Ngược Ái Tiểu Thần Phụ

Chương 7

Ngón tay ôn nhu không ngừng vuốt ve toàn thân, Diệp Phương Diêu mơ mơ màng màng trong giấc mơ, phảng phất cảm giác về ôm ấp của mẫu thân…

“Không được giả chết, ta đã cho tiểu cầu trở về nguyên trạng, tiểu nô lệ khoái đóng kịch này, mau tỉnh lại.” Giọng nam trầm thấp lại êm tai ngoài ý muốn.

Nam nhân này là ai a? Hắn như thế nào biết ta khoái đóng kịch?

Nghĩ lại a, thời điểm ta còn học trung học ở Đài Loan chính là đội trưởng đội kịch nha.

Ta đạo diễn vở “Công chúa Bạch Tuyết” kia là cỡ nào oanh động, quả thực là một vở kịch khó tìm a!

Ngay tại lúc Diệp Phương Diêu đang đắm chìm trong quá khứ “huy hoàng”, trong cơ thể bỗng nhiên truyền đến một cảm giác khác thường ——

Trời ạ ——

Ô… Ta nhớ ra rồi… Trong mông ta còn cắm cái “Ngược đại hồn cầu” mà tên đại biến thái kia bức tác mang!

“Tức chết ta! Ngươi mau lấy ra cho ta!” Diệp Phương Diêu mở trừng mắt.

Quả nhiên, xuất hiện ở trước mắt chính là khuôn mặt tà ác như ma vương, lại còn nhìn cậu không có hảo ý.

Di? Không đúng a, không phải ta đang ở giáo đường tham gia lễ Mi-sa sao? Vì cái gì lúc này lại bị tên ác ma này ôm vào ngực?

Còn có, cái nơi tối tăm, ngay cả cửa sổ đều không có, trên tường còn treo một loạt thứ hình thù kỳ quái này rốt cuộc là nơi nào?

“Chẳng lẽ… Ngươi —— ngươi bắt cóc ta.”

“Bắt cóc? Ta bắt cóc một tên linh mục một đồng cũng không có làm gì? Chúa Trời của các cậu sẽ chi tiền chuộc sao?

Cái gì không có một đồng, nói ra sẽ hù chết người, bổn thiếu gia chính là người thừa kế thứ một trăm linh tám của gia tộc Alderaan phú khả địch quốc, giá trị con người khó có thể tính được, ngươi lại dám xem thường ta? Hừ!

“Được rồi, tiểu nô lệ của ta, nghèo thì nghèo có sao đâu, không cần dùng ánh mắt điềm đạm đáng yêu như thế nhìn chủ nhân.”

Cái gì điềm đạm đáng yêu? Đây là ánh mắt khinh bỉ, ngươi có hiểu không?

Bởi vì không thể nói ra thân phận bản thân, Diệp Phương Diêu đành phải dùng ánh mắt trừng lớn để biểu đạt kháng nghị tối nghiêm chỉnh.

“Tốt lắm tốt lắm, nhìn cậu trừng đến nước mắt cũng sắp rớt xuống, không cần lại khổ sở, không có tiền cũng không sao, cậu không việc gì phải lo lắng, chủ nhân sẽ dưỡng cậu cả đời.”

Ánh mắt nam nhân kia trong một chốc kia có vẻ vô cùng ôn nhu.

Trái tim Diệp Phương Diêu đột nhiên đập mạnh giống như muốn bay ra khỏi ***g ngực.

Tò mò quá, chẳng lẽ ta sinh bệnh? Bằng không như thế nào tim đột nhiên mất đi khống chế?

Nên tìm cơ hội quay về bệnh viện Alderaan của chúng ta ở New York để kiểm tra cho đảm bảo.

“Như thế nào lại nhìn chủ nhân đến thất thần? Có phải càng ngày càng sùng bái chủ nhân hay không?” Tần Chấn Dương cười xoa mái tóc của cậu.

“Đừng nhiều lời! Mau lấy cái vật biến thái này ra!” Diệp Phương Diêu đỏ mặt vội nói sang chuyện khác.

“Nói chuyện với chủ nhân lại không quy củ.” Tần Chấn Dương đánh nhẹ lên mông cậu một chút coi như trừng phạt.

“Ta không phải tiểu hài tử, vì sao ngươi luôn đánh mông ta?” Diệp Phương Diêu tức giận kêu to.

“Tuy rằng cậu không phải tiểu hài tử, nhưng là tiểu nô lệ của ta, chủ nhân tất nhiên có thể đánh mông cậu.”

“Vì cái gì đều là ngươi nói? Không công bằng!”

“Tối hôm qua bảo cậu quay về đọc lại quy định nô lệ, rốt cuộc cậu có đọc không? Đem điều thứ nhất đọc cho chủ nhân nghe!”

“Ngươi giúp ta lấy cái *** cầu kia ra, ta liền đọc!”

“Tốt, cũng dám ra điều kiện với chủ nhân! Muốn chết!”

Tần Chấn Dương lấy điều khiển từ xa trong túi ra, lại không lưu tình cho chạy đến cực mạnh!

“Ô a a a a a ——”

Tiểu hình cầu trong tràng nội trong nháy mắt đột nhiên tăng vọt lên bằng nắm tay, kéo căng tràng nội của thiếu niên, làm cho cậu phát ra tiếng kêu thảm thiết thê lương.

“Hừ, biết đau đi?”

“Đau quá đau quá —— ô… Ngươi mau lấy ra đi! Ta sắp chết! Ô…” Diệp Phương Diêu đau đến chảy nước mắt.

“Còn dám ra điều kiện với chủ nhân nữa không?”

“Không dám! Không dám nữa! Ô…”

“Vậy mau đọc!”

Dưới *** uy của nam nhân, Diệp Phương Diêu khóc sướt mướt đọc lên. “Điều thứ nhất là… Chủ… Chủ nhân là… Cao nhất.”

“Đúng vậy, chủ nhân là cao nhất. Ý tứ chính là chủ nhân nói gì đều phải nghe, rõ chưa?”

Ô… Người là đồ bạo quân độc tài!

“Nghe… rõ ràng, hiện tại ngươi có thể giúp ta lấy cái đó ra không? Ô… Thật sự đau lắm.” Diệp Phương Diêu hai mắt đẫm lệ nhìn hắn.

“Ân, xem xét thái độ thành tâm nhận sai của cậu, lần này chủ nhận tạm tha.” Tần Chấn Dương lấy điều khiển từ xa, ấn nút tắt.

Hậu đình của tiểu nô lệ này vừa mới khai phá, gây sức ép từ tối hôm qua đến bây giờ lâu như vậy cũng đủ rồi.

“Nhanh lên nhanh lên!” Diệp Phương Diêu thật sự đau đến không chịu nổi.

“Mau cái gì? Không phải ta đã ——” Sắc mặt Tần Chấn Dương hơi đổi. Làm sao vậy? Khí cầu còn không có nhỏ đi sao?

“Đau quá đau quá a… Ta đã nhận sai rồi, ngươi vì cái gì còn không buông tha ta?”

“Ngươi cái gì mà ngươi, phải kêu chủ nhân!” Tần Chấn Dương giận tái mặt răn dạy tiểu nô lệ của hắn, nhưng nội tâm không khỏi bối rối.

Đáng chết! Như thế nào vẫn còn? Rõ ràng đã đóng nút xoa bóp a.

Sắc mắt Diệp Phương Diêu càng lúc càng trắng bệch, nhịn không được khóc òa ôm chặt hắn, “Ô… Ta chịu không nổi, đau quá a!”

Nhìn tiểu nô lệ đáng thương của mình đau đến cả người đều chui vào trong lòng ngực hắn, trái tim Tần Chấn Dương như bị hung hăng đâm một đao!

Cái đám hỗn đản của bộ nghiên cứu kia rốt cuộc đang làm cái quỷ gì?!

“Cậu ở yên trong này không được nhúc nhích, chủ nhân lập tức quay lại.” Tần Chấn Dương hùng hổ phóng ra ngoài cửa!

Giữa trưa, nhân viên duy nhất của bộ nghiên cứu là Mạch Khả đang chuẩn bị nhàn nhã ăn cơm trưa.

Phanh ——

Vang lên một tiếng nổ, đại môn nặng nề bị đá văng ra!

“Hạn cho ngươi trong vòng ba mươi giây đem cái điều khiển từ xa chết tiệt này sửa lại, nếu không ta sẽ cho ngươi chết rất khó xem!” Một tay Tần Chấn Dương dứ trước mặt hắn.

Mạch Khả bị ánh mắt khủng bố trước nay chưa từng có của lão Đại gắt gao trừng trứ, còn chưa rõ lắm tình huống chỉ biết giơ hai tay đang phát run cầm lấy điều khiển từ xa. “Lão… Lão Đại… Này… Này… Này tôi không biết…”

“Ngươi nói cái gì?”

Mắt thấy mình sắp bị lão Đại đang nổi giận xé thành mảnh nhỏ, Mạch Khả nhanh chóng lắp bắp giải thích, “Đây… Đây là hàng mẫu mới nhất mà tổng bộ nghiên cứu ở Chicago gửi tới, chúng tôi ở nơi này ai cũng không biết a.”

Tần Chấn Dương ngây ngẩn cả người.

“Ai quản ngươi nhiều như vậy! Ngươi lập tức nghĩ biện pháp cho ta, đem cái tiểu cầu chết tiệt kia thu lại! Nếu tiểu nô lệ của ta xảy ra chuyện gì, ta liền đè đầu ngươi ra hỏi!”

“Lão Đại ngài yên tâm, sẽ không có chuyện gì xảy ra. Trên bản hướng dẫn có ghi, cho dù không cần điều khiển từ xa, cho dù chạy đến mức mạnh nhất, chỉ cần qua năm giờ khí cầu sẽ tự động thu nhỏ lại.”

“Cái gì?! Năm giờ? Tuyệt đối không được! Hiện tại ta sẽ đem nó rút ra!”

Mạch khả vội vàng nói, “Không được a, lão Đại, đây là đồ dùng dạy dỗ trải qua thiết kế đặc thù, nếu cố rút ra sẽ tạo thương tổn thật lớn đối với thân thể, vì phòng ngừa nô lệ tự tiện rút ra, cố ý thiết kế thành như vậy.”

“Hỗn đản! Ai kêu các ngươi làm ra loại thiết kế biến thái như thế?”

“Ô… Lần trước chính lão Đại nói thiết kế của ai không đủ biến thái, liền trừ lương của người đó a…” (ta chém đứt tay rầu =)))

Mạch Khả ngẩng đầu, đã không thấy bóng dáng lão Đại.

Đáng chết!

Cũng dám đem sản phẩm nghiên cứu chưa hoàn thành đưa cho lão tử.

Nhớ tới tiểu nô lệ đáng thương kia của mình còn phải chịu năm giờ tra tấn, Tần Chấn Dương liền hận không thể lập tức quay về tổng bộ Chicago, đem toàn bộ cái đám ngu ngốc kia làm thịt!

Tần Chấn Dương trở lại tầng hầm ngầm, vừa mở cửa liền nghe tiếng khóc nức nở thống khổ của Diệp Phương Diêu.

“Ô… Chủ nhân… Ta lần sau cũng không dám… nữa… Ta về sau nhất định ngoan ngoãn nghe lời ngài nói… Van cầu ngài tha ta đi…” Diệp Phương Diêu giãy dụa đi đến bên người hắn, khóc rất thương tâm.

Trong nháy mắt Tần Chấn Dương không biết mở miệng như thế nào.

“Ô… Chủ nhân… Ngài tha ta đi… Về sau ta nhất định ngoan ngoãn tuân thủ quy định… Chủ nhân…” Diệp Phương Diêu khóc lóc ôm lấy đùi hắn.

“Ngoan, bảo bối ngoan của chủ nhân, cậu nhẫn nại một chút nữa, khí cầu sẽ tự động nhỏ lại.” Tần Chấn Dương cúi đầu sờ đầu cậu, ôn nhu nói.

“Ô… Còn muốn nhẫn nại bao lâu? Ta thật sự không nhịn nổi nữa.”

“Ân… Năm giờ là tốt rồi.”

“Năm giờ? Vương bát đản! Họ Tần kia, ta đào phần mộ tổ tiên nhà ngươi sao? Ngươi vì cái gì phải tra tấn ta như vậy? Ta hận chết ngươi đồ vương bát đản giết người!” Diệp Phương Diêu dùng hết sức lực toàn thân chửi ầm lên.

Tần Chấn Dương đen mặt không nói một câu.

“Lão Đại, hết thảy có khỏe không?” Cách Nỉ nghe nói hôm nay lão Đại giận dữ, vội vàng tới phòng “tư nhân dạy dỗ” mà lão Đại đã bỏ ra số vốn lớn để dựng lên hỏi han.

Mới bước vào trong cửa, đã nghe thấy Diệp linh mục đang khóc mắng không ngớt…

“Ô… Vương bát đản… Đại hỗn đản… Ta hận chết ngươi… Ngươi mau lấy cầu ra, bằng không ta liền… Ta liền…”

Tiếng mắng của Diệp Phương Diêu càng ngày càng yếu, cuối cùng không phát ra thanh âm gì nữa.

Tần Chấn Dương xanh mặt khom người đem thiếu niên đau đến mức ngất xỉu gắt gao ôm vào trong lòng ngực.

“Lão Đại…”

“Lập tức đi lấy thuốc giảm đau tốt nhất đến, nhanh lên!”

Cách Nỉ đi theo nam nhân này nhiều năm, chưa từng gặp qua bộ dáng phận nỗ lo lắng như vậy của lão Đại, không khỏi âm thầm cười trộm.

“Tôi lập tức đi ngay” Hắn bước đến cạnh cửa, đột nhiên xoay người lại, “Lão Đại, muốn hay không thuận tiện lấy luôn cho ngài một liều thuốc an thần?”

“Cút!”



Diệp Phương Diêu không biết gần đây mình đắc tội cái gì với Chúa Trời, hay là năm nay phạm thái tuế.

Bằng không một thanh niên tốt cao lớn cường tráng như cậu thế nào lại đem ngất xỉu trở thành cơm bữa?

Nói đến nói đi, đều là bởi cái tên cầm thú không ai bằng kia!

Hắn coi ta là búp bê cao su sao?

Cái gì cũng đều nhét vào bên trong ta!

Ô… Tóm lại một câu, ai gặp phải tên biến thái này chắc chắn sẽ xui xẻo!

“Tỉnh?” Tần Chấn Dương nhẹ nhàng lau mồ hôi trên trán cậu.

“Đúng, ta tỉnh! Thế nào?” Diệp Phương Diêu mở mắt ra, một bộ dáng chết không sờn lòng, “Lần này ngươi có cái động tác gì nữa đều đem ra, bổn thiếu gia mới không sợ ngươi!”

Tiểu nô lệ không biết trời cao đất rộng này, lão tử bế cậu suốt năm giờ, tay đều đã tê rần, cậu chẳng những không biết cảm ơn, còn dám kiêu ngạo với ta?

“Phải không? Đây chính là cậu nói.” Tần Chấn Dương lạnh lùng cười, hướng ngoài cửa hô to, “Đem thiết kế mới nhất “Yêu đại cầu” lấy đến cho ta!”

“A a a a a ——” Diệp Phương Diêu quá sợ hãi, nhoài người lên che cái miệng của hắn lại, “Ngươi không cần gọi!”

Ô… Vừa rồi một viên “Yêu tiểu cầu” thiếu chút nữa đem tiểu thí thí nộn nộn của ta làm nứt vỡ, vạn nhất đến cái “Yêu đại cầu” chẳng phải muốn làm ta bị bệnh trĩ!

Ô… Ta đường đường là người thừa kế của gia tộc Alderaan sao có thể chết khó coi như vậy!

“Thế nào? Tiểu nô lệ không phải vừa nói cái gì cũng không sợ sao?”

“Ô… Chủ nhân… Ta sai lầm rồi… Ngài không cần như vậy…”

“Tiểu nô lệ thật sự biết sai rồi?”

“Biết sai rồi, biết sai rồi.”

Trước kia lúc Diệp Phương Diêu học trung học có đọc qua trong sách một câu “kẻ thức thời trang tuấn kiệt”, cậu quyết định hôm nay mang ra triệt để dùng.

“Tốt lắm, ta sẽ không trừng phạt cậu, hôm nay cậu cũng chịu tội quá nhiều, chủ nhân sẽ không đối với tiểu nô lệ của ta tàn nhẫn như vậy.” Tần Chấn Dương vỗ đầu của cậu giống như vỗ một con chó nhỏ, “Đến, đem mông nhếch lên.”

“Ô… Ngươi không phải vừa nói không trừng phạt ta sao? Vì cái gì lại muốn chơi mông của ta? Chủ nhân là kẻ đại lừa đảo!” Diệp Phương Diêu kích động hô to.

“Vật nhỏ *** đãng!” Tấn Chấn Dương cười gõ đầu cậu, “Ai nói chủ nhân muốn chơi mông cưng? Ta là muốn bôi dược giúp cưng.”

“Bôi dược? Ta đã không còn đau a, cái tiểu cầu kia không phải đã lấy ra rồi sao?” Diệp Phương Diêu lòng còn sợ hãi nhìn nhìn “món đồ chơi” đặt ở đầu giường.

“Không được, ta lo lắng. Cưng lại đây, chủ nhân lại bôi thuốc ở bên trong, tránh cho cưng bị nhiễm trùng.”

“Ô… Ngươi vì cái gì không ở lúc ta hôn mê làm, lại chờ ta tỉnh lại mới làm?”

Tên đại biến thái này, căn bản là có ý định nhục nhã bổn thiếu gia!

“A, chủ nhân đã hiểu, nguyên lai tiểu nô lệ nhà chúng ta ưa bị mê gian.”

“Ngươi nói hươu nói vượn!” Diệp Phương Diêu đỏ mặt kêu to.

Đáng giận, tên biến thái cấp thấp này thật sự là miệng chó không phun ra ngà voi.

“Hừ, xem ở phân thương cậu bị thương, hôm nay chủ nhân sẽ không phạt cử chỉ bất kính của cậu đối với ta, lần sau cậu còn như vậy, chủ nhân tuyệt đối không tha! Hiện tại, đem mông banh ra cho ta!”

Nhìn thấy ánh mắt sắc bén của nam nhân, đã vô cùng hiểu biết bản tính của ác ma này, Diệp Phương Diêu vội vàng ngoan ngoãn làm theo, không dám tiếp tục bày ra khả năng đấu võ mồm.

Bóng đêm như mực.

Một thân ảnh rón ra rón rén xuất hiện trên đường nhỏ trong rừng.

Diệp Phương Diêu bị buộc mỗi đêm sau khi làm xong lễ cầu nguyện buổi chiều ở nhà thờ phải đến “Câu lạc bộ muốn làm liền làm” báo danh.

Liên tục vài ngày như thế, đối với việc trộm trèo tường đã vô cùng thuần thục, cậu cũng dần dần đánh mất cảm giác tội ác khi không tuân thủ nội quy trường học.

Căn cứ vào kinh nghiệm thảm thống trong dĩ vãng, mỗi lần chỉ cần nhìn thấy cái tên ác ma kia nhất định sẽ bị hung hăng gây sức ép một phen. Nhưng mấy ngày này, cái tên kia ngoại trừ giúp cậu bôi thuốc, không có động đến cậu một chút.

Kỳ thật đối với chuyện bôi thuốc này, tâm tình Diệp Phương Diêu có chút phức tạp.

Tuy rằng luôn tự nói với mình hắn là tên ác ma thích nhục nhã ngược đãi cậu, nhưng không thể không thừa nhận, ở trong lòng cậu, nhiều ít vẫn có chút cảm động.

Vừa mắng mình mềm lòng, vừa quen thuộc từ thông đạo bí mật của câu lạc bộ tiến vào. Diệp Phương Diêu leo cầu thang đi tới lầu các xa hoa trên tầng đỉnh mà hàng đêm cậu vẫn đến.

“Hôm nay tới sớm một chút.” Nhìn đến thiếu niên xuất hiện ở cửa phòng, khóe miệng Tần Chấn Dương không tự giác giơ lên.

“Có… Có sao?”

Đáng chết, tên ác ma này sẽ không nghĩ lầm là ta khẩn cấp tới đi?

“Ta cảm giác tiểu nô lệ của ta có chút khẩn cấp muốn gặp chủ nhân.”

“Không có!” Diệp Phương Diêu cảm giác như bị chạm đến chỗ đau lớn tiếng phản bác.

“Được được, tùy cậu cao hứng nói như thế nào. Đến, ngồi ở đây,” Tần Chấn Dương dùng cằm chỉ chỉ ghế dựa trước bàn làm việc, “Chủ nhân còn có việc chưa làm xong, chờ ta một chút.”

“A.” Diệp Phương Diêu làm bộ trấn định ngồi xuống.

Trong phòng im lặng dị thường.

May mắn chính là phòng có cách âm ngăn cách huyên náo ầm ỹ dưới lầu, làm cho tiếng hít thở của hai người cơ hồ đều có thể nghe thấy.

Diệp Phương Diêu hạ mắt ngồi một hồi lâu, cuối cùng vẫn là nhịn không được trộm giương mắt nhìn về phía nam nhân.

Hắn có một đôi mắt đen lãnh liệt.

Diệp Phương Diêu từ dòng họ của hắn phán đoán, phụ thân của hắn là người Hoa, nhưng không biết đến từ nơi nào.

Ngũ quan của hắn lập thể khắc sâu.

Diệp Phương Diêu có chút hoài nghi hắn là con lai giống mình, nhưng không biết mẹ hắn là người ở đâu.

Trên người hắn còn có khí thế khặc ngạo bất tuân.

Diệp Phương Diêu không khỏi đoán là hoàn cảnh nào có thể tạo nên khí chất tràn ngập nguy hiểm như thế.

Hắn ——

“Xem đủ rồi sao? Tiểu nô lệ, tròng mắt của cậu đều sắp rớt xuống.” Tần Chấn Dương nói cũng không ngẩng đầu lên.

Phát giác mình nhìn lén đến mức nhập thần như thế, còn bị người bắt gặp, Diệp Phương Diêu xấu hổ nói không ra lời, hé ra khuôn mặt đỏ như mông khỉ.

“Tốt lắm, dùng ánh mắt sùng bái phong thái của chủ nhân, là chuyện thiên kinh địa nghĩa, tiểu nô lệ còn thẹn thùng cái gì? Lại đây.” Tần Chấn Dương buông tài liệu trong tay, một tay kéo cậu vào trong lòng ngực.

“Ai… Ai sùng bái ngươi a, ngươi đừng có oan uống ta.”

“Tiểu nô lệ của ta bộ dáng thật đáng yêu, chủ nhân rất vừa lòng, khuyết điểm duy nhất chính là miệng rất xấu.” Tần Chấn Dương cười ở trên miệng cậu hôn một cái.

“Ngươi ngươi ngươi… Ngươi hôn trộm ta.”

“Hôn trộm? Toàn thân cậu đều thuộc chủ nhân ta, ta cao hứng như nào liền hôn như thế.”

Tần Chấn Dương xấu xa cười, đem tiểu nô lệ đáng yêu của mình đẩy ngã trên bàn, nhoài người lên vừa loạn hôn vừa loạn sờ.

“Ha ha… Buồn quá, buồn quá… Ngươi không cần chơi… Ha ha…” Diệp Phương Diêu bị hôn đến nhột vô cùng, cười ha ha không ngừng.

“Tiểu nô lệ cười rộ lên thật xinh đẹp…” Tần Chấn Dương ôn nhu nhìn chăm chú cậu.

Hai khuôn mặt chỉ cách nhau không đến mười cm, ánh mắt giao triền cùng một chỗ, không thể nhúc nhích.

Tim Diệp Phương Diêu đập không khống chế được, hoàn toàn không thể khống chế.

Bất tri bất giác, môi hai người chạm vào nhau, nam nhân vươn lưỡi nhẹ nhàng liếm môi của cậu, làm cho Diệp Phương Diêu run rẩy mở miệng, khát cầu nghênh đón nam nhân xâm nhập.

Đầu lưỡi ấm áp tiến vào thật sâu, triền miên quấn lấy cậu, cuồng dã hút liếm.

Diệp Phương Diêu không tự giác giơ tay ôm cổ hắn, phát ra tiếng rên rỉ nặng nề…

Đầu lưỡi nam nhân bắt chước động tác mập hợp, ở trong miệng cậu rụt lại tiến lên, làm cho thân mình Diệp Phương Diêu giống như bị hòa tan, hoàn toàn sa vào bên trong khoái cảm.

“Ân… Không…”

Lúc môi hai người rời ra ở giữa xuất hiện một sợi chỉ bạc *** loạn, lúc nam nhân không hôn môi mình, Diệp Phương Diêu không tình nguyện phát ra tiếng rên rỉ kháng nghị.

“Đừng nóng vội, tiểu nô lệ của ta, chủ nhân sẽ làm cho cậu thật khoái hoạt…”

Bàn tay to của nam nhân cởi bào phục linh mục của cậu, bởi vì kích động mà đầu nhũ đứng thẳng lộ đi ra, ở trong không khí ban đêm rung động mãnh liệt…

“A a a a a —— không được… Không cần như vậy… Ô…” Nam nhân đột nhiên cầm lấy thánh giá trước ngực cậu chà xát vào núm vú mẫn cảm của cậu, làm cho Diệp Phương Diêu cảm thấy thẹn nhịn không được khóc lên.

“Không cần? Vậy chủ nhân liền đổi bên nga, một đóa tiểu anh đào đáng thương còn chờ ta đâu.” Nam nhân cười ha ha, cầm lấy thánh giá chà xát thứ khác – núm vú bên kia.

“A a a a —— không cần —— không cần a —— ô… Van cầu ngươi…”

Bị chính thánh giá thần thánh mà mình mỗi ngày đều phải lấy để cầu nguyện *** loạn thân thể, cảm giác nam khan mãnh liệt làm Diệp Phương Diêu cảm thấy *** loạn khó có thể hình dung, không khỏi khóc lóc cầu xin nam nhân dừng tay.

“Không cần vì cái gì còn ngạnh? Bị chủ nhân nhục nhã như vậy, kỳ thật cậu cũng thật cao hứng đi, tiểu nô lệ của ta.”

Nam nhân cầm phân thân không biết cương lên từ lúc nào của cậu, lộ ra biểu tình trêu tức.

“Không có… Ta không có…”

“Còn nói dối. Không sao, chờ một chút ta sẽ cho cậu khóc lóc cầu xin chủ nhân của cậu, dùng thánh giá *** loạn này cho cậu thích lên trời!”

Nam nhân tháo thánh giá trên cổ cậu, dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào khiêu khích cậu.

Kim chúc lạnh như băng cơ hồ cũng bị chính da thịt nóng bỏng của mình làm cho bốc cháy, bàn tay tà ác của nam nhân cùng thánh giá màu bạc sờ đến chỗ nào cũng đều là chỗ mẫn cảm làm cho người khác nghĩ muốn thét chói tai.

Lỗ tai, yết hầu, núm vú, rốn, lại một đường đi xuống đến ——

“A a a a… Không cần… Không cần a ——”

Tính khí đứng thẳng bị một bàn tay đầy kỹ xảo xoa bóp, còn ngại không đủ kích thích, nam nhân dùng thánh giá ngoáy tròn trong lỗ nhỏ trên đỉnh tính khí, làm cho Diệp Phương Diêu nhịn không được cong lưng, run rẩy lớn tiếng khóc nức nở.

A a… Thích quá… Kích thích quá… Muốn bắn a…

Chúa Trời a… Như thế nào trên thế giới lại có chuyện đầy tội ác mà lại thoải mái như thế?

“Thật sự thích như vậy sao?”

“Ân… Ngô… Thích lắm thích lắm…”

“Muốn bắn sao?”

Thanh âm của nam nhân tựa như ma vương thốt ra.

Diệp Phương Diêu nhịn không được vặn vẹo thân mình, khóc lóc cầu xin, “Muốn… Muốn… Van cầu ngươi ——”

“Tiểu nô lệ đang cầu ai?”

Cảm giác muốn bắn tinh mãnh liệt đã sớm ăn mòn lý trí, nhìn thấy nam nhân vẫn thờ ơ, một chút cũng không có ý tứ giúp cậu, Diệp Phương Diêu khóc lóc ôm lấy hắn, “Chủ nhân… Van cầu chủ nhân… Tiểu nô lệ van cầu ngài… Cho ta bắn đi, chủ nhân của ta!”

Nghe được tiếng khóc thảm của thiếu niên vừa ngọt ngào lại *** đãng, Tần Chấn Dương thiếu chút nhịn không được mà bắn!

“Tiểu nô lệ hay tra tấn người này! Nếu muốn bắn thì đem phân thân của chủ nhân lấy ra!”

Diệp Phương Diêu chảy nước mắt, nghe lời cởi thắt lưng của chủ nhân, một cái phân thân thật lớn nhất thời nhảy ra ——

“Cầm nó, cảm giác nó.”

“Ân… Cáp a ha a…”

“Nói ra cảm giác của tiểu nô lệ.”

“Thật lớn… Nóng quá…”

“Nhớ rõ không? Nhớ rõ nó đã từng tiến vào cái mông *** loạn của cậu như thế nào, cho cậu hưng phấn mà phát cuồng ra sao?”

“Ô… Ta… Ta không biết…”

“Nói thực ra đi! Bằng không hôm nay chủ nhân sẽ cho cái thứ hạ lưu này của cậu cương cả một đêm, một giọt dịch thể cũng đừng mơ bắn ra!” Tần Chấn Dương cầm phân thân cương đến mức tím hồng của cậu, lạnh lùng nói.

“Không cần a! Ô… Ta nói… Ta nhớ rõ ta nhớ rõ!”

Diệp Phương Diêu như thế nào có thể không nhớ một đêm mà cả đời này khó quên kia.

Nam nhân này cải tạo thân thể cậu, thao túng tất cả con người cậu…

“Tốt lắm, nô lệ ngoan, chủ nhân sẽ thưởng cho cậu vì thái độ thành thực…”

Tần Chấn Dương đem phân thân của mình đặt cạnh phân thân của thiếu niên, đồng dạng dục vọng nóng bỏng của hai người kề sát nhau, nóng đến mức cơ hồ muốn phát cuồng…

Hắn kéo tay thiếu niên đặt ở trên phân thân của hai người. “Dùng tay nắm chặt, tự mình thủ *** đi!”

Tay Diệp Phương Diêu run rẩy cơ hồ không cầm được phân thân thô to của hai người, “Ô…Không được… Ta sẽ không… Ta chưa từng…”

“Cậu sẽ, trước kia chủ nhân đã làm cho cậu, đến, nhanh lên.”

Diệp Phương Diêu nức nở nhắm mắt lại, cắn răng một cái, bắt đầu dùng hai tay xoa bóp.

“Không cần gấp, nhẹ nhàng cầm, ở trước đầu đỉnh xoa một chút, xoa xuống chút nữa…”

“Được… Làm được… Tiểu nô lệ của ta…”

“Cáp A ha a… Thích muốn chết!”

Biểu tình ngửa đầu thở dốc của nam nhân gợi cảm đến dọa người, Diệp Phương Diêu giống như được cổ vũ cũng khóc lóc lãng kêu, “Ô… Ta cũng vậy! Chủ nhân, lớn quá lớn quá…”

Khoái cảm mãnh liệt làm cho hai tay Diệp Phương Diêu càng thêm điên cuồng xoa nắn.

Từ đỉnh của hai người không ngừng tràn ra chất lỏng trong suốt, trong không khí nhất thời tràn ngập mùi giống đực, cùng tiếng nước tấm tắc *** loạn…

“Làm tốt lắm… Tiểu nô lệ của ta…”

“Ô… Chủ nhân ta không được… Ta muốn ra ——” Diệp Phương Diêu khóc lóc lắc đầu liên tục, hạ phúc đột nhiên trướng phồng ——

Vẻ mặt diễm lệ lúc cao trào của thiếu niên đã khơi mào thành công dục vọng của Tần Chấn Dương, hắn đột nhiên cầm lấy thánh giá trong tay dùng sức đâm vào đầu nhũ của tiểu nô lệ của mình ——

“Bắn đi, cùng chủ nhân bắn ra!”

“Ô a a a ——” Diệp Phương Diêu phát ra tiếng thét chói tai vừa thống khổ lại ngọt ngào ——

Máu cùng dịch thể đồng thời phun tung tóe, dính vào thánh giá thuần khiết…

“Đứa nhỏ phá hư, sao lại làm dơ thánh giá… Đến, liếm sạch sẽ…” Nam nhân đem thánh giá đặt ở bên môi thiếu niên.

Say mê đắm chìm trong sự lăng nhục của chủ nhân, thiếu niên mở to đôi mắt thất thần, chậm rãi thè đầu lưỡi ra liếm thứ chất lỏng tục tĩu trên thánh giá…

“Trên mặt còn lây dính máu của cậu… Tinh dịch của chủ nhân cùng của cậu… Thánh giá này không bao giờ… thuộc về Chúa Trời nữa… Nó thuộc về ta!”