Dưới ánh nhìn của bạn bè, được Nhiếp Thanh Anh chủ động ôm hôm, Chu Minh có hơi ngơ ngác. Nhưng video của Khương Dược được thiết lập tự động chiếu lại. Thật ra sau khi bước vào phòng, nhìn thấy video đang chiếu, anh đã đoán được đôi chỗ. Sau đó đoạn nhạc do anh đàn lại nổi lên, nhìn thấy hình ảnh thời niên thiếu của mình, Chu Minh liền hiểu rõ bạn bè anh đang xem cái gì.
Không sao cả.
Anh chỉ có hơi cô đơn, bứt rứt, cũng không phải không muốn cho người khác biết, vì chuyện đã qua lâu rồi, anh cũng đã hoàn toàn thay đổi, không còn là chàng thiếu niên ngày xưa. Những chuyện khó khăn hơn anh cũng đã vượt qua thì mấy chuyện khác... chẳng là gì cả.
Nhưng vành mắt của đám bạn anh đều đỏ bừng.
Nước mắt Nhiếp Thanh Anh ướt đẫm hai gò má, từng giọt nước mắt rơi xuống như những viên ngọc trai.
Nhân viên phục vụ đuổi theo thì thấy cảnh tượng bên trong phòng, sau khi sửng sốt, nhận ra đây toàn là khác quen thì biết điều lui ra ngoài, còn quan tâm giúp bọn họ đóng cửa lại. Chu tam thiếu vừa xông vào cảm thấy xấu hổ. Cảnh tượng đau đầu mà mình tưởng tượng trước khi tông cửa xông vào không hề xuất hiện, khí thế hùng hổ trên người anh dần xẹp xuống. Anh như bỗng trở thành một chàng thiếu niên không biết phải làm thế nào, Nhiếp Thanh Anh hôn anh, anh chỉ biết ôm lấy cô theo bản năng rồi hôn đáp trả. Đôi mắt đen láy nhìn thẳng vào đôi mắt long lanh ánh nước, hơi thở nóng rực, triền miên.
Quyến luyến và xúc động.
Nhiếp Thanh Anh khóc càng lúc càng dữ dội, hôn cũng không hôn nổi nữa.
Chu Minh ôm vai cô, vụng về an ủi, "Được rồi, đều là chuyện đã qua cả, không phải em đã sớm biết chuyện anh thầm mến em ư? Không sao cả."
Nước mắt Nhiếp Thanh Anh vẫn rơi như mưa, cô thầm nghĩ: Cô đã sớm biết anh thầm mến cô, nhưng cô lại không hề biết quá trình ấy lại sâu nặng như thế. Cô chưa từng cảm thấy chuyện anh thầm mến cô có thể khiến cô động lòng, nhưng sau khi xem video này xong, cô cảm thấy áy náy không thôi, không thể phản bác được một câu.
Cô đã phụ lòng anh.
Chu Minh cười cười, nói đi nói lại, "Đừng khóc nữa mà, có gì đâu mà khóc..."
Bạn bè xung quanh đều bước tới, ai cũng an ủi cô, "Được rồi, không có gì đâu nữ thần, cuối cùng em vẫn gả cho Chu Minh mà. Chỉ cần em không ly hôn với cậu ta thì Chu Minh vẫn đạt được ước muốn mà."
Khương Dược ngồi trên sofa, nở nụ cười nhìn Nhiếp Thanh Anh nghiêm túc nói lời hứa hẹn, "Em sẽ không dễ dàng ly hôn đâu."
Cô vừa nói, ý cười trong mắt Chu Minh càng sâu.
Khương Dược sặc một cái, bỗng nói, "Đúng rồi, Chu Minh, sao cậu lại xông vào đây, đã vậy còn đạp cửa mà vào, cậu muốn làm gì hả?"
Dưới ánh mắt ngầm hiểu của bạn bè, cộng thêm ánh mắt nghi ngờ của Nhiếp Thanh Anh bay đến, Chu Minh thầm mắng Khương Dược cả trăm lần. Anh "A" lên một tiếng, bình tĩnh đáp lại, "Tôi có hẹn với khách hàng ở đây, đi nhầm phòng ấy mà."
Khương Dược định nói tiếp nhưng lại bị Chu Minh lườm đầy cảnh cáo, anh chỉ cười ha ha. Vì giữ lại mặt mũi cho Chu Minh nên không vạch trần anh nữa.
...
Đám bạn bè ép hai vợ chồng Chu Minh ở lại ăn cơm, sau đó lại lôi kéo đi hát karaoke, quậy cả một đêm. Lúc không có ai, Hàn Đạt hỏi nhỏ Chu Minh, "Từ Bạch Dương đúng là đồ chẳng ra gì, có muốn anh em giúp cậu một tay..."
Chu Minh cắt ngang, "Không cần đâu, tôi có hậu chiêu rồi. Nhưng dạo này hạnh phúc cứ ập đến tới tấp, mỗi ngày anh anh em em với bà xã vui quá nên đã quên nghe ngóng xem cậu ta dạo này đang làm gì? Mấy cậu có tụ tập với nhau không?"
Hàn Đạt khinh bỉ cái phong cách khoe khoang tình cảm mọi lúc mọi nơi này của Chu Minh, "Cậu đã cướp bạn gái nhà người ta rồi, còn cậu ta vốn xem thường mấy thằng con nhà giàu bọn mình, sao có thể tụ tập với bọn mình chứ? Tụ lại để kéo bè đánh nhau à? Chúng ta đều biết rõ cậu ta ngoại tình, nhưng đều là đàn ông cả, cậu cũng hiểu mà."
Trong giới bọn họ, đàn ông chỉ ngoại tình một lần giống như "Con hư biết nghĩ lại quý hơn vàng". Có người còn thấy Nhiếp Thanh Anh không chịu tha thứ đúng là không biết điều.
Hàn Đạt cảm thán, "Cậu cũng may đấy! Nếu không phải vì tính cách của Nhiếp Thanh Anh như thế thì cô ấy sẽ không chia tay Từ Bạch Dương để cậu được lợi thế này đâu. Lúc ấy, cậu có nạy góc tường cỡ nào cũng vô dụng thôi."
Cô ấy chỉ sống trong thế giới của bản thân, suy nghĩ đơn giản lại ngây thơ, một lòng một dạ, không hề động lòng bởi bất cứ chuyện gì. Nữ thần chỉ biết chuyên tâm vào bản thân như thế quá lạnh lùng, khó theo đuổi, đàn ông bình thường không "hold" nổi đâu.
Chu Minh nở nụ cười chế nhạo.
Anh chưa kịp nói lại thì người bạn ngồi bên cạnh nghe bọn họ nói chuyện liền xen vào, "Từ Bạch Dương ấy hả? Mấy bữa trước tôi đi chơi với một cô em thì gặp cậu ta, hình như cậu ta đang quen với một cô em xinh đẹp khác đấy. Sau khi về nhà, tôi với mẹ hỏi thăm thì mới biết, nghe nói cậu ta vừa chia tay bạn gái thì có người khác theo đuổi ngay. Nghe đâu là vũ công, cùng đoàn với nữ thần luôn. Bà Từ giận muốn điên người, kể khổ với mẹ tôi cả buổi trời."
Chu Minh mỉm cười, lhb à, anh biết.
Khương Dược ngồi bên cạnh không uống rượu cũng không lên hát. Anh vẫn còn lệch múi giờ, nên chỉ nhìn bọn họ chơi đùa, trông anh cứ như một người siêu phàm thoát tục. Khương Dược quay đầu hỏi Chu Minh, "Cậu tính ở lại công ty ba mình làm việc à, đẩy ba cậu ngã rồi mình lên hưởng thụ hay sao? Mà tôi thấy ba cậu vẫn còn rất khỏe mạnh, không lẽ cậu chờ ông ấy về hưu ư? Cậu tính sao?"
Khương Dược sớm đã đoán ra, anh nói "Nếu không bị ba cậu phát hiện thì chắc đã xong từ lâu rồi. Cậu có nghĩ đến chuyện tự lập nghiệp không? Vừa hay tôi ở nhà rảnh rổi, hai chúng ta hùn vốn mở công ty, cậu thấy sao?"
Hàn Đạt không chịu thua nói, "Hai cậu muốn mở công ty? Thêm tôi vào nhé. Nhưng tôi chỉ hùn vốn chứ không quản lý đâu. Có chuyện gì cũng không cần tìm tôi, chỉ cần chuyển tiền lãi theo cổ phần cho tôi là được."
Trong lòng Chu Minh bỗng chốc lóe lên một tia sáng, anh nhìn sang chàng trai đeo mắt kính rất ra dáng nhà trí thức kia. Khương Dược này thật xấu xa, nghe thì cứ tưởng cậu ta tùy ý ra ý kiến, nhưng không biết đã trăn trở trong lòng bao lâu rồi. Chu Minh đang suy nghĩ thì Nhiếp Thanh Anh cuối cùng đã được đám bạn mình thả ra, anh vội vàng kết lại, "Chuyện này chúng ta bàn sau."
Khương Dược khẽ cười, anh biết Chu Minh đã động lòng.
...
Sau khi tụ tập ăn cơm với bạn bè xong, Chu Minh và Nhiếp Thanh Anh đi dọc theo quảng trường Tần Hán Đường trở về nhà. Xem màn biểu diễn trên không đầy long trọng, lại ngâm mình trong gió lạnh một lát, Chu Minh nhìn sang Nhiếp Thanh Anh đang đi cạnh mình, mặt cô vẫn còn đỏ, có lẽ lúc nãy uống hơi nhiều.
Anh len lén nhìn cô, cô từ từ quay lại, gương mặt trắng nõn, đôi mắt to tròn đen lay láy, trong bóng đêm lại càng xinh đẹp động lòng người.
Anh siết chặt tay cô, yết hầu trượt lên trượt xuống, đoạn phim đặc sắc bỗng hiện lên trong đầu anh. Chu Minh thầm mắng bản thân cầm thú, yên lặng dời mắt sang chỗ khác. Nhiếp Thanh Anh ngược lại cứ nhìn anh chăm chú, ánh mắt như rơi vào hư không, nhìn anh mà lại như không nhìn.
Giọng nói dịu dàng của cô cất lên, "Ông xã, vì sao lại không nói cho em biết chuyện thầm mến, chuyện Từ Bạch Dương ăn cắp bài hát của anh? Nếu không nhờ Khương Dược giúp đỡ, anh cứ định không nói thế hả?"
Chu Minh im lặng rồi cười khẽ, "Anh là loại người làm việc tốt không chịu lưu danh à? Anh không phải muốn giấu diếm. Anh chỉ chờ đến khi chúng mình 80 tuổi, chờ khoảnh khắc con cháu đầy đàn, lúc nhớ lại thời vàng son, anh sẽ vờ lơ đãng nhắc đến chuyện này, xem em sẽ cảm động thế nào."
Nhiếp Thanh Anh, "Vì sao lại không nói bây giờ?"
Chu Minh không nói gì, chỉ nắm tay cô bước đi.
Nhiếp Thanh Anh nhẹ giọng nói, "Anh nói ra em sẽ cảm động mà."
Chu Minh lắc lắc đầu.
Anh dừng bước, chậm rãi quay người, đặt tay lên vai cô, cúi đầu đối mặt với cô, anh cất giọng hờ hững, "Anh cần sự cảm động này để làm gì?"
Nhiếp Thanh Anh khẽ giật mình.
Chu Minh nở nụ cười, "Anh Anh, em vẫn không hiểu anh, không biết chồng em là người thế nào. Anh đã sớm không còn là chàng trai 17 tuổi ấy nữa... Em đừng xem anh như chàng thiếu niên năm nào. Anh thích em, thời gian ở nước ngoài, anh rất nhớ em, anh đã cố thử để quên đi em. Thậm chí khi về nước, anh đã cố gắng tự kiềm chế bản thân không được thích em như thế."
"Anh cứ ngỡ mình đã từ bỏ được rồi. Nhưng bữa tiệc hôm ấy, định mệnh đã cho anh gặp lại em. Anh nói thật, đã bao năm rồi, anh đã gặp rất nhiều phụ nữ xinh đẹp, nhưng anh chỉ thấy em là xinh đẹp nhất. Anh cũng đi xem buổi biểu diễn của em... Anh cảm giác được hồi ức đẹp đẽ ấy đã quay trở lại, anh vẫn thích em như thế."
"Đúng, anh muốn theo đuổi em. Nhưng thái độ của anh rất rõ ràng, anh đã là chồng của em rồi, không thể nào có thêm một thân phận mới. Điều anh muốn chính là, em cũng thích anh giống như anh thích em. Nói cho em biết chuyện năm ấy anh đã từng theo đuổi em điên cuồng như thế thì được gì? Nói với em chuyện Từ Bạch Dương ăn cắp bài hát của anh thì được gì? Em sẽ áy náy, cảm động, cảm thấy có lỗi với anh, nhưng sẽ không vì thế mà thích anh."
"Anh Anh, cái anh muốn là tình yêu, chứ không phải cảm động."
Nhiếp Thanh Anh giật mình, ngẩng đầu nhìn anh. Người đàn ông trước mặt vô cùng trầm tĩnh, mỗi lần nhìn cô, ánh mắt ấy luôn tràn ngập một tình yêu sâu như biển. Nhưng Chu Minh lúc nào cũng cà lờ phất phơ, mấy câu tâm tình của anh giống như những câu bông đùa. Nhiếp Thanh Anh chỉ cảm thấy miệng lưỡi anh trơn tru, nghịch ngợm, đáng yêu. Nhưng hôm nay, anh lại phá vỡ ấn tượng của mình đối với cô. Hóa ra Chu Minh cũng có vẻ mặt nghiêm túc thế này.
Chu Minh cúi đầu, tì trán mình lên trán cô, lặp lại một lần nữa, giọng nói tràn ngập tình cảm lưu luyến, "Anh Anh, cảm động không phải là yêu, yêu, chính là yêu."
Từ trước đến giờ anh không hề muốn cái gọi là cảm động, anh muốn chính là tình yêu của cô.
Chu Minh nhẹ giọng nói với cô, "Vợ ơi, hỏi thật, em thấy anh thế nào? Có thể yêu anh được không? Chúng ta có thể yêu sau cưới được không?"
Người qua đường đi ngang qua nghe thấy thế thì sửng sốt, nhìn sang cặp đôi đang tình cảm này: Ngất, lần đầu tiên mị mới nghe cách nói "Yêu sau cưới" này đó.
Nhiếp Thanh Anh chậm rãi nói, "Em... em cảm thấy mặc dù anh không có ưu điểm gì, nhưng lại rất tốt với em, rất nặng tình, ừm..."
Thời gian cô "ừm" khá lâu.
Chu Minh kinh ngạc, "Em nói gì? Anh không có ưu điểm gì? Mỗi ngày anh đều thể hiện trước mặt em không phải là ưu điểm ư?"
Nhiếp Thanh Anh, "... Anh toàn làm lố thôi."
Chu Minh chấn động, "Ngoại trừ nặng tình ra em không tìm được ưu điểm khác của anh hả? Chúng ta ở bên nhau mỗi ngày, em không tìm ra được một cái ưu điểm nào của anh nữa hả? Vợ ơi, anh không tin, em cố gắng nhớ lại đi, nhớ lại đi!"
Tựa như anh không chịu được sự buồn nôn, cứ mỗi lần nghiêm túc thổ lộ xong anh lại bày trò. Nhiếp Thanh Anh đang cảm động muốn rơi nước mắt, lại bị anh chọc đến bật cười.
Bạn học Nhiếp thấy thật mệt tim, giận dỗi nói với anh, "Đồ đáng ghét. Mỗi lần em đang cảm động thì anh lại phá game."
Chu Minh nhíu mày, nhưng anh chưa kịp nói gì, Nhiếp Thanh Anh đã đưa tay nắm lấy tay anh. Cô dịu dàng nhìn anh mà nói, "Sau này anh không cần thầm mến em nữa."
" Chào anh Chu, em tên là Nhiếp Thanh Anh, mặc dù hai chúng ta không quen thân lắm, nhưng em đã là vợ của anh rồi. Cũng đành chịu thôi..." Nói đến đây, mặt Nhiếp Thanh Anh ửng đỏ, hàng mi run rẩy. Hiếm khi cô có dáng vẻ hoạt bát thế này, ngay cả bản thân cô cũng cảm thấy xấu hổ, "Chúng mình yêu nhau đi."
Chu Minh nhìn dáng vẻ cúi đầu thẹn thùng của cô, trong phút chốc, anh tựa như thấy được khoảnh khắc năm 17 tuổi và năm 25 tuổi như chồng lên nhau. Cô gái nhảy múa như bay trên sân khấu bước xuống đài, rốt cục đã đi về phía anh. Anh đưa tay kéo cô ôm vào lòng, giọng nói khàn khàn, quay mặt sang chỗ khác nhằm che giấu giọt nước mắt nóng hổi, "Được."
- - Có nằm mơ cũng không ngờ tới, vợ anh lại là người tỏ tình trước.
****
Chương sau:
Chu Minh ôm bả vai vợ mình, "Nào nào nào, để chồng dạy cho em. Thật là, đọc sách làm gì, để chồng em dạy em cách yêu đương, làm thế nào để trở thành phụ nữ!"