Ngục Quỷ

Chương 42

Lúc này, một vị lão hoà thượng trong chùa từ cửa đi vào, trèo lên ban thờ để kiểm tra xem tượng Phật có bị hư hại gì không, rồi chậm rãi chỉnh bức tượng ngay ngắn lại; trong khi đó, mấy anh bảo vệ còn đang lục xoát tìm kiếm từ trong ra ngoài vài lượt, ấy vậy mà vẫn không tìm được mấy người du khách kia. Bảo vệ đoán rằng những người đó nhất định là đã thừa dịp người khác không để ý mà trèo xuống khỏi Huyền Không Tự mất rồi.

Giờ mở cửa đã hết, du khách đã đi cả rồi, hệ thống báo động cũng đã được bật lên, chỉ còn lại vị hoà thượng già cả tiếp tục gõ mõ cầm canh.

Toàn bộ Huyền Không Tự được bao trùm trong một mảnh tĩnh lặng xa cách khỏi nơi phàm trần…

.

.

.

Kỳ thực, từ lúc Thiệu lao vào lay đổ bức tượng đá, Thuỷ Căn đã biết rằng mọi chuyện sẽ không ổn rồi. Giống như một bộ phim đến hồi gay cấn, nếu không có động đất thì nhất định sẽ có núi lở.

Cho nên khi những người khác đều đứng đần ra mà nhìn, Thuỷ Căn lại bám theo cô nàng hướng dẫn viên chạy ra bên ngoài.

Hài tử cũng thật lanh lợi!

Thế nhưng, vừa bước ra cửa và rẽ phải, một cái gì đó có hình người đen thùi lùi treo ngược phía trên đùng một cái xuất hiện trước mặt cậu.

Khả năng thích nghi của Thủy Căn rất mạnh mẽ. Từ sau cái lần đụng độ nhân trụ tử mẫu ở thôn Bốc Vu, cậu vẫn luôn khổ luyện kỹ thuận rẽ ngoặt, mỗi khi đi qua một góc tường, cậu đều đề khí tập trung tinh thần.

Nhưng lần này cậu đã rẽ quá vội vàng, nên khi cái hình người đen sì sì rơi xuống, Thuỷ Căn sợ đến câm họng luôn, theo phản xạ thụt lùi lại phía sau, và vấp trúng bậc cửa.

Ngay cả Thiệu đang ra sức đẩy bức tượng cũng phải dừng lại để nhìn cậu, và đúng lúc này, một chuyện ngoài ý muốn đã xảy ra.

Bởi vì sự rung chuyển dưới phần đế, cái bệ vững chắc của bức tượng Phật bỗng long ra. Bức tượng tự động xoay tròn như một con lật đật, bệ của hai bức tượng còn lại dường như nối liền với nhau, và cũng bắt đầu rung chuyển theo. Trong tiếng xích sắt loảng xoảng, trên bức tường phía sau tượng đá xuất hiện một cái động hình vuông rộng khoảng một thước.

Trong khi đó, con quái vật treo ngược ở cửa thoắt cái đã lủi vào trong động, nhanh như một con báo.

Tất cả mọi chuyện xảy ra quá chóng vánh, đến nỗi ngay cả Thiệu cũng không kịp phản ứng.

Hắn quay đầu nhìn Thuỷ Căn: “Thấy rõ là vật gì không?”

Thuỷ Căn lấy lại bình tĩnh, nuốt nước bọt nói: “Là… hình như là Phùng cục trưởng.”

Cái mùi thịt nướng xộc thẳng vào mũi này thật sự là quá quen thuộc. Coi bộ ánh trăng làm đẹp ở thôn Bốc Vu cũng có hiệu quả đấy chứ, Phùng cục trưởng vẫn còn đeo cái khuôn mặt bị huỷ hoại thảm thương ấy mà.

Chỉ có điều, làm thế nào hắn thoát khỏi thôn Bốc Vu, cách xuất hiện quỷ dị ban nãy và tốc độ vượt khỏi giới hạn của con người ấy là sao, tất cả đều thật khó hiểu.

Thiệu lập tức nhăn mày, suy tư mà nhìn đường hầm bí mật.

Lúc đó, một mình Quảng Thắng đã xông lên, chui vào trong động. Thấy bọn Thiệu vẫn còn ngây người ra đó, gã sốt ruột: “Nhanh lên đi! Không thấy có người đã vượt lên trước rồi sao?”

Lão đại đúng là lão đại, một thân lệ khí, tin chắc rằng dù là người hay là quỷ thì cũng phải kính gã ba phần. Quan trọng nhất là, tới tận bây giờ gã vẫn kiên quyết giữ vững chủ nghĩa vô thần, và thêm vào đó, gã cũng chẳng nhìn thấy rõ thứ vừa đi vào là cái quái gì, nên lại càng tò mò dữ.

Thiệu nhảy từ trên bệ đá xuống, xách Thủy Căn vẫn còn đang nằm sóng soài trên mặt đất lên, nở nụ cười giả tạo: “Lại muốn chạy hả?”

Thuỷ Căn còn chưa tỉnh lại từ nỗi kinh hoàng, ngơ ngác gật đầu, lại lắc đầu. Trong đầu cậu chỉ còn lại một ý nghĩ: Phùng cục trưởng còn chưa chết sao?

Hành lang của Huyền Không Tự treo lơ lửng giữa không trung, nhưng trên thực tế, chính điện lại được tạc trên vách đá, khảm sâu vào trong núi. Chỉ có điều, không ai ngờ được rằng động lại lồng trong động, bên trong lại có một đường hầm bí mật nữa.

Lại nói tiếp, mặc dù Quảng Thắng xuất thân từ xã hội đen, nhưng so với Phùng cục trưởng kia thì còn quang minh chính đại hơn nhiều, đối mặt với hang núi tối đen như mực, vậy mà gã cũng dám dẫn đầu chui vào. Sau khi tất cả mọi người lần lượt vào động rồi, mấy người bọn họ mới lom khom đi được vài bước, bức tượng đã từ từ đứng vững lại, tiếng xích sắt im bặt, phiến đá nơi cửa đường hầm lập tức khép lại. Mấy người phía sau cuống quít quay lại đẩy, nhưng dù có ra sức đẩy thế nào nó cũng chẳng hề nhúc nhích.

Quảng Thắng sốt ruột nói: “Bây giờ quay lại để chờ bị bắt à, trước tiên cứ xem tình hình bên trong thế nào đã, rồi sẽ tìm cơ hội ra ngoài sau.” Rồi gã móc một cái bật lửa từ trong túi ra, nương theo ánh sáng yếu ớt đi về phía trước.

Không gian khép kín này không có tí mùi ẩm mốc nào, dường như vì không khí thường xuyên lưu thông. Sau khi đi được ước chừng hai phút, Quảng Thắng bỗng ngừng bước. Trong không gian chật chội này, tất cả mọi người đều đi theo hàng một; khi Quảng Thắng dừng lại, Thuỷ Căn ở đằng sau cũng dừng lại, nhưng lại bị người phía sau húc vào, chỉ nghe thấy tiếng bì bõm, Quảng Thắng ở phía trước hình như đã giẫm xuống nước mất rồi.

Những người phía sau nghe thấy thế nên dĩ nhiên cũng dừng bước chân.

“Phía trước xảy ra chuyện gì vậy?” Thiệu cao giọng hỏi.

Thuỷ Căn căng thẳng chống tay lên vách động, run rẩy nói: “Phía… phía trước hình như có vũng nước…”

Học trò Ngô Thuỷ Căn vốn không biết bơi, hơn nữa ở thôn Bốc Vu xém chết đuối, cho nên vừa nghe thấy tiếng Quảng Thắng bước xuống nước, cậu đã run bắn lên rồi.

Không một tia sáng, trong bóng đêm mọi người nghe thấy tiếng đạp nước “lõm bõm” thì đều trợn mắt nhìn nhau. Thiệu cân nhắc một xíu rồi giơ tay lên, một đám ma trơi xanh thẫm bay vút lên. Ma trơi bay về phía trước, chiếu rọi cả hang động sáng rực lên.

Vừa thấy thế, vài tên thủ hạ của Quảng Thắng đã mắt chữ A mồm chữ O, ngơ ngác nhìn nhau.

Lúc này, nương theo ánh lửa của ma trơi, Thuỷ Căn cuối cùng đã thấy rõ quang cảnh phía trước.

Vũng nước cái gì chứ? Rõ ràng là một hồ nước lớn ánh lên một màu xanh thăm thẳm dưới ngọn lửa ma trơi, trong khi đó, Quảng Thắng không hề nao núng tiến lên, đạp nước bì bõm.

Nương theo ánh lửa, Quảng Thắng đã nhận ra phương hướng, nhọc nhằn bơi trở lại, và bò lên bờ dưới sự giúp đỡ của Thuỷ Căn. Sau khi nhìn rõ cảnh vật chung quanh, mọi người mới phát hiện ra cuối đường hầm có một bậc thềm dài khoảng ba thước, nhưng rất hẹp, chỉ rộng có nửa thước.

“Đây… đây là đèn Khổng Minh?” Quảng Thắng nhổ hai bãi nước bọt, kinh ngạc chỉ vào ma trơi mà hỏi.

Thuỷ Căn gật đầu, rồi xoay người hỏi tên đã thả đèn ra: “Bây giờ chúng ta phải làm gì đây?”

Sau khi mọi người đã xúm xít đứng trên bậc thềm và nép sát vào vách đá, Thiệu nhìn hồ nước dưới chân Quảng Thắng rồi hỏi: “Nước có sâu không?”

Quảng Thắng còn đang kinh ngạc nhìn cái “đèn” trên đầu, nghe Thiệu hỏi như vậy bèn đáp: “Sâu, chân không chạm đáy, nước lại mặn nữa.”

Thiệu dùng mắt ước lượng, khoảng cách từ đây đến bờ hồ bên kia áng chừng một trăm thước, người bơi giỏi có thể bơi một mạch sang bờ bên kia cũng không thành vấn đề.

Hắn ngồi xổm xuống, lấy tay ngoáy ngoáy nước trong hồ, hơi lạnh nhưng có thể chịu được. Vậy là hắn cởi áo khoác ra, rồi nói với những người còn lại: “Ta đi trước xem thế nào đã, các ngươi chờ ở đây.”

Quảng Thắng nói: “Để ta đi với ngươi.”

Trong vách đá giữa sườn núi tự dưng lại lòi đâu ra một hồ nước mặn? Kỳ cảnh chỉ có trong ngàn lẻ một đêm này khiến lão đại bắt đầu hưng phấn; gã cảm thấy giữa tầng tầng lớp lớp những cơ quan huyền diệu này mà không giấu chừng mười rương kho báu, thì đúng là phụ công lao người đào động rồi!

Sau khi Thiệu và Quảng Thắng nhảy vào hồ nước, Thuỷ Căn và ba tên thuộc hạ của Quảng Thắng đứng ở trên bậc thềm dõi theo. Đột nhiên, Thuỷ Căn nghe thấy trên đầu có tiếng “sột soạt” vang lên.

Cậu vừa ngẩng đầu nhìn, đã thấy Phùng thịt nướng đang nằm úp sấp trên vách động trong một tư thế kỳ dị như của loài nhện, nhe ra cái mặt cười dữ tợn với Thủy Căn. Và từ giữa những khe nứt trên lớp da bị thui cháy của hắn, từ từ bò ra rất nhiều nhục trùng gần như trong suốt, to cỡ ngón tay, dọc theo vách tường bò xuống.

Một con trong số đó rớt thẳng từ vách tường xuống, rơi ngay chóc vai Thủy Căn; cảm giác đau nhói như bị kim đâm truyền tới, thân thể cậu bỗng trở nên tê dại như bị đánh thuốc mê. Trong khi đó, sau khi hút no máu cậu, con bọ nằm vắt trên vai Thủy Căn đang không ngừng lớn lên, và rồi phần đuôi nó bắt đầu tiết ra sợi tơ quấn lấy cậu. Càng lớn lên, loài bọ này trông càng giống một loại sinh vật…

“Băng tằm!” Trong đầu Thuỷ Căn lóe lên một ý nghĩ. Nhân lúc nọc độc chưa làm thần kinh tê liệt hoàn toàn, cậu dốc sức buông người về phía trước, và “ùm” một tiếng rơi xuống hồ nước.

Còn hai người khác trên bậc thềm, khi bị trùng đột kích, đầu tiên là lấy tay gạt xuống, kết quả là còn chưa kịp kêu lên, họ đã bị càng lúc càng nhiều băng tằm hút máu rồi quấn lấy, trói chặt trên vách tường, chỉ trong chốc lát đã bị hút cạn chỉ còn da bọc xương.

Khi xuống nước, Thủy Căn cố gắng nín thở, nhưng nước hồ vẫn xộc vào miệng vào mũi cậu, còn con băng tằm đang bám riết lấy vai cậu dường như rất sợ nước mặn, nó liền nhả ra, đau đớn giãy dụa vài cái trong nước, rồi cứng đơ chìm xuống đáy hồ.

Ngay khi Thuỷ Căn cũng sắp sửa chìm xuống, bỗng có người túm lấy cậu, và nâng gáy cậu lên.

Nhờ nước mặn rửa sạch miệng vết thương đang chảy máu, cảm giác tê dại lúc trước giảm đi ít nhiều. Thuỷ Căn ra sức ho khan, khạc hết nước trong mũi miệng ra. Cậu quyết định rồi, nếu có thể sống sót, chuyện đầu tiên cậu sẽ làm chính là đổi tên, đặt là “Nghiêu căn” thì hơn, mịa nó, cứ suốt ngày xung khắc với nước! (Nghiêu: núi cao)

Cậu hơi ngẩng đầu lên nhìn, hoá ra là Thiệu đã quay trở lại. Hắn đang đạp nước, túm cậu bơi sang bờ bên kia mà!

Vừa nãy hắn rõ ràng đã bơi đi rất xa rồi, ấy thế mà thoắt cái đã bơi trở lại rồi, còn trâu bò hơn cả Micheal Phelps ý chớ!

Tựa trên vai Thiệu, không hiểu sao Thuỷ Căn lại cảm thấy thật an lòng, kìm lòng không đặng dụi dụi đầu lên cổ Thiệu. Dù đã ướt nhẹp, mấy cọng tóc lông cừu loăn xoăn của Vương huynh vẫn cứ vểnh lên chọc thẳng vào mũi vào mồm Thiệu.

Thanh Hà Vương tức giận nhéo cổ cậu một phát: “Nằm im! Nhõng nhẽo với ta làm cái gì!”

Thuỷ Căn bị sặc nước đến đau cả họng, nhất thời nói không ra lời, nhưng cũng vì hành động ban nãy của mình mà ngượng chín người, mặt đỏ bừng y chang cái mông khỉ.

Cậu ngoan ngoãn dựa vào Thiệu, ánh mắt đương nhiên nhìn về phía Phùng cục trưởng ở cửa đường hầm, và thấy hắn cũng từ trên vách động bò xuống. Kéo ba cái xác đã thành thây khô lại gần nhau, rồi ép băng tằm tiếp tục nhả tơ. Sau đó, hắn buộc chặt mấy cái thây khô lại, ném xuống nước; xác khô bị tơ băng tằm bao bọc, nhẹ nhàng nổi lềnh bềnh trên mặt nước như một cái bè. Rồi hắn nhảy lên xác khô, chân đạp mạnh một cái, bơi về phía trước.

Coi bộ lớp da cháy khét lèn lẹt của Phùng cục trưởng cũng sợ nước mặn, vì thế hắn mới núp trên vách động, loay hoay tìm cách vượt qua hồ.

Thuỷ Căn theo dõi toàn bộ quá trình Phùng cục trưởng chế tạo “bè da”, mà cảm thấy mục tiêu “thành tiên” của Phùng cục trưởng có lẽ đã đạt được rồi không biết chừng.

Đường đường là một cục trưởng, thế mà có chỗ nào giống người? Thứ duy nhất còn sót lại trên người hắn có lẽ chỉ là ý nghĩ ác độc muốn cướp đoạt tính mạng của người khác hay giẫm đạp lên thi thể của người khác để đạt được mục đích mà thôi.

Đúng lúc này, nước dưới chân bọn họ bỗng dâng lên từng đợt sóng, một bóng đen khổng lồ ùn ùn kéo tới chỗ họ…

Thiệu cau mày, khẽ nói: “Không ổn rồi!”