Hỏi thăm được phủ đệ của Ngụy gia, ta liền đi thẳng đến đó.
Tới cửa rồi lại do dự. Nhìn thấy nơi này từng là một nhà giàu có, chẳng qua sự xa xỉ cũng không che dấu được sự suy bại của hiện tại, trên tường phủ đầy cỏ khô.
“Đến thì vào đi, còn lượn lờ bên ngoài làm gì?” Là Ngụy Ương.
Hắn ngồi bên cửa sổ uống trà, thanh âm lãnh đạm không giống hắn —— hắn không chào đón sự có mặt của ta.
“Ngươi…” Đến để gặp hắn, nhưng lại không biết nên mở miệng thế nào.
“Nhiễm Nhiễm thế nào?” Chỉ có thể hỏi hắn như vậy, nói ra bản thân ta cũng thấy ngượng miệng.
Hắn đặt chén trà xuống, ra vẻ không có việc gì lấy khăn tay lau miệng, “Chết rồi.”
Chết rồi?! Chết…
Nhiễm Nhiễm, tiểu cô nương tươi cười đáng yêu kia, đã chết rồi sao?
“Tại sao?” Ta buột miệng hỏi.
“Không sai, chết rồi, là ta giết nó. Nó thích yêu tinh —— thích ngươi, nó đáng chết, hơn nữa đã chết từ lâu rồi, từ lúc ngươi không thấy nó thì nó đã chết.” Ngụy Ương vừa cười vừa nói, cười đến đáng sợ, “Chính là ngươi hại nó chết.”
Ngụy Ương, giết Nhiễm Nhiễm… Hắn rốt cục làm sao vậy, hắn không phải… rất cưng chìu Nhiễm Nhiễm sao…
“Ngươi thật thích hỏi “tại sao” đó, tiểu yêu tinh của ta. Ta biết, ngươi lần này đến đây cũng là để hỏi ta “tại sao”. Ta vì sao muốn giết ngươi? Thật là buồn cười, ta vì sao lại không thể giết ngươi?” Ngụy Ương nhìn ta chằm chằm, ánh mắt làm cho ta không rét mà run, “Ngụy gia giàu có nhất Châu Thành lại lâm đến hoàn cảnh hiện tại, là vì bị yêu tinh các ngươi làm hại! Yêu tinh đều là lũ vô tình, làm hại ta tan nhà nát cửa. Ngày phụ thân ta chết ta đã thề sẽ giết hết yêu tinh trong thiên hạ. Còn ngươi, tiểu yêu tinh của ta…” Hắn hất cằm nhìn ta, “Năm đó con yêu tinh kia khiến phụ thân ta mê muội đến ba hồn bảy vía cũng đánh mất, ta thật muốn biết yêu tinh có năng lực gì. Yêu tinh các ngươi chỉ biết giẫm đạp lên con người, ta muốn thay phụ thân trả thù, cho các ngươi nếm một chút loại tư vị này…”
Hắn không nói nữa, chỉ bấy nhiều ta cũng đã hiểu. Đầu óc ta trống rỗng, tựa như khi hắn đẩy ta rớt xuống bờ hồ có đầy hoa mỹ nhân đó, ta chỉ nhìn thấy trong mắt hắn sự tuyệt vọng.
Ta hiểu được hắn tại sao ngay từ đầu đã vô duyên vô cớ đối tốt với ta, hắn đã sớm chuẩn bị cho ngày này, nói không chừng hôm nay lúc nghe kể chuyện cũng là cố ý cho ta nghe thấy hắn, thậm chí hắn lúc nào cũng luôn theo dõi ta. Đây là trừng phạt của hắn dành cho ta, là thay phụ thân hắn trả thù, quả nhiên là hiếu tử.
Ta bỗng nhớ đến nụ hôn trên bờ hồ đầy hoa mỹ nhân kia, ta đã từng cho rằng ta đang cùng hắn rơi vào trầm mê, không nghĩ đến từ đầu đến cuối chỉ có mình ta chìm xuống.
Ta đột nhiên hiểu được câu “Ta nhất định cả đời chỉ nhìn thấy trăng khuyết thôi” của hắn, từ lúc Ngụy gia bị hủy, hắn liền xem như bản thân đã bị hủy cùng Ngụy gia, sớm đã như vậy, quyết đoán như vậy, ngay cả thời gian tự hỏi đáng giá hay không cũng không có.
Sau đó Ngụy Ương không đuổi người, ta cũng không muốn đi, ngơ ngác đứng dưới bầu trời tối đen, hắn cũng ngồi như vậy, cái gì cũng không nói.
“Ta sẽ không đi.” Đến khuya ta mới mở miệng, “Ta đã từng nói sẽ không đi, mặc kệ là bao lâu về sao, cũng sẽ không đi.”
Lần đó là trong rừng trúc, Ngụy Ương đột nhiên nói với ta, “Ngươi không thể rời khỏi ta, cho dù phát sinh chuyện gì cũng không được rời đi.” Ta đã đáp ứng hắn sẽ không đi, nói được thì làm được.
Hơn nữa, động tâm không thể nào giả được… Ta cúi đầu, nhìn thấy sợi dây đỏ ở cổ tay, còn có gắn một tiểu lý ngư.
Thật vất vả mới tìm được hắn, sao lại có thể rời đi chứ? Mặc dù ánh mắt kia chỉ ngập tràn thù hận, hắn không phải là Ngụy Ương của ta, nhưng ta vẫn là A Lý của hắn, là tiểu yêu tinh của hắn.
Cả người Ngụy Ương run lên, dường như đang ra sức chịu đựng. Ha, hắn chán ghét ta đến như vậy.
Rất lâu sau ta mới nhìn thấy khóe miệng hắn nhếch lên, tựa như cười nhạo, tựa như cam chịu.
Ta quay đầu không nhìn hắn nên không thể thấy được, lúc hắn nhìn thấy trong ánh mắt ta không có hắn, vẻ mặt của hắn rất đau thương, muốn nói lại thôi, muốn vươn tay đến, rồi lại buông xuống.
Đương nhiên ta cũng không nhìn thấy được, động tác hắn vươn tay lên, làm ra tư thế đang ôm một người.
Thật khó tưởng tượng được, những ngày tháng trước đó,trong căn nhà to lớn của Ngụy gia chỉ có mình Ngụy Ương. Hắn cả ngày vì Ngụy gia đông sơn tái khởi mà bận bịu không ngừng, ta chỉ có thể nhìn hắn, cốc trà để trên bàn sách đã nguội lạnh, một hớp cũng chưa từng uống, đem đi đổi thành trà nóng, sau đó đến xem trà lại nguội, vẫn chưa từng động qua.
Ta không giúp gì được, hắn cũng không nói chuyện với ta, giống như chỉ có một mình hắn.