc váy hồng phấn cho Diễm Trinh.
“Hahahahaha, tụi mày nhìn xem con kia nó mất dạy chưa kìa”. Tên đàn anh cười lớn, bọn em út đằng sau được thể cười theo chế giễu.
“Tốt nhất là biến đi”. Bạch Quỳnh đẩy Diễm Trinh về phía sau lưng mình, cô không muốn con mụ kia gặp chuyện.
“Đến bây giờ mà mày còn muốn ra oai sao?”. Hắn ta nhếch lông mày cao ngạo, hô to “Đập hết mẹ cái quán này cho tao”.
Lập tức sau đó, đám đàn em hùng hùng hổ hổ xông lên “chiến đấu”. “Rầm”, “xoảng”, “choang”, từng đồ vật trong quán lần lượt bị bọn chúng ném xuống sàn nhà không thương tiếc.
Như chẳng thể kìm nén khi nhìn thấy những vật dụng mà cô đã cất công mới sắm được bằng chính sức lực của mình, Bạch Quỳnh trợn mắt nhìn tên đàn anh đang cười ha hả vẻ thỏa mãn. Bước chân chầm chậm tiến lại gần hắn, tên đàn anh ngừng cười.
“Mày tính đập tao sao? Hahahaha, con gái ẻo lả như mày có thể đập tao sao?” Tên đàn anh vẫn luôn miệng chế giễu. “Vậy xông lên đi, tao cho mày đánh trước đấy, xông… xông…”.
“Ưm… ưm… ưm…” Hắn đưa bàn tay lên cố gỡ tay cô ra, nhưng Bạch Quỳnh quá mạnh, cô gằn hết sức bóp chết tên trước mắt, khi bước chân của tên đàn anh giẫy giụa trên không trung, đám em út hoảng loạn nhìn cô gái phi thường trước mắt.
“Được rồi, Chảo, nó chết bây giờ”. Diễm Trinh chạy lại ngăn Bạch Quỳnh, cô nhìn sang Diễm Trinh đang lo lắng, bàn tay nới lỏng ra.
“Khụ… khụ… hộc… hộc…”. Tên đàn anh ra sức ôm cổ họng mà ho sù sụ, hắn hoảng sợ cúi người xuống đất.
“Tôi… tôi biết lỗi rồi ạ, xin tha mạng, xin tha mạng”. Nghe thấy cái tên “Chảo”, cả đám em út quỳ xuống trong bất ngờ.
“Xin chị Chảo tha lỗi, tụi em có mắt mà như mù”. Đám em út đồng thanh nói trong run sợ.
“À… thật ra nhặt được tờ giấy rơi tiệm xăm mình “Chảo Tatoo” đang tuyển nhân viên nên mình đây muốn đến xin một “chân” làm ở đây ấy mà”.
Nghe cậu ta nói thế, Bạch Quỳnh ngẩn người, cô lạnh lùng quay người bỏ đi.
“Thế nhé, tuy là nhân viên mới nhưng mình đây rất nhiệt tình, mong chiếu cố ạ”. Cậu đùa, miệng cười nhìn cô rồi quay sang ra oai với lũ trẻ đang say sưa nhặt đồng nát.