Nhìn Thuỷ Căn nước mắt lã chã, tiến sĩ Vạn đang muốn nói gì đó, thì một việc bất ngờ đã xảy ra. Cái lưới rộng dưới chân bọn họ bỗng bắt đầu lắc lư dữ dội. Mấy người trên lưới thiếu chút nữa rơi xuống cả lũ, bọn họ bổ nhào xuống túm chặt lấy những cái mắt lưới.
Thuỷ Căn ngẩng đầu lên nhìn, sống lưng cậu liền lạnh toát cả đi. Không biết từ lúc nào, con bạch tuộc khổng lồ kia đã nằm phục ở một góc tối tăm của hang đá, mấy cái vòi vươn ra rung lắc tấm lưới, con mắt duy nhất còn lại toát ra vẻ ác nghiệt tàn nhẫn.
Xem ra con súc sinh này cũng phải kiêng dè trước Vạn Nhân, cho nên nó mới định không đến gần mà vẫn vứt được mấy người họ xuống vực sâu. Hèn chi gọi là oán chương, thù dai dữ, Vạn Nhân đâm mù một con mắt của nó, kết quả là nó bám dai nhách như đỉa đói, không giết chết y thề không bỏ qua.
Mấy người bị đung đưa lắc lư trong gió. Có bốn cái cọc sắt to được dùng để đóng bốn đầu tấm lưới vào các vách tường; bị đại bạch tuộc rung lắc như thế, đinh sắt cũng dần lung lay, nói không chừng chúng sẽ long ra bất cứ lúc nào. Thấy ba người sắp rơi tự do cùng tấm lưới tới nơi rồi, Thuỷ Căn xoay mông sang hỏi Vạn Nhân: “Làm sao bây giờ? Ngươi còn món gì hay ho không lôi ra đối phó với con bạch tuộc này đi?”
Vạn Nhân đã uống máu Dát Tiên, linh lực tràn trề, nên y không sợ, nhưng trong tình huống khẩn cấp này, bảo vệ Thuỷ Căn không phải là một điều dễ dàng. Y nhíu mày như đang nghĩ cách ứng phó.
Y thử buông một tay ra, dùng linh lực ngưng tụ thành một mũi tên trong lòng bàn tay, với ý định bắn tiếp vào con mắt còn lại của oán chương.
Nhưng đúng lúc đó, một sợi tơ ở góc lưới cuối cùng đứt cái phựt, một tay Vạn Nhân không nắm chặt được, bỗng chốc y đã rơi xuống. Cùng lúc đấy, Tô Bất Đạt và Quảng Thắng cũng không gắng gượng nổi nữa, hai người cùng rơi xuống vực sâu trong những tiếng kêu thét đầy sợ hãi.
Trên cái lưới lắc lư sắp rơi còn lại mỗi mình Thuỷ Căn. Bạch tuộc khổng lồ lại giương xúc tua lên, vươn về phía Thuỷ Căn. Coi bộ đã báo xong thù, nó đang chuẩn bị hưởng thụ bữa đại tiệc thơm ngon này đây.
Thuỷ Căn tuyệt vọng nghĩ: con mẹ nó, tốt nhất là bị ăn quách cho xong, trở thành thức ăn cho cá còn tốt hơn là phải hợp thể với bạch tuộc!
Đúng lúc này, một người từ trên cao lao vụt xuống, Thuỷ Căn ngẩng đầu lên nhìn, và những giọt nước mắt lóng lánh suýt chút nữa lại trào ra.
Cái tên đang nhảy xuống ấy chính là Thác Bạt Thiệu chưa rõ sống chết. Thằng nhỏ đang giương cao bảo kiếm, lao tới chém bạch tuộc khổng lồ.
Thuỷ Căn nhìn thấy thế mà sung sướng cõi lòng. Cùng với những cái vòi bạch tuộc rụng xuống, cường độ rung lắc của tấm lưới giảm hẳn đi. Thiệu nhẹ nhàng đáp xuống bên cạnh Thuỷ Căn, hất cằm lên với cậu một cách cực ngầu: “Đừng sợ, có ta đây!” (lần đầu bợn Thiệu man lỳ =)))
Vốn đang chịu trọng thương nhưng chẳng biết ăn phải thần dược gì mà Thanh Hà vương lại khôi phục linh lực như lúc trước. Có hắn ở bên, Thuỷ Căn cảm thấy vững dạ lên rất nhiều.
Con bạch tuộc khổng lồ dường như cũng đã sức cùng lực kiệt, sau khi bị Thiệu chặt đứt vòi, nó héo rũ ra, cơ thể rụt lại và không biết trốn đi đâu mất tiêu luôn.
Nguy hiểm qua đi, một tay Thiệu túm lấy lưới, tay kia ôm cổ Thuỷ Căn, xúc động ôm cậu vào lòng, hung hăng hôn lên mặt cậu một cái. Lúc này đây, Thuỷ Căn vừa mừng vừa sợ, thấy Thiệu không việc gì, cậu bất ngờ hôn một cái thật mạnh lên mặt Thiệu.
Thiệu bị hôn mà sững sờ, hai mắt như muốn phun ra lửa. Hắn ngậm lấy đôi môi của Thuỷ Căn, đặt lên một nụ hôn dai dẳng.
Hai người treo tòng teng trên tấm lưới có thể rơi xuống bất cứ lúc nào mà diễn một màn xiếc độ khó cao, quấn quít tới lui, thanh âm cọ xát như đang vang vọng trong khe núi.
Thuỷ Căn bị hôn đến nỗi máu trong người như muốn sôi lên, như muốn chảy cả xuống nửa người dưới, nhớ tới những khoái cảm khôn xiết khi hai người cùng nhau làm loạn trước đây, cả người cậu nóng rần lên.
Thật vất vả, hai đầu lưỡi cuối cùng cũng dần tách nhau ra. Như chưa đủ thoả mãn, Thiệu mờ ám chép miệng nói: “Ngươi cố tình dụ dỗ ta, đúng không?”
Niềm xúc động qua đi, Thủy Căn có hơi ngượng ngùng. Cổ đỏ bừng cả lên, cậu cuống quít ngắt lời hắn: “Không thấy tình hình bây giờ à, mau nghĩ cách để trèo lên đi!”
Cũng chẳng phải con lười mà, đang lủng lẳng giữa không trung như vầy, dẫu có dụ dỗ thật thì cũng có làm tiếp được đâu! Để chờ sau khi lên được rồi, kiếm một khách sạn nhỏ, giường đệm êm ái, giống như da thú trong tẩm cung của Thiệu ý thì càng tốt, sau đó hai người bừng bừng lăn lộn trên đó… Mới nghĩ được một nửa, Thuỷ Căn đã cảm thấy hơi thở của mình trở nên nặng nề. (khụ, cái gì đây, trắng trợn thế =)))
Thiệu nhìn khuôn mặt càng lúc càng đỏ của vương huynh, đến vành tai cũng hồng cả lên rồi, hắn không khỏi chọc một câu: “Sao vậy? Ngươi nghĩ cái gì mà vẻ mặt lại dâm đãng thế kia?”
Thuỷ Căn thẹn quá hoá giận, hung hăng cắn lên cằm Thiệu một cái.
Thiệu cũng chẳng giận, mà chỉ cười, và nói: “Giờ thì ngươi hẳn đã yêu ta lắm rồi phải không? Lại còn khóc vì tưởng ta đã chết nữa. Chỉ có điều…”
Vẻ mặt Thiệu đột nhiên trở nên quỷ dị: “Ngươi cũng nghe Vạn Nhân nói rồi chứ? Bởi vì ngươi kiếp trước yêu ta – đệ đệ ruột của ngươi, khiến chúng ta rơi vào lời nguyền của Khổn.
Một khi đã bắt đầu, lời nguyền nhất định phải khiến hai người tự tay tàn sát lẫn nhau. Nhưng chỉ vì mong muốn của bản thân, ngươi kiếp trước đã ban cho ta rượu độc, và phong bế hồn phách của ta nghìn năm dưới lòng đất. Lời nguyền chưa thành đã bám trên linh hồn của ngươi và của ta, tích tụ suốt nghìn năm, chắc hẳn oán khí đã ngày càng mãnh liệt hơn. Sao nào? Ca ca, hãy để ngươi và ta hoàn toàn hiểu rõ đi thôi!”
Dứt lời, một tay Thiệu bỗng siết chặt lấy cổ Thuỷ Căn, khoé miệng nở nụ cười tàn nhẫn: “Chỉ cần ngươi chết, lời nguyền sẽ tự động phá giải, thế nào? Vương huynh, ngươi ngoan ngoãn chịu chết đi! Ngươi khóc vì ta ư? Vẫn còn yêu ta thật sao? Ngươi tưởng rằng ta yêu ngươi? Ha ha, thật nực cười, chưa từng soi vào bãi nước tiểu xem đời này trông ngươi như thế nào à! Ngoại trừ chỗ đó chặt ra, ngươi còn có ưu điểm gì nữa? Hửm?”
Như sợ rằng chỉ sức cánh tay thôi thì không đủ, Thiệu há mồm, cắn một phát vào cổ họng Thuỷ Căn.
Khí quản bị cắn mà đau đớn, khiến Thuỷ Căn không thở nổi.
“Ở núi Đại Tiên Ti có một đôi nam tử thầm mến nhau bỗng chốc lại cắn xé máu thịt của nhau, hai bên đều bị cắn đứt yết hầu mà chết.” Giãy giụa trong đau đớn, cậu chợt nhớ tới lời Vạn Nhân vừa nói. Lẽ nào… lời nguyền bắt đầu có hiệu lực?
Để bảo vệ bản thân mà Thác Bạt Thiệu lạnh lùng vô tình tổn thương Thuỷ Căn, bản năng sinh tồn khiến cậu bất giác phản kháng. Thế nhưng về sức lực mà nói, cậu có liều mạng đến mấy cũng không hơn được Thiệu, vả lại, cả người cậu bây giờ trần trụi, không một tấc sắt trong tay…
Chợt nhớ tới điều gì đó, cậu buông bàn tay đang dốc sức siết chặt của Thiệu ra, lần xuống mông, rút mũi tên ra cái “phựt”. Cậu giơ mũi tên dính đầy máu lên, nhắm ngay cổ Thiệu mà đâm xuống.
Khi mũi tên sắp chạm vào tới nơi, Thuỷ Căn bỗng khựng lại. Nếu như đây là sức mạnh của lời nguyền, vậy tức là Thiệu không thực sự muốn tổn thương cậu. Hoặc là hai người đồng quy vu tận, hoặc là chỉ có một người tồn tại, người sống sót nên là ai đây?
“Hãy… hãy sống tốt nhé…” Sau khi vất vả bật ra những chữ này từ cổ họng, Thuỷ Căn nhắm mắt lại, buông tay, ném cơ hội sống sót duy nhất xuống đáy vực sâu thẳm.
Nói cho cùng, tất cả là do kiếp trước cậu mắc nợ quá nhiều, nếu như đời này có thể trả lại hết, kiếp sau thôi khỏi trả lãi hàng kỳ nữa đúng không?
Có thể chết trong tay Thiệu, Thuỷ Căn bỗng cảm thấy điều đó chẳng sao cả, thậm chí còn vui vẻ nữa? Có lẽ vậy đi…
Nghẹt thở tới giây phút cuối cùng, trước mắt Thuỷ Căn là bóng tối đen kịt. Cậu cảm thấy yết hầu mình bị cắn rách, máu tươi tuôn trào. Thiệu buông tay, cơ thể tàn tạ của cậu cứ như vậy mà rơi xuống…
Cuối cùng, khi rơi xuống mặt đất, mịa nó vẫn là cái mông tiếp đất trước, cái mông máu me be bét đau đớn như thể vừa ăn một trận chổi lông gà của mẹ ấy…
Không đúng! Thuỷ Căn mở choàng mắt.
Không đúng, tất cả đều không đúng!
Cậu phát hiện ra xung quanh mình là làn nước lạnh đang cuộn trào mãnh liệt, cậu đang nằm trên một tảng băng trôi, Vạn Nhân vừa đẩy lùi sự tấn công của bạch tuộc, và đang ra sức bơi tới đây, còn Thiệu đã được cậu kéo lên tảng băng trôi rồi.
Có điều, hai người vẫn đang giữ nguyên tư thế quần nhau, trong tay cậu thiếu một mũi tên dính máu, và trong tay Thiệu cũng thiếu một con dao găm. Bấy giờ, dường như Thiệu cũng đã bừng tỉnh khỏi giấc mộng, và đang nghi hoặc khó hiểu nhìn cậu.
Và cách bọn họ không xa, Tô Bất Đạt và Quảng Thắng đang chèo xuồng cao su tới chỗ họ.
Quảng Thắng sửng sốt há hốc cả mồm. Thấy Thuỷ Căn đang nghi hoặc nhìn quanh, gã liền hô lên: “Aiii cái đệt, hai người phát bệnh gì đó hả? Đầu tiên là bóp cổ nhau, sau đó lại cầm vũ khí đâm nhau… Nhất là Thuỷ Căn, rút mũi tên trên mông ra mà cứ như nhổ tóc, cái đệt! Phựt một tiếng, dữ thật!”
Chuyện gì xảy ra vậy? Dường như tất cả đã quay lại cái lúc mới đẩy lùi oán chương, Thiệu mới chìm vào trong nước.
Chẳng lẽ tất cả những gì xảy ra trước đó đều là ảo giác sao? Vì sao lại chân thực đến thế? Lời nguyền ấy có thật ư?
Thiệu ngập ngừng huých Thuỷ Căn, vì đang bị trọng thương, giọng hắn cũng thật yếu ớt: “Ngươi đã nhìn thấy gì?”
Thuỷ Căn vẫn chưa sắp xếp lại được những ý nghĩ trong đầu mình, nói năng lộn xộn: “Dốc núi… vách đá… còn có Hoàng đế và…”
Trong lòng Thuỷ Căn run lên, nói vậy tức là ảo giác mà Thiệu thấy được giống như cậu thấy, lời nguyền kia có thật sao? Thế nhưng vì sao tới giờ hai người vẫn không sao, tàn sát lẫn nhau chỗ nào đâu?
Đúng lúc này, Tô Bất Đạt và Quảng Thắng kéo ba người lên xuồng cao su. Vạn Nhân ngồi trên xuồng cao su hỏi Tô Bất Đạt: “Các ngươi xuống đây thế nào?”
Thế là Quảng Thắng và Tô Bất Đạt bắt đầu kể lại quá trình vào động.
Thuỷ Căn kinh hãi, nói giống y xì đúc trong ảo giác luôn.
Dòng nước bất ngờ chảy xiết, đưa ba người lao thẳng về phía trước.
Một lần nữa, Thủy Căn lại nhìn thấy vách núi chạm trổ đầy những hình vẽ kia, những người nguyên thuỷ đang sản xuất sinh hoạt, có người đan lưới bắt cá, có người gieo mạ trồng lúa, còn có những người phụ nữ nuôi tằm dệt vải…
Khi liếc đến những lời cầu phúc của hình ảnh Khổn và Chuyên Húc ngồi đối diện nhau, Thuỷ Căn mơ hồ nghĩ: trong giây phút cuối cùng ấy, bởi vì cả mình và Thiệu đều không đành lòng đâm đối phương một đòn trí mạng, đều sẵn sàng dùng sinh mạng của mình để đổi lấy đường sống cho đối phương, nên lời nguyên kia mới tự phá vỡ, phải không?
Khi tuyệt vọng phát ra lời nguyền ấy, kỳ thực Khổn si tình vẫn hy vọng những kẻ ôm ấp tình cảm bất luân ấy dù có theo đuổi thứ quyền lực đứng đầu thiên hạ thì họ vẫn có thể yêu nhau bằng cả chân tâm, phải không?
Sau đó là tới chỗ tấm lưới tơ bền chắc kia, chỉ có điều, khi bọn họ rơi xuống tấm lưới, nó tự dưng lại từ từ biến mất, mấy người họ la hét hãi hùng, lao vùn vụt xuống vực sâu tăm tối…