Vô Phong không hề can đảm. Hắn chỉ là một gã trộm vặt liều lĩnh. Và ngay lúc này, hắn đã rút cạn máu liều để đặt cược với Lục Thiên. Hắn không hối hận và chẳng luyến tiếc điều gì nữa. Tiền bạc, chức vị, cuộc sống mơ ước… mọi thứ, hắn bỏ hết. Liệt Trúc là nguyên nhân căn bản. Vô Phong không thể sống phần đời còn lại với một đứa bé từ trên trời rơi xuống luôn miệng gọi mình là “anh”. Hắn cũng không thể phung phí thêm cơ hội nữa. Giấc mơ gần lắm rồi. -Tôi không thích nhà tù, tôi chỉ muốn hỏi thôi, thưa thống lĩnh! Đôi mắt Lục Thiên như con dao quắm lạnh ngắt, chực bổ tung lồng ngực Vô Phong rồi lôi trái tim ra ngoài. Chỉ cần một mệnh lệnh, Lục Thiên có thể ném tên tóc đỏ vào tù rồi mặc hắn chết rục trong đó. Nhưng có lẽ, cái ơn Vô Phong cứu mạng em gái quá lớn nên gã thống lĩnh không làm vậy, chỉ nói: -Cậu đang làm rất tốt. Tương lai sau này của cậu, tôi cũng đã hứa giúp đỡ. Chớ lo lắng! -Không, thưa ngài! Tôi không cần điều đó! Ngài biết tôi, biết rất rõ! Tôi sẽ trả lại huân chương đôi cánh trắng và ngài hãy cho tôi biết sự thật. -Huân chương không phải thứ trao đi bán lại. – Lục Thiên gằn giọng. -Tôi không có ý đó. Nhưng tôi sẽ không thay đổi quyết định, thưa ngài. Tôi sẽ làm phiền ngài cho tới khi ngài trả lời, hoặc tống tôi vào tù. Vô Phong giờ chẳng khác con bạc khát nước chơi ván cuối. Gã thống lĩnh vẫn cố vớt vát với hy vọng tên tóc đỏ thay đổi suy nghĩ: -Con người sống để hướng tới tương lai. Cậu có tương lai, rất sáng là đằng khác! Tại sao cứ truy tìm những điều mình không thấy, không biết? Đáng tiếc là Vô Phong đã nghe lời khuyên răn ấy nhiều lần. Tên tóc đỏ vẫn một mực tra hỏi đến kỳ cùng. Lục Thiên lắc đầu không chịu nói. Gã thống lĩnh rời đi nhưng chưa được hai bước, Vô Phong gọi giật lại: -Ngài thống lĩnh! Lục Thiên quay lại và nhận ra trên tay Vô Phong là tấm giấy chứng nhận tốt nghiệp trường sĩ quan. Tên tóc đỏ nói: -Xin ngày hãy trả lời, hoặc tôi sẽ đưa công khai cái này. Lục Thiên thoáng bất ngờ, sau cười rộ: -Đe dọa tôi? Này tóc đỏ, cậu quên tôi là ai à? Cậu nghĩ cái thứ đó sẽ làm khó tôi được chắc? -Tôi biết ngài là con trai hoàng đế. Và tôi biết Bạch Dương đệ thập rất nghiêm khắc, ông ấy sẽ không bỏ qua bất cứ lỗi nhỏ nào của ngài để tạo niềm tin trước dân chúng. Còn mấy thứ này nữa… Vô Phong móc ra hai tấm ảnh, một tấm chụp đội Thổ Hành tiền nhiệm, một tấm chụp hắn nằm trong quan tài thủy tinh với dây điện gắn đầy cơ thể. Gã thống lĩnh biến sắc, giọng hơi lạc: -Cậu… lấy chúng từ đâu ra? -Tôi sẽ trả lời nếu ngài trả lời trước. Và tôi còn rất nhiều thứ khác và nếu để dư luận thấy được, cha ngài sẽ khó ngủ yên. Gương mặt Lục Thiên hiện rõ nét bối rối. Hắn nghe thế gian nói sợ nhất thằng liều, giờ mới thấm thía. Tên tóc đỏ đi lên từ hai bàn tay trắng nên đem toàn bộ sinh mạng đánh cược, dẫu thua cũng chỉ quay lại điểm xuất phát. Còn Lục Thiên? Hắn hiểu rõ những “thứ” mà Vô Phong đề cập sẽ ảnh hưởng đến Phi Thiên ra sao. Hắn không hối tiếc mấy thứ danh dự hay địa vị bản thân mà lo lắng cho hoàng đế và em gái. Cũng có một cách khác đơn giản hơn cho Lục Thiên: giết người diệt khẩu. Muốn Vô Phong bốc hơi không dấu vết, với hắn quá đơn giản. Bất quá sự đời không dễ dàng vậy. Hai gã đàn ông cứ đứng đó thi gan giữa võ đài im lặng. Con bé Liệt Trúc thi thoảng quay ra nhìn, lòng thơ ngây mong ngóng hai người lớn làm hòa với nhau. Cuối cùng Lục Thiên nói: -Chúng ta tìm chỗ khác nói chuyện. Vô Phong bế Liệt Trúc theo chân gã thống lĩnh về khu tiểu thành Đại Hội Đồng. Từ đại thành sang tiểu thành mất gần nửa tiếng đi bộ. Liệt Trúc gây chú ý đến mức Lục Thiên phải khô cổ giải thích với cảnh binh đi tuần để tránh gây hiểu nhầm. Cô bé vẫn nằm im trong tay Vô Phong và không chịu mở lời, vài người phụ nữ đi qua tò mò nhìn họ như thể hắn là cha đứa nhỏ. Người hiểu biết hơn thì cho đó là chuyện vớ vẩn vì hắn xấu đui thế kia làm sao có con gái như thiên thần vậy được? Văn phòng đại diện Phi Thiên quốc nằm lưng chừng tiểu thành. Các nhân viên văn phòng đang bận họp tại tòa án nên Lục Thiên tạm thời trưng dụng. Phòng khá rộng, chính giữa kê một bộ bàn ghế gỗ đen bóng và chạm trổ kiểu cổ điển. Lục Thiên đặt máy chống nghe trộm lên bàn, cài thêm vài bùa chú phép thuật, sau bảo Vô Phong ngồi xuống đoạn hỏi: -Uống gì không? Tên tóc đỏ lắc đầu. Gã thống lĩnh thở dài rồi tự mình rót một ly rượu vang, lòng hy vọng thứ chất lỏng này sẽ bôi trơn cổ họng của hắn. Nhưng một ly, hai ly rồi ba ly, miệng Lục Thiên vẫn như miệng hến. Đèn tín hiệu từ những chiếc máy chống nghe trộm hiu hắt sáng giữa không khí câm lặng, không ai nhìn thẳng mặt ai. Cực chẳng đã, Vô Phong phải lên tiếng trước: -Tại sao ngài mang Liệt Trúc theo? Tại sao không để nó ở trên Thần Sấm chứ? Định mệnh đã chuyển động và Lục Thiên chẳng thể ngăn nổi nó. Hắn chậm rãi trả lời: -Khi nghe tin Trần Độ tới Đại Hội Đồng, tôi đã bảo vài thân tín đưa nó tới đây, sau đó sẽ đem tới Hỗn Nguyên. Con bé đang nằm trong tầm tay của lão già xương khô đó, tôi sợ lão sẽ mang Liệt Trúc đi. Do từng đụng độ lão già một lần nên Vô Phong hiểu cảm giác của gã thống lĩnh. Hắn hỏi: -Tại sao lại đem Liệt Trúc về Hỗn Nguyên? -Tôi muốn nhờ người Thanh Thủy trông nom con bé. Họ sẽ dạy nó cách tiết chế cảm xúc, cậu biết đấy, vũ khí của con bé phụ thuộc cảm xúc. -Trần Độ… tại sao ông ta muốn có con bé? Lục Thiên ngẫm nghĩ đôi chút rồi nói: -Liệt Trúc ở đây không tiện lắm, tôi nghĩ con bé nên ra ngoài. Nghe đến đó, Liệt Trúc vội ôm chặt tên tóc đỏ. Suốt ngày phải ở trong một không gian bị vây kín bốn bề, đến người lớn còn phát điên nữa là đứa nhỏ. Nhưng những gì Lục Thiên sắp nói sau đây là vấn đề riêng của Vô Phong. Ở khía cạnh nào đó, hắn không muốn ai can thiệp vào khoảnh khắc này, kể cả một đứa bé ngây thơ. Tên tóc đỏ cúi xuống cười với con bé: -Bé về phòng nhé! Ta có việc quan trọng, tẹo nữa sẽ đến chơi! Con bé nói khẽ: -Em không thích… anh đưa em đi chỗ khác… Dù được gọi là “anh” nhưng Vô Phong vẫn chưa chấp nhận con bé là em gái. Hắn nựng má nó: -Được rồi, bé cố gắng chờ, ta sẽ đến mà! Hứa đấy! Hắn dỗ dành mãi, cuối cùng Liệt Trúc cũng nghe. Phải có một tình cảm sâu đậm lắm với người anh, con bé mới chịu quay về cuộc sống bó buộc thường nhật. Lát sau, người của Lục Thiên đến và đưa con bé đi. Liệt Trúc cứ ngoái đầu hướng ánh mắt tội nghiệp về phía Vô Phong. Tên tóc đỏ cố dằn nỗi bất nhẫn rồi quay sang Lục Thiên: -Chỉ còn tôi và ngài thống lĩnh, như vậy đã được chưa? -Được rồi. – Lục Thiên gật đầu – Tôi mong những gì mình biết có thể giải đáp thắc mắc của cậu. Vô Phong hít một hơi lấy tinh thần, sau thốt ra câu hỏi mà hắn đã tự vấn bấy lâu: -Tôi là ai? Tôi là ai? Lục Thiên bật cười. Hắn không chế nhạo Vô Phong mà vì chính gã cũng hay tự hỏi như vậy. Những gã đàn ông đi suốt cuộc đời chỉ để biết mình là ai giữa thế giới rộng lớn. Nhưng họ đi về tương lai, còn Vô Phong đi hướng ngược lại. Gã thống lĩnh lôi ra chiếc máy chiếu đoạn nói: -Cậu là ai? Thật khó trả lời! Nhưng tôi tin sự việc bắt nguồn từ hai mươi năm trước. Hãy kiên nhẫn và lắng nghe tôi nói, hỏi khi cậu không hiểu, đừng hỏi khi nóng ruột và đừng cắt ngang lời tôi. Rõ chứ? Nhiều thứ chỉ là truyền miệng nên đừng hỏi chứng cứ đâu ra. Lục Thiên tra một tấm thẻ dữ liệu vào khe cắm. Thẻ được bảo vệ bằng tên đăng nhập và ba lần mật khẩu, mỗi mật khẩu dài hơn ba mươi ký tự. Nếu nhập sai ba lần, thẻ sẽ tự động hủy. Những loại thẻ kiểu này gần như không bao giờ bị phá, đôi khi người sở hữu còn quên mất mật khẩu. Gã thống lĩnh vừa nhập ký tự vừa than thở: -Tôi đã mất nhiều cận vệ thân tín để có thứ này. Nếu để Hội đồng pháp quan biết nó, cuộc đời tôi coi như chấm hết, ngay cả hoàng đế cũng không thể cứu nổi. Tai mắt của Trần Độ ở khắp nơi, thế nên tôi mới đặt máy chống nghe trộm. Ba lớp mật khẩu khai mở, hàng trăm tài liệu cùng hình ảnh xuất hiện giữa không trung. Lục Thiên phóng to bức ảnh chụp một người đàn ông ngoại ngũ tuần, chiếc vương miện bao quanh mái tóc nâu. Nhìn ông ta, Vô Phong nhận ra ngay những nét đặc trưng của dòng họ Bạch Dương. Lục Thiên chỉ bức ảnh, sau nói: -Bạch Dương đệ nhất, ông tổ dòng họ Bạch Dương, sống cách đây hơn năm trăm năm. Khi ấy, chính phủ của đệ nhất đã manh nha một đề án khoa học, nhưng phải đến thời cha tôi, nó mới thực sự được vận hành. Tên đề án là Ngục Thánh. Lục Thiên nhấp ngụm rượu cho đỡ khô cổ. Hắn nhìn đống tài liệu mênh mông và tiếp lời: -Năm năm qua, tôi đã tìm kiếm, tiếp xúc với vài người từng nghiên cứu đề án. Khi đề án Ngục Thánh kết thúc, họ rời Phi Thiên và sống ẩn dật ở nhiều nơi. Tất cả đều sợ Hội đồng pháp quan tìm đến mình. Nếu không nể tôi là con trai hoàng đế, có lẽ họ sẽ chẳng bao giờ kể cho ai khác. -Họ nói gì? -Ý nghĩa thực sự của “Ngục Thánh”. Bọn họ nói hàng vạn năm trước, giữa thời kỳ năm đế chế cổ đại, có một bộ tộc nổi lên với những khả năng vượt xa tầm hiểu biết của con người. Năm đế chế thèm khát sức mạnh của họ. Nhưng tộc Ngục Thánh không phục vụ ai mà muốn trở thành quốc gia độc lập. Khi ấy, người ta coi thế giới mặc định vĩnh viễn năm đế chế, không thể tồn tại quốc gia thứ sáu. Bất quá tộc Ngục Thánh lại dư thừa khả năng thành lập đất nước mới. Như một hệ quả, năm đế chế liên minh tiêu diệt bộ tộc này. -Và rồi…? -Bộ tộc bị tiêu diệt, một bộ phận sống sót tỏa đi khắp thế giới nhằm bảo vệ huyết thống. Nhưng họ bị truy lùng và chết dần chết mòn tới khi sự trừng phạt của Vạn Thế diễn ra. Từ ấy, Ngục Thánh hoàn toàn bị quên lãng. Từng dòng nghi hoặc dồn lên trán Vô Phong khiến hàng lông mày nhíu lại. Hắn không đánh cược cuộc đời mình chỉ để nghe một lời truyền miệng vô căn cứ. Nhưng có lẽ mọi vấn đề đều bắt nguồn từ những căn nguyên hoang đường. Tên tóc đỏ nghĩ ngợi rồi tiếp tục lắng nghe. Lục Thiên gạt những bức hình chụp đệ thất sang một bên, lôi ra những ảnh chụp cùng tài liệu mới. Chúng gồm những bài báo cũ mốc mà nhìn vào ngày tháng xuất bản, chúng đã có tuổi đời ngót nghét năm trăm năm. Các bức ảnh ghi lại cảnh chiến trường Phi Thiên, thế lực quân sự và người kết thúc chiến tranh: Bạch Dương đệ nhất. Vô Phong đặc biệt để ý vài bức hình chụp các chiến binh có mái tóc đỏ rực như máu tươi. Lục Thiên hất hàm về phía những người trong ảnh: -Thấy họ giống mình chứ? -Một chút, thưa ngài. Nghe từ “một chút” của Vô Phong, gã thống lĩnh nhếch mép cười, sau nói: -Tộc Ngục Thánh đấy! Họ chưa hề bị tuyệt diệt mà vẫn âm thầm tồn tại, đến khoảng năm trăm năm trước, bộ tộc được xây dựng lại song không lớn mạnh như xưa. Để tìm cách phát triển, tộc bắt đầu nương nhờ và chiến đấu cho Bạch Dương đệ nhất. Có thể nói nhờ họ, ngài đệ nhất mới giành chiến thắng. Nhưng vấn đề cũng nảy sinh từ đó. -Vấn đề gì? -Sức mạnh của Ngục Thánh. Nó quá khác biệt. Nhiều cá nhân trong tộc sở hữu khả năng thay đổi cục diện cuộc chiến. Họ rất hữu dụng trong thời kỳ loạn lạc, nhưng khi Phi Thiên thống nhất, nơi nào đủ sức chứa chấp tộc Ngục Thánh? Cả thế giới lúc ấy đang tiến tới thời kỳ hòa bình, tộc Ngục Thánh bỗng dưng trở thành quả bom chiến tranh. Và Hội đồng pháp quan thời ấy đã đề nghị hoàng đế trừ khử họ. Vô Phong trố mắt: -Sao làm vậy được? Họ giúp Phi Thiên cơ mà?
-Vấn đề nằm ở chữ “giúp”. Họ chủ động đến với ngài đệ nhất rồi xin giúp đỡ, nhờ thế họ ngày càng lớn mạnh. Họ giúp ngài thống nhất quốc gia thì cũng dư sức lật đổ ngài. Cuối cùng hoàng đế chấp nhận ý kiến của các pháp quan, cuộc thanh trừng bộ tộc Ngục Thánh tái hiện. Tên tóc đỏ méo mặt. Phần này thuộc chính trị mà chính trị là con điếm nên hắn không muốn hiểu. Bất quá hắn đang tìm một lời giải thích thỏa đáng cho số phận tộc Ngục Thánh. Không lẽ Vạn Thế muốn dân tộc này biến mất trên cõi đời? -Mọi chuyện bắt đầu từ vụ thảm sát ấy. Theo lệnh Hội đồng pháp quan, một số thành viên bộ tộc được tha mạng, nhưng không phải để sống, mà để làm nguyên liệu cho cuộc thí nghiệm. -Thí nghiệm cái gì? -Hội đồng tiếc sức mạnh Ngục Thánh, họ giao cho họ Hỏa một đề án với nhiệm vụ tạo ra thế hệ chiến binh có sức mạnh của bộ tộc này. Những người sống sót bị thí nghiệm với mọi phương cách: nhân bản tế bào hay cưỡng bức họ giao hợp như phối giống cho loài động vật. Song tất cả đều thất bại, người Ngục Thánh sinh đẻ rất khó khăn bởi tố chất cơ thể đặc thù. Nếu có thể sinh, một người phụ nữ chỉ có thể đẻ một đứa con duy nhất. Giải pháp cuối cùng được đưa ra là cấy ghép tế bào của người Ngục Thánh lên người thường. Nhưng chính nó đã làm đề án Ngục Thánh đình trệ suốt một thời gian dài. xem chương mới tại tunghoanh(.)com -Vì sao? Lục Thiên mở tập hồ sơ nghiên cứu hóa học và giải thích: -Việc cấy ghép tế bào rất khó, vì từng cá thể, hay nói đơn giản là từng con người có chuỗi tế bào khác nhau. Nếu đem hai chuỗi tế bào khác biệt cấy ghép sẽ gây ra những phản ứng nguy hiểm, nhất là với cơ thể người trưởng thành. Nhiều tù binh chiến tranh, tử tù bị đem ra thí nghiệm nhưng tất cả đều thất bại và thành ra thế này đây… Những bức ảnh hiếm hoi cho Vô Phong thấy một cảnh tượng tởm lợm. Hàng trăm cơ thể bị vứt chỏng chơ trên bàn mổ, thân thể hoại tử do phản ứng phụ của quá trình cấy ghép. Vô Phong bụm miệng, ngăn bụng mình mửa một bãi xuống sàn. Lục Thiên thở dài: -Máu Ngục Thánh không giống con người. Các chuỗi tế bào hoàn toàn sai lệch so với những lý thuyết thông thường. Đề án tạm dừng vô thời hạn. Tất cả sẽ chấm dứt ở đó nếu không có sự xuất hiện của một người. Gã rất đặc biệt, bởi cơ thể mang dòng máu Ngục Thánh và con người. Gã từng là chiến binh tài năng bậc nhất của Phi Thiên Quốc, một vị đại thánh sứ đáng tự hào. Lục Thiên phóng to bức ảnh chụp một người đàn ông trung tuổi, ánh mắt khát máu, gương mặt gầy với hai má hóp. Từng giáp mặt nhau, thậm chí đánh nhau thừa sống thiếu chết nên Vô Phong không thể quên người này. Hắn nheo mắt: -Liệt Giả? -Đúng. Liệt Giả là người cuối cùng mang dòng máu tộc Ngục Thánh. Trong vụ thảm sát thứ hai, chỉ một người phụ nữ duy nhất chạy thoát. Bà ta kết hôn với một người bình thường, con cháu của họ tiếp tục sinh sống cho tới khi Liệt Giả ra đời. Tôi từng nói người Ngục Thánh sinh đẻ khó, đúng không? Nhưng ở trường hợp này, dường như một sự biến dị đã ra đời, họ sinh con đẻ cái dễ dàng, còn sức mạnh vẫn nguyên vẹn, thậm chí mạnh hơn nữa. Nhưng điều không may, Liệt Giả đã dự thi thánh sứ và trúng tuyển. Ít lâu sau, Hội đồng pháp quan – chính là Hội đồng hiện tại do Trần Độ đứng đầu – phát hiện ra gã là Ngục Thánh. Vô Phong ngẫm nghĩ hồi lâu rồi hỏi: -Tại sao họ biết? -Thử máu. Những người muốn trở thành thánh sứ đều phải qua kiểm tra sức khỏe, đây là quy định bắt buộc. Họ Hỏa lưu giữ mẫu máu của tất cả thánh sứ người Phi Thiên. Thực chất việc này không hề xấu, chỉ bảo đảm sinh mạng con người, nhưng nó vô tình làm lộ thân phận của Liệt Giả. Lục Thiên phóng to một bức ảnh, trong bức ảnh là một người đàn ông trung tuổi với đôi mắt lạnh lùng. Ông ta khoác trên mình bộ áo trắng và đứng cạnh một thằng nhóc có bản mặt ương bướng. Nhìn vẻ mặt của cả hai, ít ai nghĩ họ đang dành cho nhau những tình cảm tốt đẹp. Lục Thiên hất hàm: -Nhận ra anh bạn Hỏa Nghi chứ? Kia là cha hắn, Hỏa Viên, người đứng đầu dòng họ Hỏa. -Hỏa Viên… là người đã cấy Thiết Thù 117 vào đầu tôi? Lục Thiên ngạc nhiên: -Đã biết chuyện rồi à? -Tôi sẽ giải thích sau, ngài nói tiếp đi. -Được thôi. Chúng ta nói đến đâu nhỉ? À, mẫu máu! Mẫu máu của Liệt Giả nhanh chóng bị phát hiện là máu Ngục Thánh, nội bộ họ Hỏa họp khẩn cấp. Một bên đề xuất tái khởi động đề án Ngục Thánh, bên kia do Hỏa Viên cầm đầu thì phản đối. Chuyện tới tai Hội đồng pháp quan và họ cũng bị chia rẽ bởi lý do trên. Tuy nhiên, một điều chắc chắn là nhiều năm sau, đề án được vận hành trở lại. Và nó bắt đầu một chuỗi bi kịch mới. Lục Thiên mở ra một bài báo xuất bản vào ngày 14 tháng 7 của hơn hai mươi năm trước. Bài báo nói rằng Liệt Giả cùng nhiều thánh sứ khác đang chuẩn bị về đất thánh Hỗn Nguyên nhân dịp đại lễ. Nhưng cũng chỉ vài ngày sau, một bài báo khác thông báo Liệt Giả đã mất tích khi đang đến đất thánh, nguyên nhân do khủng bố. Lục Thiên cười nhạt: -Tôi khẳng định bọn khủng bố chính là Hội đồng pháp quan, mặc dù tôi chẳng có chứng cứ nào. Ngài Tây Minh khi đó đã bỏ công tìm kiếm Liệt Giả, nhưng ông không hề biết gã đã được đưa về Phi Thiên để phục vụ đề án Ngục Thánh. Có một sai lầm, hay cũng có thể gọi là run rủi, đúng ngày khởi hành, gã đã mang con gái đi cùng. Như cậu đang nghĩ, phải… Liệt Trúc là con gái của Liệt Giả. Tên tóc đỏ cảm giác có điều không đúng về mặt thời gian. Nếu quả thực là con Liệt Giả, Liệt Trúc đã trở thành thiếu nữ. Nhưng Vô Phong vẫn im lặng lắng nghe. -Liệt Giả làm vật chủ cho đề án. – Lục Thiên tiếp lời – Tế bào của y pha lẫn các chuỗi Ngục Thánh với con người, điều đó có nghĩa rằng việc cấy ghép sẽ có tỉ lệ thành công lớn hơn. Và để phục vụ cho việc này... Lục Thiên gạt tay, kéo ra hàng trăm tấm ảnh trải rộng trong không trung: -Một ngàn người bị đem ra để cấy ghép, bao gồm trẻ con và người trưởng thành, trong số đó có cậu, Vô Phong ạ. Các tấm ảnh vẽ nên một khu hay đúng hơn là trại tập trung hàng trăm cơ thể nằm trong các quan tài thủy tinh. Dây điện lằng nhằng cuốn vào nhau, bó thành từng búi nặng nề trên mặt đất. Hàng trăm người với đồng phục trắng với bút và cuốn sổ trên tay đang ghi chép biểu hiện của từng cá thể. Nó giống như việc đánh giá xem con vật nào tốt, con vật nào nên được loại bỏ. Người trưởng thành đa phần tử tù, dân nhập cư bất hợp pháp, tội phạm. Còn trẻ con đại đa số là trẻ mồ côi. Bọn trẻ cũng được sử dụng vì thể chất chưa phát triển, có khả năng thích ứng với Ngục Thánh tốt hơn. Nhu cầu trẻ con cao tới mức Hội đồng pháp quan phải liên hệ với lũ buôn người. Tệ nạn buôn bán trẻ con ở nước Bạch Tu phát triển như bây giờ chính là vì đề án Ngục Thánh này. -Liệt Trúc cũng được thí nghiệm. Con bé là một Ngục Thánh hoàn hảo. Những người thực hiện đề án tin rằng con bé là chìa khóa cho cuộc thí nghiệm. Tôi chẳng tìm thấy bức ảnh nào của con bé, nhưng chắc nó nằm trong đống này. Lục Thiên khoát tay chỉ vào đám quan tài lằng nhằng dây rợ kia. Hắn mở một bức ảnh khác, ảnh khá mờ nhạt và chụp mười chiếc quan tài thủy tinh. Dù không thể nhìn rõ những ai đang nằm bên trong nhưng hắn dám chắc mình có mặt trong bức ảnh này. Gã thống lĩnh lắc đầu: -Đây là bức hình rõ ràng nhất mà tôi có. Ừm… từ tế bào của Liệt Giả, việc cấy ghép thực hiện trên một ngàn cá thể. Nhưng trong tất cả số đó, chỉ có chín cá thể dung hợp tế bào Ngục Thánh thành công, nếu cộng thêm cả Liệt Trúc là mười. Trong số đó có cậu, và nó mang cho cậu sức mạnh mới. -Khả năng tái tạo? -Đúng. Việc biến đổi tế bào đã cho cậu khả năng tái tạo vô biên. Nó có nghĩa với bất kỳ nội thương hay ngoại thương nào, cơ thể của cậu cũng tự lành lặn, trừ phi hệ thần kinh não bị hỏng. Chắc cậu cũng biết từ lâu rồi, nhỉ? -Mới đây thôi, thưa ngài. – Vô Phong đáp. Lục Thiên gật gù: -Khả năng tái tạo còn cho phép cậu thúc đẩy quá trình “siêu phục hồi”. Biết nó chứ? Khi vận động hay tập luyện tới một ngưỡng, các cơ bắp sẽ bị xé ra và được thay thế bằng một lớp cơ bắp mới dẻo dai hơn. Các chiến binh luôn muốn có năng lực ấy để mạnh hơn. Nhưng tự thân cậu đã sở hữu nó rồi. Nếu mỗi người lính có khả năng giống cậu thì đó sẽ là quân đoàn vô địch. Chính bởi lẽ đó, cậu – Ngục Thánh phiên bản 117 là vật thí nghiệm thành công nhất. Tính cả Liệt Trúc, mười bản thể Ngục Thánh đều có tế bào từ Liệt Giả, nói cách khác cũng là quan hệ huyết thống. Điều này giải thích tại sao Vô Phong có mái tóc đỏ giống Liệt Giả, đồng thời cũng không bị Oán Hồn Dạ Hỏa của gã thiêu đốt. Lục Thiên nhún vai: -Tuy nhiên, tất cả bị phá sản bởi Liệt Giả. Gã – vật chủ thí nghiệm – đã chết. Cuộc thí nghiệm quá tàn khốc, gã không thể chịu đựng nổi. Tôi không biết sau đó, thi thể gã đã ở đâu. -Nhưng… ông ta còn sống đấy như? -Đây mới là vấn đề. Cậu còn nhớ ở Vinh Môn có một ngọn tháp trắng, nơi từng “thiêu sống kẻ phản bội” chứ? -Có, lời tiên tri cũng nói như vậy! – Vô Phong xác nhận. -Kẻ phản bội là Dạ Bích, vợ Liệt Giả. Bằng cách nào đấy, bà ta biết chồng mình đã chết và tìm thấy thi thể của Liệt Giả. Vì quá đau buồn, tôi đoán vậy, bà ấy đã đánh cắp một thứ thuộc về Thánh Vực. Thứ đó hiện nằm trong tay cậu. Vô Phong ngỡ ngàng: -Chiếc đĩa vàng? -Là nó. Nó là vật giam cầm vĩnh viễn sức mạnh Quỷ Vương. Vì mất nó nên Thánh Vực phải thay thế bằng bệ đá kim tự tháp ngược, chính là bệ đá giết chết thằng nhóc Oa Lạc (*). Nhưng nó không thể bằng chiếc đĩa, Quỷ Vương sẽ lại thoát ra ngoài, sớm thôi. -Và Dạ Bích dùng nó để hồi sinh Liệt Giả? -Không sai, bà ta phá vỡ kết ấn của chiếc đĩa và hy vọng Quỷ Vương sẽ tiếp nhận Liệt Giả. Không lâu sau, Dạ Bích tự nộp mình cho Thánh Vực và bị hỏa thiêu tại Vinh Môn. Có vài lời đồn đại rằng trước khi chết, bà ta đã tìm gặp ngài Tây Minh (**). Cái chết của Dạ Bích là vết nhơ trong lịch sử Phi Thiên bởi bà ta là vị thánh sứ đầu tiên phản bội Vạn Thế. Phi Thiên muốn Thánh Vực im tiếng nên mỗi năm phải tài trợ một nghìn thùng vàng (***). Được rồi… nói về Liệt Giả, nhờ Quỷ Vương, gã sống dậy và bắt đầu kế hoạch trả thù Phi Thiên. Đầu tiên, gã tấn công phòng thí nghiệm Ngục Thánh. Các bản thể biến mất, Hội đồng chỉ giữ được hai người, một là cậu – Ngục Thánh 117, người còn lại là Ngục Thánh 357. -Ngục Thánh 357 là ai? -Nếu biết tôi đã gọi thẳng tên họ chứ chẳng cần nói “357”. – Lục Thiên thở dài – Còn chuyện Liệt Giả sau này thế nào, cậu biết rồi đấy, không cần nói thêm nữa. Còn về cậu… Hội đồng đã đào tạo cậu rồi đưa vào Thổ Hành. Phải, cậu, chính cậu là đội phó Thổ Hành. Vô Phong nuốt một hơi, sau nói: -Tôi… tôi là sản phẩm thí nghiệm. Nhưng ngài biết tôi từ đâu đến không? Gia đình? Bạn bè? Người thân? Ngài biết không? Ánh mắt Lục Thiên trầm xuống, không dám đối diện Vô Phong. Gã thống lĩnh đưa tay gãi đầu bối rối – một biểu hiện mà gã chưa bao giờ thể hiện: -Tôi... không chắc có nên kể tiếp hay không. Cậu có muốn nghe tiếp xem mình là người thế nào? -Có, hãy nói hết tất cả. -Vậy đừng hối hận vì những gì mình sắp biết. Đôi khi, sự ngu dốt lại là điều hạnh phúc đấy, Vô Phong. Vô Phong hít một hơi như để lấy can đảm, hắn cứng rắn đáp: -Tôi không hối hận. Lục Thiên nhìn Vô Phong thêm một lúc nữa và tỏ vẻ ái ngại. Sau đó, biết Vô Phong không thay đổi ý kiến, y giở một xấp ảnh khác: -Một nghìn người bị thí nghiệm bao gồm đủ thành phần trong xã hội. Bất cứ ai có tiềm chất đều bị đưa vào đây. Cậu cũng là một kẻ như thế, có điều... Một tấm ảnh được phóng to, nó đập thẳng vào mắt Vô Phong và đem lại cho hắn sự khó hiểu và cả nỗi sợ hãi. Trong bức ảnh, các y sĩ đang lôi từ trong tủ sắt ra một xác chết tím tái. Toàn bộ thân thể chi chít các vết mổ, rạch và lộ ra cả những khớp xương trắng hếu. Xác chết có mái tóc đen, nhưng khuôn mặt lại chỉ đích danh một người duy nhất. Vô Phong chính là cái xác đó. -Phi Thiên quốc và Lưu Vân quốc vẫn thường có những xung đột quanh vùng biên giới. Hơn một trăm năm trước, tức là thời Bạch Dương đệ thất, tôi phải gọi là ông cố nội, một trận chiến cục bộ đã nổ ra, rất nhiều người lính Phi Thiên đã tử trận. Cậu nằm trong số đó. Vô Phong há hốc miệng, hắn đang cố giải thích chuyện này là gì thì Lục Thiên tiếp lời: -Xác của những người lính, trong đó có cậu, được chuyển về nước, một vài cơ thể tốt được giữ lại nhằm mục đích nghiên cứu. Cậu được gia tộc họ Hỏa bảo quản để thực hiện vài cuộc thí nghiệm nhỏ. Và họ đã cất giữ cậu suốt một trăm năm, cho đến ngày đề án Ngục Thánh tái khởi động, cậu lại trở thành vật thí nghiệm thêm lần nữa. Đôi chân của Vô Phong đột nhiên yếu ớt vô cùng, đôi mắt đờ đẫn nhìn tấm ảnh. Hơn một trăm năm? Chẳng mấy ai sống được đến ngần ấy, và nếu có, họ đã có con cháu đề huề hoặc nhắm mắt chờ ngày trở về Tụ Hồn Hải. -Xin lỗi, lúc tìm hiểu về đề án này thì hồ sơ của cậu đã bị xóa sạch rồi, những người lính khác cũng thế. Nên... tôi không thể biết thân thế và gia đình cậu. – Lục Thiên nói – Cho nên… cậu mới được đánh số “117”, đó mới là tên thật. Vô Phong ngồi thụp xuống. Hắn đang ở trong cuộc đấu tranh giữa sự thật và điều dối trá. Hắn cố nuốt nước bọt cho trôi đi cái vị đắng ngắt đang tràn ngập cổ họng mà không nổi. Những người thân xưa kia, nếu hắn tìm ra, giờ chắc mộ đã xanh cỏ. Những ký ức thuở xưa, nếu hắn tìm ra, giờ chắc chẳng ai nhớ. Hắn không có tên, chỉ có con số. Hắn chỉ là xác chết sống dậy. Một xác chết không thuộc về thời đại này.