Ngược Chiều Kim Đồng Hồ

Chương 15: Số 0

Ken có vẻ lạnh nhạt với Ropez. Hắn luôn đẩy cô ra khi mà cô dùng mọi cách để nũng nịu hắn. Trông họ giống như chị em hơn là một cặp tình nhân. Khuôn mặt của hắn vẫn mang một nét trẻ trung của cậu chàng mới 18, dẫu hắn luôn cư xử giống một người chững chạc.

22h, đây là đêm đầu tiên kể từ ngày cô tới đây mà Ken ở lại phòng của Ropez lâu tới thế. Ropez bước ra từ nhà tắm, một thân hình hết sức nóng bỏng. Cô đã để Ken chờ khá lâu, đến nỗi mà hắn chơi hết 2 ván sodoku.

Cũng là cái cách chuyên nghiệp chụp hình cho các tờ báo sắc đẹp, Ropez đang phô trương nét đẹp cơ thế của bản thân. Cô mặc một chiếc váy mỏng dính sát người màu đen hoang dại. Chắc có lẽ chiếc váy phải được đặt mua mấy tháng trước tại kinh đô thời trang Paris, từng đường nét tôn lên thân hình cân đối của cô. Vòng eo thon thả cùng với số đo vòng 1, vòng 3 sít soát 90, khiến không một ai có thể chối từ, mùi hương hoa quỳnh thoang thoảng dưới lớp da trắng hồng mịn màng, đôi mắt cuốn hút đến chết người. Cô ta lại gần Ken hơn.

Ken nở một nụ cười, hắn sải tay như thể đón cô gái vào lòng.

Nhưng, ngón tay hắn vô tình chạm vào lọ nước hoa được bày trang trọng ngay cạnh ghế sofa.

- Choang!- màu nước xanh ngọc lan tràn, tỏa một thứ mùi thơm dễ chịu, rồi mạnh dần.

- Đến giờ Frang ăn cơm rồi!- Ken đứng dậy và đi thẳng ra khỏi cửa, không thèm quay lại nhìn cô nàng.

Ropez không thể tin được, Ken đã từ chối cô. Đã thế còn cố tình làm đổ chai nước hoa- món quà mà hắn tặng cô ngay trong buổi đầu tiên.

Ropez tu ngay một chai rượu mạnh đời 93. Bao nhiêu công dàn xếp, cuối cùng lại đổ sông đổ bể.



- Ăn!

- …- Moon ngước lên nhìn Ropez, rồi lại cúi mặt xuống ngay.

- Tao bảo mày ăn thức ăn của con Frang đó!- Ropez đang muốn xả những óc ách trong người. Nên ngay từ sáng sớm, cô đã bắt Moon đi theo mình.

- …- Không phải là ăn thức ăn của chó, mà là thức ăn thừa mới đúng. Nếu chỉ là món ăn mà người ta chuẩn bị cho chó ăn, thì có thể nhóc con sẽ thực hiện, nhưng lại là thức ăn thừa tối hôm qua…

- Mày dám cãi tao à!?- Ropez thích thú với trò đùa này của mình.

- …- Moon không đáp lại, em thật sự không thể hạ thấp bản thân mình đến mức đó.

- Ăn!- Ropez dúi mặt Moon xuống sàn. Cô ta khoẻ hơn nhóc con nhiều.

Nhất định là không, Moon chống cự lại bằng mọi giá. Em lắc đầu thật mạnh để cô ta không thể ghì mặt em sát hơn nữa.

- Đó là lệnh của Ken! Mày dám chống lại sao?- Cô nàng tiếp tục đe dọa.

“Tao mà biết anh mày là ai thì nó cũng giống như cái bánh này!”- đấy là cái giá phải trả nếu như Moon làm trái lời ông chủ.

Em sợ lắm rồi, đến ngột thở mất rồi. Đôi mắt trẻ thơ đâu còn sáng ngời nữa. Nhạt nhòa. Em vẫn dám chống lời được ư? Quá nhiều rồi, nếu em theo lời ông chủ, em sẽ không phải sợ hãi đến như vầy, lần này cũng đừng lạc lối nữa. Một lần sai là quá đủ rồi. Không còn sự lựa chọn nào khác đâu.

Ropez bỏ tay ra khỏi con bé, cô nghĩ trò đùa chỉ đến thế thôi. Nhưng con bé làm thật. Em sợ ông chủ lắm. Từng miếng một, cho lên miệng. Chỗ thức ăn ngổn ngang, trộn lẫn các thứ,…

-“Moon ơi! Những giọt nước mắt này sẽ không bao giờ chảy nữa!”- Moon khóc nấc lên, khiến những mẩu thức ăn trong miệng sặc lên tới tận mũi. Quá nhục nhã, chưa bao giờ em thấy khinh thường bản thân mình đến thế này. Đau lắm, vết thương trong lòng bị tróc vẩy, rồi một mũi dao xé rách toạc, máu cứ thế mà ứa ra, cuốn trôi con tim, thêm nữa, một mũi dao khác đâm thẳng vào danh phẩm của em, đâm lần hai, khiến nó thủng, lần ba, khiến nó nát tan. Em cảm thấy thứ tanh tưởi của con chó, nước dãi của nó như rửa trôi khuôn mặt em, em đánh mất lòng tự trọng rồi, hay lòng tự trọng đã bị dòng nước lũ đó cuốn đi, mãi mãi xa rời em.

Em có còn là Moon nữa không? Hay chỉ là một thứ gì đó trống rỗng. Đâu hết rồi, danh dự, nhân phẩm, tư cách của em đã lìa xa em. Em có thể mua lại nó bằng cách nào? Mất hết rồi, trang giấy đời em đã bị đám lửa thiêu cháy thành tàn tro.

Em không bằng một con chó.

Lũ chó trong những chuồng bên cạnh sủa lên dữ dội. Chúng đang làm gì thế, ủng hộ việc làm của người kia à, hay đang nguyền rủa em.

Một màn đen tối phủ kín tâm hồn em. Máu từ trong người em chảy ra,… và em ngất lịm.



Frang nhảy chồm từ trong lòng của chủ nhân nó ra, nó lao thẳng về nơi quen thuộc.

Frang sủa ầm ĩ,…

Ropez hốt hoảng quay người lại, con chó lao tới, nó đang tiến tới chỗ con bé. Nó định liếm máu chảy ra từ mũi cho con bé, nhưng rồi lại thôi. Nó sủa lên để ra hiệu cho lũ chó yên lặng.

Ken bước tới…

- Không phải em!- Ropez cố gắng thanh minh.

- Gâu!- Con Frang phản đối.

Ken không quan tâm đến cô ta. Hắn bế con bé lên, và đưa nó đi. Frang chạy theo sau.