Khi đôi mắt từ từ khép lại, cơ thể cậu bồng bềnh giữa dòng nước ấm áp, tất cả những lo lắng bất an trong lòng dường như đều trôi hết theo dòng nước…
Thế nhưng, cảm giác an lành hiếm có này cũng chẳng kéo dài được bao lâu đã bị ai đó phá hủy.
Thuỷ Căn cảm thấy có một bàn tay kỳ lạ đang cào vào bụng cậu, và lôi từng tấc từng tấc ruột ra ngoài, đau đớn khiến Thuỷ Căn co giật từng hồi.
Khi cậu há miệng muốn thét lên kêu cứu, nước lạnh đột nhiên ộc vào cổ họng, làm cậu sặc không thở nổi, chỉ có thể giãy giụa trong tuyệt vọng. Cậu khó chịu muốn chết, nhưng người đó lại không cho cậu được ra đi thanh thản. Bên tai cậu không ngừng vang lên tiếng sủa điên cuồng, thanh âm khàn đặc khiến màng tai nhức nhối: “Tỉnh lại, mau mở mắt ra, ngươi mở mắt ra cho ta!”
Chịu không nổi tiếng vịt kêu đó, cuối cùng Thủy Căn nhọc nhằn mở mắt.
Cậu thấy Thiệu đang trợn mắt nhìn cậu với vẻ mặt ngập tràn lo lắng. Khi nhận thấy cậu đã mở mắt, hắn rõ ràng thở phào nhẹ nhõm, khàn giọng hỏi: “Thế nào, có cảm thấy chỗ nào khó ở không?”
Thuỷ Căn ngơ ngác nhìn quanh, và nhận ra không biết từ lúc nào hai người đã nổi lên, cậu đang nằm ngửa mặt trên mặt nước, còn bàn tay Thiệu đang đỡ gáy cậu, để mũi và miệng cậu không bị chìm vào nước. Vô số khảm tháp tứ chi sứt mẻ vẫn đang chao liệng giữa không trung, những đôi mắt ánh bạc ấy nhìn qua lại như sao sáng đầy trời, lập loè chớp tắt.
Cơn đau ở bụng vẫn chưa hề vợi bớt. Thuỷ Căn chạm tay vào và phát hiện ra cái ống nối vào rốn cậu đã bị xé đứt, chỉ còn lại một vết thương chảy máu đầm đìa, và Thiệu cũng giống thế. Tay kia của hắn đang nắm một con dao thép.
Coi bộ vừa nãy hắn đã dùng con dao găm này để tách cái ống đã hòa vào làm một với da thịt cậu kia ra.
Thiệu nói với cậu: “Con quái vật chúng ra vừa thấy rất kỳ quái, nó có thể nhiếp hồn người, khi đó nếu ngủ thiếp đi, chỉ sợ ngươi sẽ an nghỉ dưới đáy hồ này như những người vừa nãy mất thôi.”
Nghĩ đến việc cậu suýt chút nữa là rơi vào kết cục giống những tế phẩm dưới nước kia, Thuỷ Căn không nhịn được rùng mình một cái.
Còn chưa kịp vui mừng vì vừa qua được một kiếp, mặt nước yên ả bất chợt nổi lên một xoáy nước khổng lồ, vô số xúc tua dài ngoằng vươn lên từ dưới nước, lao tới hai người đang dập dềnh trên mặt nước.
Một tay Thiệu túm con vịt cạn, chỉ còn một tay để vung dao lên chống chọi lại những cái xúc tua kia. Nhưng những xúc tua ấy trong nước linh hoạt vô cùng, chỉ một lưỡi dao nhỏ bé có thể nào chống đỡ nổi đây.
Chẳng mấy chốc, chân Thuỷ Căn đã bị xúc tua quấn lấy, và lôi xuống. Thiệu siết chặt cổ tay Thuỷ Căn, nhanh tay lẹ mắt chặt đứt xúc tua đang cuốn lấy Thuỷ Căn.
Nhưng đúng lúc này, lại có vài cái xúc tua khác cuốn lấy tay cầm dao của Thiệu, chờ Thiệu không tài nào xuất chiêu được nữa, vô số sợi xúc tua thi nhau quấn chặt lấy hai người và kéo xuống.
Nước lại bắt đầu ộc vào mũi, vào miệng Thuỷ Căn, hài tử cảm thấy hai người đến phải giao mạng cho con bạch tuộc trong hồ mất thôi.
Thủy Căn cố gắng nắm bàn tay đang kéo tay cậu của Thiệu, hai người nhanh chóng bị kéo xuống đáy nước, chỉ có thể dựa vào đôi bàn tay đang siết chặt ấy để nhắn nhủ tuyệt vọng cuối cùng.
Thế nhưng giữa những bọt nước quay cuồng, cậu mơ hồ nhìn thấy Thiệu mỉm cười gật đầu với mình. Hắn nắm tay cậu chặt thêm một chút, sau đó dường như vét cạn chút hơi sức cuối cùng buông tay Thủy Căn ra, rút dao găm trong túi quần ra, chặt đứt cái vòi đang quấn quanh eo Thuỷ Căn. Rồi hắn đẩy hài tử một cái thật mạnh, đủ để đẩy Thuỷ Căn lên mặt nước.
Một lần nữa, thân thể Thuỷ Căn lại có được tự do. Được sức nước nâng lên, cậu chỉ có thể trơ mắt nhìn Thác Bạt Thiệu chủ động thuận theo những cái xúc tua kia, ra sức bơi xuống thật sâu dưới đáy hồ.
Lúc Thiệu biến mất giữa xoáy nước cũng là lúc đầu Thuỷ Căn cũng một lần nữa nổi lên khỏi mặt nước. Tuy không biết bơi, nhưng cậu vẫn giãy giụa vẫn hít thở được vài lần.
Cậu gắng sức nhớ lại cách bơi Thiệu đã từng dạy, hai chân ra sức đạp nước, dựa vào sức nổi tạm thời bồng bềnh trên mặt nước.
Đương nhiên Thủy Căn hiểu rõ vì sao Thiệu lại đi xuống. Nếu để cả hai người cùng bó tay chịu trói, thì chẳng thà để một người bị tóm thôi vậy. Nếu những xúc tua kia đã khó chơi đến thế, thì có lẽ Thiệu đã hạ quyết tâm xuống đáy hồ quyết đấu sống còn với bạch tuộc mỹ nhân. Nếu như làm thịt được mỹ nhân, đương nhiên sẽ không sợ bị xúc tua quấn nữa.
Thế nhưng, ở cái nơi đáng sợ ấy e rằng chẳng có gì tốt lành cả, Thiệu trong tình trạng hoàn toàn không còn linh lực có thể chế ngự được con bạch tuộc khổng lồ kia sao?
Trên mặt nước đã không còn những cái vòi lao lên tập kích nữa, nhưng dưới nước đang xảy ra chuyện gì thì chẳng ai biết được. Trong lòng Thuỷ Căn thấp thỏm lo lắng là tay chân lại cuống lên rồi nuốt phải mấy ngụm nước ngay tắp lự, và thế là cơ thể cậu lại bắt đầu chìm xuống.
Đúng lúc này, vùng trời phía trên hồ nước một lần nữa xuất hiện tiếng kêu thê thiết của khảm tháp. Ngẩng đầu lên nhìn, Thuỷ Căn thấy một con khảm tháp thịt thối đầy người đang giương những cái vuốt sắc bén quắp cậu lên như vớt trăng trong nước.
“Thế nào, ở dưới này chơi vui chứ? Tự nhi?” Vạn Nhân ngồi trên lưng con khảm tháp ấy, vẫn tiêu sái như thế hỏi thăm Thuỷ Căn đang chật vật không thể tả.
Thế mới biết, quan hệ tốt với động vật quan trọng đến thế nào!
Nếu không phải đang trong tình trạng nguy cấp, thì Thuỷ Căn nhất định phải xin tiến sĩ Vạn chỉ giáo cho, có phải vì lên đại học là được học tiếng chim (cũng có nghĩa là tiếng Anh) cấp bốn, không còn trở ngại ngôn ngữ nữa, hay có lẽ vì tiến sĩ Vạn có duyên với loài chim, nên y luôn hoà hợp với loài chim như thế?
Vạn Nhân chìa tay lôi Thuỷ Căn lên. Khi thấy vết thương ở rốn Thuỷ Căn, y quệt ít máu cho vào miệng tinh tế thưởng thức, chẳng biết nó có vị gì mà mặt y có vẻ sung sướng như điên.
“Khụ… khụ khụ… Thiệu còn đang… còn đang ở dưới nước đó!” Xì hết nước trong mũi ra rồi, Thủy Căn vội vàng cầu xin Vạn Nhân giúp đỡ.
Nhưng Vạn Nhân lại chẳng có vẻ gì là gấp gáp cả. Nhìn xoáy nước càng lúc càng lớn, càng sâu, y tỏ vẻ đắc ý, nghênh mặt hỏi: “Cứu hắn thì ta được lợi gì chứ?”
Bây giờ là lúc để mặc cả đấy hả? Thuỷ Căn tức nổ đom đóm mắt, buột miệng: “Chỉ cần ngươi cứu hắn, con mẹ nó, ta cho ngươi làm đến khi nào bị trĩ thì thôi!”
Vạn Nhân vui vẻ hôn chụt một cái lên mặt Thuỷ Căn, người ngợm thì không một mảnh vải che thân, ấy thế mà chả biết y lôi ở đâu ra một hạt châu trên chuỗi tràng hạt ở Huyền Không Tự, và ném xuống hồ nước.
Khi hạt châu bị ném vào, toàn bộ mặt nước bắt đầu sủi bọt. Những tế phẩm vốn đang yên giấc dưới đáy hồ kia không biết vì sao đua nhau nổi lên mặt nước. Tất cả đều mở mắt, mịt mờ nhìn quanh, rồi thét lên chói tai, thân thể co giật, làn da nhẵn nhụi thoáng chốc đã nhăn nheo hết cả lại. Họ lão hoá thành một cơ thể quắt queo, vẫn bất động bồng bềnh trên mặt nước, cơ thể trắng bệch và nước sâu đen ngòm tạo nên một sự tương phản mãnh liệt.
Thuỷ Căn mở to hai mắt, và nhìn thấy giữa những cơ thể lão hoá trong nháy mắt ấy có một người mặc quần áo, cũng không nhúc nhích mà bập bềnh trên mặt nước.
“Thiệu!” Vừa mừng vừa sợ, Thủy Căn hét lớn.
Lúc này, con khảm tháp mà họ đang cưỡi cũng nhanh chóng bay đến, quắp Thiệu lên. Sau đó, nó bay lên cao, hướng về phía trên khe nứt.
Cuối cùng, khi rơi xuống liệt tầng, họ có cảm giác như đã trải qua mấy đời.
Sau khi ba người rơi xuống đất, Vạn Nhân dấy lên lửa ma trơi để ổn định tâm mạch cho Thủy Căn, rồi lại đá đá Thiệu đang nằm sõng soài trên mặt đất: “Tỉnh lại cái coi, linh lực của ngươi phải khôi phục rồi chứ.”
Thiệu nhíu mày mở mắt, dữ dằn trừng Vạn Nhân.
Con khảm tháp vừa chở bọn họ đang ngoan ngoãn đứng một bên. Bấy giờ Thuỷ Căn mới nhìn rõ, trên trán con chim có dán một lá bùa lạ lùng, coi bộ vì có là bùa này nên mới hàng phục được loài linh điểu kỳ quái ấy.
“Bùa ở đâu ra vậy? Linh thiệt đó, vừa nãy sao không sớm lấy ra chứ?” Thuỷ Căn không khỏi oán giận hỏi.
Vạn Nhân mỉm cười: “Thật ra thì uy lực của bùa lớn hay nhỏ gắn bó chặt chẽ với chất liệu làm ra nó. Cho dù bùa của ta có pháp lực cao đến đâu đi chăng nữa, cũng phải gặp vật liệu hiếm có mới được.”
Thuỷ Căn săm soi lá bùa trên đầu chim… nom không giống như giấy lắm, mà như là…
Hài tử quét mắt nhìn quanh, và phát hiện ra mặt băng dưới chân cậu có một chỗ bị đập ra thành một cái lỗ to đùng, lộ ra thi thể một người phụ nữ, và da ngực của thi thể lại bị ai đó lột ra một mảng, còn hở ra cả thịt hồng bên dưới.
Hình dáng chỗ da bị mất đi giống y chang cái bùa.
Thuỷ Căn hiểu ra ngay vật liệu chế bùa của tiến sĩ cởi truồng là cái gì, từ đáy lòng dâng lên một cảm giác lạnh buốt.
“Ta đã nói rồi mà, những con khảm tháp này không phải động vật, mà là do ác linh biến thành. Năm ấy, ở vùng núi này đã xảy ra một tai hoạ thần bí nào đó, mọi người bị phong ấn trong tầng băng này đã chết oan uổng, đông người như vầy thì dĩ nhiên oán khí sẽ tụ lại, thi thể được ướp lạnh trong hàn băng, không mục không thối, nên lại càng dễ phát sinh dị biến, e rằng những quái điểu kia đều là do oán khí của những người chết dưới băng này hợp lại. Dùng da của bọn họ để chế bùa thì dĩ nhiên có thể trấn áp những ác điểu đó thôi! Chỉ có điều, bởi vì ta không có công cụ trong tay, chỉ đành dùng máu của mình để vẽ bùa, nên e rằng không thể trấn áp chúng được bao lâu.”
Quả nhiên, Vạn Nhân vừa nói dứt lời, bùa trên đầu con chim kia đã từ từ nhạt dần rồi rơi xuống. Con khảm tháp vung cánh lên, thét lên những tiếng thê lương chói tai.
Ba người chuyển sang tư thế đề phòng bị quái điểu đột kích.
Không ai ngờ được rằng cái miệng rộng sắc nhọn của con chim lại tự mổ chính nó. Ba người trợn tròn mắt nhìn con khảm tháp tự cắn. Cuối cùng thân chim tàn tạ hoá thành một làn khói xanh biến mất không một dấu vết.
“Cái đệch! Con chim này không phải luyện xx công đấy chứ? Tà ma hệt như tự thiêu á!” Nhìn mà choáng váng, Thủy Căn lẩm bẩm.
Vạn Nhân ngẫm nghĩ một chút, rồi nói: “Có lẽ lúc còn sống, những người này là sơn dân đã thề tận trung với Dát Tiên! Bị lời thề ràng buộc, linh hồn sau khi chết vẫn không được giải thoát. Vừa nãy, nó bị lá bùa thao túng nên đã cứu chúng ta, xem như là vi phạm lời thề, cho nên tự cắn mình tạ tội đó!”
“Dát Tiên?” Con mắt Thuỷ Căn triệt để biến thành một quả cầu pha lê, “Ngươi nói cái con bạch tuộc khổng lồ dương nanh múa vuốt kia là Dát Tiên? Mẹ nó, đùa cái gì vậy? Bảo nó là mãn cái còn nghe được!”
Tiến sĩ Vạn nói một câu đầy ý tứ hàm súc: “Là tiên là ma, đôi khi cũng chính là một. Ai nói Dát Tiên không thể là mãn cái, mãn cái không thể là Dát Tiên chứ?”