Lần gặp mặt đầu tiên với bạn cũ của Nhiếp Thanh Anh vô cùng lúng túng, cả đám đứng dưới lầu nhìn nhau mà không biết phải nói gì. Một lát sau, vẫn là Chu Minh mặt dày, anh phớt lờ chuyện ban nãy, đứng ra chào hỏi bạn bè của cô, rồi nhận điện thoại, "Anh Lưu, anh đang ở đâu? Hành lí tôi đã đem xuống rồi, anh đến đón vợ chồng tôi nhé?"
Anh Lưu là tài xế của Chu Minh, vừa nãy chính anh ấy là người đã chở Chu Minh đến sân bay đón Nhiếp Thanh Anh.
Nhưng lúc này, anh Lưu bên kia lại xin lỗi, "Xin lỗi tam thiếu, tôi đang ở bên ngoài chung cư, nhưng xe bị hư nên không đến được... Anh chị có thể đợi thêm nửa tiếng được không? Để tôi kêu xe khác đến đón hai người."
Chu Minh thở dài.
Anh buồn bã đáp, "Sớm không hư, muộn không hư, cứ đè đúng lúc này lại hư. Đây là ông trời muốn làm khó tôi, người phàm như tôi sao có thể chống đối chứ?"
Tài xế Lưu bên kia, "...?"
Chu thiếu bị gì nữa thế?
Tài xế Lưu khó hiểu cúp điện thoại, bên này, Nhiếp Thanh Anh bối rối vội đi đến cạnh ông xã, Chu Minh tắt máy xong liền ngẩng đầu khẽ nhìn cô.
Da đầu tê dại, "..."
Ánh mắt này...
Nhiếp Thanh Anh có hơi lo lắng, bạn học thấy Chu Minh cúp điện thoại liền thở dài thì cũng đoán ra có lẽ gặp trục trặc gì đó. Ai cũng xấu hổ, nhưng chỉ có thể cố gắng kiềm chế, bày tỏ lòng nhiệt tình mời vợ chồng Chu Minh, "Bọn mình lái xe tới, máy cậu muốn đến khách sạn nào, để bọn mình đưa đi cho. À đúng rồi, lâu lâu mới có một lần hoa khôi đến thủ đô, bọn mình cùng ăn tối nhé?"
Thế là, dưới sự nhiệt tình của bạn bè, vợ chồng Chu Minh trầm mặc lên xe. Sau khi lên xe, Chu Minh đeo kính râm, gương mặt toát ra vẻ lạnh lùng, Nhiếp Thanh Anh hờ hững, khí chất như sương, mấy người bạn ngồi trên xe lúc nhìn trái, lúc lại nhìn phải, quyết định im lặng.
Ảnh hưởng của "khách sạn tình yêu" quá mạnh, đến nỗi, suốt đường đi, lúc ăn cơm, ai nấy cũng im lặng hơn mọi ngày. Bữa cơm hôm nay vô cùng ngột ngạt, chờ đến khi bọn họ đưa vợ chồng Nhiếp Thanh Anh đến khách sạn, đối phương chào tạm biệt rồi xoay người đi vào, mọi người mới thở phào nhẹ nhõm.
Buổi họp mặt đầy lúng túng này coi như đã kết thúc.
...
Chu Minh rất mong chờ "khách sạn tình yêu", lúc đầu vợ anh cũng rất hào hứng, nhưng sau khi gặp bạn cô xong thì không còn hào hứng như trước. Chu Minh thấy thế không dám nói nhiều quấy rầy cô. Anh đặt một phòng theo phong cách phòng tân hôn thời xưa, vừa vào cửa, khắp nơi toàn là màu đỏ, chăn thiêu uyên ương, nhưng Nhiếp Thanh Anh vội vàng rửa mặt nên không để ý lắm.
Lúc bạn học Nhiếp vào phòng vệ sinh, Chu Minh đang suy nghĩ làm thế nào để vợ vui trở lại thì bỗng có một số lạ gọi đến. Điện thoại vừa kết nối, bên kia đã truyền đến giọng nữ dịu dàng, "Tam thiếu."
Chu Minh, "Ừ, ai thế?"
Bên kia im lặng hồi lâu mới nói tiếp, "Anh không lưu số tôi à? Tôi là Lương Hiểu Bạch."
Chu Minh nhíu mày, lâu rồi không liên lạc, anh đã sắp quên mất người này rồi, không ngờ cô ta lại xuất hiện. Cẩn thận đi đến một góc cách xa nhà vệ sinh, nghe thấy nước chảy ào ào bên trong, Chu Minh mới mỉm cười mở miệng, "Chúc mừng cô Lương nhé. Dù tôi chưa nhận được thiệp mời nhưng có nghe nói cô và Từ Bạch Dương sắp kết hôn rồi."
Hô hấp Lương Hiểu Bạch dần gấp gáp.
Giọng nói người đàn ông mang theo ý cười, nghe hững hờ, nhưng cô ta có thể nhận ra sự nguy hiểm bên trong.
Lương Hiểu Bạch cắn răng, lại sờ bụng mình, cô ta thấp giọng cầu xin, "Là thế này tam thiếu, anh xem, hợp đồng giữa chúng ta có thể hủy bỏ được không? Tôi không muốn ra nước ngoài! Tôi có thể bồi thường hợp đồng, gấp đôi hay thậm chí là gấp mười cũng được! Tôi bồi thường cho anh! Tôi thật không muốn rời khỏi đây, tôi muốn làm bà Từ... tôi muốn cùng Từ Bạch Dương sống hết quãng đời còn lại."
Chu Minh không nói gì, hơi thở đều đặn, nhưng tay Lương Hiểu Bạch đã ướt đẫm mồ hôi.
Cô ta khẩn khoản cầu xin, "Anh và cô Nhiếp bây giờ rất hạnh phúc, có thể nể mặt cô Nhiếp mà buông tha cho tôi và Bạch Dương không? Xin anh đó, đừng để Bạch Dương biết giao dịch giữa chúng ta, đừng để anh ấy hiểu lầm... Tam thiếu, tôi có thai rồi, tôi muốn giữ lại đứa bé này."
Chu Minh cười tủm tỉm, "Cô bồi thường cho tôi? Tôi bỏ ra biết bao nhiêu tiền cho cô, cô bồi thường nổi không? Tôi thấy cô cũng không thích Từ Bạch Dương bao nhiêu, ra nước ngoài du học tốt biết bao, tôi cũng không quan tâm cô làm gì sau đó. Sao cứ phải làm rối tung cái hợp đồng vốn dĩ đơn giản như thế?"
Lương Hiểu Bạch nhẹ giọng, "Tôi sẽ trả lại tiền cho anh... Tôi hứa sẽ không để Bạch Dương biết. Xin tam thiếu giúp tôi, dù gì tôi và cô Nhiếp cũng là đồng nghiệp."
Chu Minh mỉm cười.
Anh nói, "Được thôi."
Lương Hiểu Bạch, "...!"
Hoàn toàn không ngờ Chu Minh lại dễ nói chuyện nhưu thế, khác hẳn với Chu Minh mà cô ta biết.
Chu Minh sâu xa nói, "Tôi hiểu. Cô gái ngại bần yêu giàu vất vả lắm mới đuổi được tiền nhiệm, từ kẻ thứ ba lên làm chính cung, giả vờ hiền lành đến khi được bác sĩ bảo cưới, kế hoạch thành công. Nhà họ Từ có tiếng nói trong giới chính trị, không lẽ ra nước ngoài làm du học sinh không thoải mái hơn vị trí bà Từ ư? Ước mơ được múa đâu rồi, lúc trước hùng hồn lắm mà, hóa ra chỉ là cọp giấy. Thấy giàu sang phú quý trước mắt, lại muốn chôn giấu hợp đồng bẩn thỉu kia, cũng được thôi."
Lương Hiểu Bạch bị anh nói mà mặt mày trắng bệch, cô ta nắm chặt điện thoại, lúng túng không nói nên lời.
Chu Minh vẫn tiếp tục nói, "Thật ra tôi cũng không hề hận Từ Bạch Dương nhiều thế. Dẫu sao cũng là bạn học cũ, tôi còn cưới được ánh trăng sáng của anh ta, nữ thần rất tốt với tôi, tôi rất hạnh phúc. Nể tình tình cảm hạnh phúc của hai vợ chồng tôi, cô lại không đứng giữa quấy rối, tôi sẽ đồng ý hủy bỏ hợp đồng giữa hai chúng ta. Nhớ kỹ, phải bồi thường theo hợp đồng cho tôi. Trong vòng một năm, phải trả hết đó."
Lương Hiểu Bạch kích động đáp lại, "Tôi biết rồi! Chỉ cần tôi có thể gả cho Bạch Dương!"
Chu Minh nhẹ nhàng nói, "Làm gì dễ thế? Cô quên lúc theo đuổi anh ta, mỗi ngày tôi đưa cô một vạn ư? Bây giờ vật giá leo thang, tôi muốn một ngày hai vạn."
Anh cất giọng hờ hững, "Tôi không quan tâm tí tiền đó của cô, nhưng chúng ta còn có hợp đồng tinh thần mà. Cô yên tâm, tiền của cô gửi cho tôi, tôi sẽ giúp cô quyên góp, tôi chỉ cần cô trả nợ."
Lương Hiểu Bạch khựng lại, số tiền cộng lại cũng đã hơn bảy con số. Lúc Chu Minh cho cô ta tiền, cô ta động lòng không thôi, bây giờ phải trả tiền thì mới biết cô ta nợ nhiều thế nào... Nhưng, chỉ cần qua được chuyện này, giữ được bí mật thì sau này cô ta chính là bà Từ.
Lương Hiểu Bạch nói nhỏi, "Cám ơn tam thiếu."
Xé bỏ hợp đồng với tâm trạng phức tạp. Cô ta cảm thấy nhẹ nhõm được phần nào, nhưng lúc Chu Minh đồng ý hủy bỏ hợp đồng, lòng Lương Hiểu Bạch lại có thêm một tảng đá lớn khác.
Cô ta thiếu Chu Minh mấy trăm vạn, dựa vào tính tình của Chu Minh, cô ta nhất định phải trả hết số tiền này. Nhà họ Từ mặc dù tôn quý nhưng để xuất ra mấy trăm vạn mà không để người khác biết, nói thì dễ chứ...
Trước khi tắt điện thoại, Chu Minh bỗng lơ đãng nói, "Đúng rồi, cô có biết nếu Thanh Anh gặp chuyện như cô thì cô ấy sẽ làm thế nào không?"
Nhiếp Thanh Anh...
Lương Hiểu Bạch ngơ ngác, vẻ mặt đầy khó xử, nhẫn nại tiếp chuyện, "Có lẽ cô ấy sẽ không để mình lâm vào tình huống này ngay từ lúc bắt đầu?"
Chu Minh cười, "Đương nhiên rồi. Nhưng nếu cô ấy nhất thời hồ đồ, rơi vào tình huống giống cô thì cô ấy sẽ chọn ra nước ngoài nha. Tình yêu với vũ đạo của vợ tôi, có chấp mười vị trí phu nhân nhà giàu cũng không kéo nổi cô ấy."
Sau khi cúp điện thoại, cô ta đã bị câu nói cuối cùng của Chu Minh khơi dậy cơn sóng trong lòng mình. Chu Minh am hiểu xã giao, anh rõ ràng biết Lương Hiểu Bạch ghen ghét Nhiếp Thanh Anh thế nào. Anh còn cố ý đâm cô ta một nhát --
Dù có gả cho Từ Bạch Dương, cô vẫn không bằng Nhiếp Thanh Anh.
Cô vĩnh viễn không thắng nổi cô ấy.
Lương Hiểu Bạch ngồi trong bóng đêm, đưa tay che đi khuôn mặt tái nhợt, cả người như run lên.
...
Dù hủy bỏ hợp đồng nhưng tâm trạng Chu Minh cũng không vì thế mà bị ảnh hưởng. Sau khi tắt điện thoại, anh nở nụ cười kỳ quái.
Lương Hiểu Bạch quả thật rất ngây thơ.
Cô ta khăng khăng muốn gả làm phu nhân nhà giàu, nhưng Chu gia và Từ gia hoàn toàn khác nhau. Từ gia muốn làm gì cũng phải phù hợp với thân phận, gia tộc như thế há lại để cô ta xài tiền phung phí? Lương Hiểu Bạch phải tìm cách moi tiền từ Từ Bạch Dương, từ nhà họ Từ để trả cho anh.
Thời hạn một nam, một phu nhân mới vào cửa, lấy mặt mũi gì để rút mấy trăm vạn mà không để người ta nghi ngờ?
Trước và sau khi cưới lại có hai bộ mặt khác nhau, hôn nhân của Từ Bạch Dương... Chắc chắn sẽ nát bét, sẽ vô vọng lắm.
Thật ra Lương Hiểu Bạch xuất ngoại là chuyện tốt, đau dài không bằng đau ngắn. Chu Minh chỉ muốn trả thù Từ Bạch Dương mà thôi. Nhưng Lương Hiểu Bạch lại ham hư vinh, không muốn rời đi, vậy thì chỉ có thể cùng Từ Bạch Dương hành hạ lẫn nhau.
Chu Minh nhịn không được mà thông cảm cho cuộc sống sắp tới của Từ Bạch Dương -- Chỉ ăn cắp tình ca của anh thôi, sao lại đến mức này? Có trách thì trách sự lợi dụng của anh ta, người vợ mới cưới không phải là loại hiền lành gì.
Mặt Chu Minh lạnh xuống.
Nhiếp Thanh Anh lau tóc đi ra, thấy ông xã híp mắt xoay xoay điện thoại trong tay, ánh mắt lạnh lùng sắc bén ấy... Nhiếp Thanh Anh dừng bước, đang lúc quan sát thì anh đã ngẩng lên đối mặt với cô.
Chu Minh sững sờ, lui về sau một bước. Anh ngồi trên giường gỗ phong cách cổ, bị vợ làm giật mình, sợ vợ nghe thấy cuộc nói chuyện vừa nãy. Anh lo lắng lui về phía sau, khuỷu tay không biết đụng trúng chỗ nào, lần này thì bị dọa sợ thật sự.
Bởi vì từ trên ván giường bỗng xuất hiện một thứ, nhanh chóng di chuyển về phía sau lưng Chu Minh. Lưng Chu thiếu bị đau, cả người ngã xuống giường.
Sau đó, cái giường bắt đầu đung đưa.
Bắt chước y hệt tần suất của loại vận động nào đó.
Mặt Chu Minh tái mét.
Dưới ánh nhìn chăm chú của bạn Nhiếp, anh hốt hoảng ấn lung tung, định thu cái vật quái quỷ sau lưng lại, đồng thời làm giường ngưng lắc, kết quả, giường lớn công nghệ cao không những không ngừng mà còn rung mạnh hơn.
Tiếng động mãnh liệt như thế, lại thêm Nhiếp Thanh Anh đang nhìn chăm chú, bên hông Chu Minh như bị điện giật, lập tức...
Nhiếp Thanh Anh, "..."
Chu Minh, "..."
Chu tam thiếu cứng đờ, không biết phải làm gì. Giường mới dừng được một chút lại bắt đầu một lần rung lắc tiếp theo.
Mặt Chu Minh biến sắc, "..."
Anh bay qua bay lại trên giường, chật vật la lên, "Anh Anh, vợ ơi! Mau, mau cứu anh! Dẹp cái giường này đi, bảo nó dừng lại cho anh, đáng sợ quá... Cứu anh đi vợ ơi!
Nhiếp Thanh Anh bất động, "Nhưng đây là khách sạn tình yêu anh thích mà."
Chu Minh nước mắt như mưa, "Anh sai rồi vợ... Chúng ta không thèm khách sạn tình yêu nữa, khách sạn phòng đôi bình thường là được rồi... Mau đỡ anh đi vợ! Đổi khách sạn! Chúng ta phải đổi khách sạn!"
...
Tiếc quá, chuyến thám hiểm khách sạn tình yêu của Chu Minh chỉ kéo dài hai tiếng đồng hồ. Sau đó anh và Nhiếp Thanh Anh ngoan ngoãn đi đến một khách sạn bình thường khác, không dám nếm thử cái gọi là "tình yêu" nữa.