Đới Bằng không trả lời, chỉ là đầu lưỡi chuyển động càng thêm mạnh bạo.
Ngô Thủy Căn giãy không ra, càng khẳng định người này không phải Đới Bằng.
Xe còn đang xóc nảy lăn bánh, chờ “Đới Bằng” rời ra, Ngô Thủy Căn đang thở hổn hển mới phát hiện, đang lái xe phía trước chính là cái tên dồi lợn tự xưng là con trai giáo sư Lương kia.
“Dừng xe, các ngươi lũ người điên này, cho ta xuống xe!”
Khúc dồi liếc Thủy Căn một cái qua kính chiếu hậu, sau đó hừ lạnh một tiếng, tiếp tục lái xe.
Hắn hiển nhiên không hài lòng khi thấy Thủy Căn phân tâm, cư nhiên dùng răng hung dữ cắn một cái trên cổ cậu.
Thế này là xong đời rồi! Thủy Căn hét to một tiếng, như phát điên mà bắt đầu liều mạng giãy giụa.
Bị lừa mất mười đồng thuê VCD , cũng không phải uổng phí. Ngươi xem ai để cho cương thi cắn một cái mà không để lại di chứng? Vừa rồi bị “Đới Bằng” hôn đến mê man, hiện tại bị hắn cắn một cái, cậu lập tức nhớ tới vấn đề then chốt này.
Biến thành cương thi chính là so với chết còn thảm hơn, nghĩ vậy Thủy Căn bắt đầu hung dữ cắn lại Đới Bằng, hàm răng sắc bén để lại trên da thịt non mịn của Đới công tử vài dấu răng.
“Ách…… Lạc cô……” Một chuỗi âm thanh vô nghĩa phát ra từ cổ họng của hắn, sau đó huyết sắc trong ánh mắt hắn càng thêm nồng đậm.
Soạt một tiếng, quần Thủy Căn bị hắn một phát vạch ra, bỏ đi cái quần thể thao bên ngoài, bên trong cư nhiên là cái quần đùi vải bông xanh xanh đỏ đỏ.
Cái thói quen DIY của Trương quả phụ mãi vẫn không sửa, mấy bữa trước đã đem một tấm vải bông vốn là của hồi môn từ tận đáy hòm ra sửa thành chăn, lại dùng vải thừa còn lại may cho Thủy Căn mấy cái quần đùi hoa để có cái thay đổi.
Bởi vì hồi còn đi học, mặc quần áo con gái được mẹ sửa lại bị bạn bè giễu cợt, Thủy Căn cực kỳ gai mắt mấy thứ quần áo hoa hoét màu mè. Nhưng khi Trương quả phụ vui vẻ khoe với thằng con bà thật là khéo tận dụng, một mẩu vải cũng không lãng phí, lời nói đến cửa miệng của cậu lại vì khuôn mặt tươi cười của mẹ mà đành nuốt xuống.
Cậu đành an ủi mình, dù sao mặc ở bên trong cũng chả có ai thấy được.
Nhưng trong thời điểm quan trọng như bây giờ, cái quần đùi vải hoa cũng rất cần thiết. Tuy khuôn mặt Thủy Căn hơi đen một chút, nhưng hai cái đùi nhiều năm không phơi nắng lại trắng trẻo mảnh khảnh, hai cái đùi mảnh gầy lộ ra ngoài cái quần màu sắc sặc sỡ, hương thổ phong tình cứ thế mà bày ra.
“Đới Bằng” cũng là người biết thưởng thức, trợn mắt nhìn cái quần đùi hoa, dùng ánh mắt thâm trầm xem xét một hồi, lại soạt một tiếng, quần đùi cũng đi tong.
Ngô Thủy Căn hoàn toàn bị xấu hổ và giận dữ đánh sụp.
Vải vóc moi từ đáy hòm của Trương quả phụ thực ra rất bền chắc, tuy rằng thường hay phai màu, mỗi lần giặt quần đùi đều giặt ra một chậu nước đỏ đỏ xanh xanh.
Quần áo lót phai màu thì khó tránh khỏi dính màu vào trên da thịt.
Mà bây giờ cái quần đang mặc này là mới tinh , còn chưa từng giặt, lại thêm trải qua vụ việc trong huyệt mộ vừa nãy, cậu sợ tới mức mồ hôi lạnh chảy như suối, cho nên sau khi cái quần đùi nát thành từng mảnh nhỏ, chỉ thấy nằm sấp giữa hai cái bắp đùi trắng nõn là cái đồ chơi nho nhỏ được nhuộm sặc sỡ, phối hợp với bụi rậm không quá um tùm, thực là một cái “tiểu điểu” không dài lắm, càng thấy dễ thương.
Âm thanh trong cổ họng “Đới Bằng” càng thêm khàn đục. Duỗi tay ra, trực tiếp nắm lấy “tiểu điểu” trong lòng bàn tay.
“A…… Dừng tay!”
Thế nhưng đã phải qua một trận vật lộn, sớm lâm vào tình trạng kiệt sức, Thủy Căn làm sao có thể giãy ra được? Người tuổi trẻ hỏa lực vượng, cho dù dưới tình hình bi đát như vậy, phía dưới vẫn bị lộng đến không thể kìm nén được, thoáng cái đã phóng ra.
Sau đó Ngô Thủy Căn ngừng giãy giụa, suy nghĩ rối bời, gương mặt co giật nhìn “Đới Bằng” như bú sữa mẹ mà đem đường con cháu đang nhiệt khí bừng bừng của cậu nuốt vào.
Trước kia, cái hồi còn bị Đới Bằng khi dễ, Thủy Căn luôn trốn đến một góc vườn trường mà nhỏ vài giọt anh hùng lệ, hơn nữa còn hạ độc thệ, sau này tuyệt đối phải làm cho họ Đới kia quỳ gối dưới chân mình ăn c*t.
Hiện tại xem ra, cậu quá không có sức tưởng tượng !
Thủy Căn độc địa nghĩ, Đới Bằng, mi cũng có ngày hôm nay!
Không đợi cậu hả hê cho đủ, “Đới Bằng” đột nhiên thân thể cứng đờ, xương cốt toàn thân “Rắc rắc” vặn vẹo, sau đó một lời cũng không nói mà ngã lên người Thủy Căn, chết ngất luôn.
Bấy giờ, xe đang một mực lăn bánh bỗng nhiên dừng lại.
Thủy Căn đẩy cái khối thịt ngáng chân trên người mình ra, hướng ra ngoài cửa kính xem xét, xe đã chạy đến một cánh rừng.
Thủy căn lúc này phải gọi là “dây thần kinh sợ hãi” đã bị đả kích bất ngờ liên tiếp đến tê liệt, cư nhiên dám đối đầu với họng súng mà ngang ngược: “Ta không xuống! Ái ai ai!”
Khúc dồi vẫn như trước vẻ bên ngoài cười nhưng trong không cười, đột nhiên giơ tay ném Thủy Căn với cái mông đã bị lột sạch sẽ từ trên xe xuống.
Khi Thủy Căn bị ném ra sau xe, dồn sức đứng lên chạy bán mạng. Chạy chưa được vài bước đã vấp vào cái gì đó mà ngã lăn ra đất.
Thủy Căn quay lại nhìn, ngáng chân cậu rõ ràng là một cái xác không đầu, nhìn y phục trên người rõ ràng chính là một trong mấy nhân viên tạp vụ vừa mới bị hại trong huyệt mộ.
Lúc này, khúc dồi đã chạy đến, chỉ thấy hắn đưa tay hướng về phía sau đầu Thủy Căn đập mạnh một cái. Thủy Căn con mắt vừa đảo, một ngày hỗn loạn rốt cuộc tuyên cáo chấm dứt bằng hôn mê bất tỉnh.
Khi Thủy Căn lần nữa mở mắt, cậu phát hiện mình nằm trên giường ở bệnh viện, bốn phía là vách tường tuyết trắng, làm cho tinh thần căng thẳng của cậu lập tức bình tĩnh lại.
Thủy Căn muốn nhúc nhích thân thể, thế nhưng hai cánh tay căn bản giơ lên không được, vừa động thì phát ra một tiếng “rầm”.
Y tá đang ở một bên kiểm tra tốc độ truyền dịch, vừa thấy Thủy Căn tỉnh, lập tức ra cửa gọi người.
Hai vị cảnh sát đầu đội mũ kê-pi đi đến.
Trong đó một vị vẻ mặt nghiêm túc hỏi: “Cậu là Ngô Thủy Căn?”
Thủy Căn gắng sức cử động hai cánh tay, ở trên giường liều mạng vô ích, bởi vì vừa mới tỉnh lại, giọng nói có chút khàn khàn: “Các người là ai? Mau thả tôi ra!”
“Rạng sáng hôm nay, có một thôn dân tại bìa rừng phía bắc Quân Sơn, phát hiện cậu nửa người dưới trần truồng ngã trên một thi thể nam giới không đầu mà hôn mê bất tỉnh, xét thấy cậu rất đáng nghi, cục công an chúng tôi chiếu theo pháp luật bắt cậu để hỗ trợ điều tra.”
Thủy Căn càng kịch liệt giãy giụa, cậu trợn mắt kêu to: “Tôi không có giết người! Tôi oan uổng! Các người mau thả tôi ra!”
Đúng lúc này, có một cảnh sát từ ngoài cửa đi vào, hai người kia khi nhìn thấy cảnh sát vừa vào, lập tức cung kính chào hỏi: “Phùng cục trưởng, ngài đã tới.”
Thủy Căn định thần nhìn lại, vị kia đồng phục trên người thẳng thớm , mũ đội ngay ngắn, nhưng chỉ như vậy thôi cũng giấu không được cái mặt khúc dồi của hắn. Mẹ kiếp, hắn chính là cái tên dồi lợn dám cầm súng chĩa vào mình kia!
Thủy Căn nghĩ, quảng cáo nói như thế nào ấy nhỉ? Xui xẻo là vô hạn, giây tiếp theo càng thêm đặc sắc.