Ngự Xà Cuồng Phi

Chương 84: Không phải là ngôc tử

Hơn nữa phủ Thừa tướng, sẽ không tránh khỏi có dính dáng đến người của Hoàng gia, bởi vì tiểu thư không cam lòng khiến bọn họ chết một cách vui vẻ sảng khoái.

Hiên vương phủ

Lúc này, Thương Lan Hiên đang ngồi trong thư phòng suy nghĩ phức tạp, cầm sách trong tay, ánh mắt hắn đăm chiêu dừng trên đó.

Ngày mai chính là kỳ hạn ba ngày rồi, hiện giờ hắn vẫn chưa có đáp án, phải bỏ đi một thế lực như Tô phủ, là không thể nào, nhưng mà, nếu bỏ đi thế lực như Phượng Vũ Cửu Thiên thì hắn cũng không muốn.

“Cốc cốc.” Lúc này, ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa.

“Vào đi.” Thương Lan Hiên không thèm nhìn người tới là ai, giọng điệu có chút mất kiên nhẫn nói.

“Vương gia, chàng làm sao vậy, mấy ngày nay đều mất tập trung, là vì chuyện làm ăn của Phù Hương viện sao?” Giọng nói nhu nhược mang theo vài phần lo lắng vang lên, Tô Nhị Tịch thấy Thương Lan Hiên lơ đãng, trong lòng nảy sinh một chút không vui, nàng biết rằng một mặt là có liên quan đến chuyện làm ăn của Phù Hương viện, nhưng nhiều hơn chính là vì nữ nhân ở Phượng Vũ Cửu Thiên kia!

Tuy rằng nàng không bước chân ra cửa, nhưng đối với chuyện bên ngoài cũng biết được bảy tám phần, mấy ngày nay, mỗi ngày Hiên cùng với Việt Vương đều đến Phượng Vũ Cửu Thiên để tìm nữ tử tên Bạch Nhan kia.

“Vương gia, nếu chàng thật sự muốn lấy nữ tử tên Bạch Nhan kia, thì hãy lấy đi! Nếu chàng muốn cho nàng ta vị trí Chính phi, thần thiếp sẽ nói rõ ràng với phụ thân.” Rõ ràng Tô Nhị Tịch không biết lý do thực sự Thương Lan Hiên đi tìm Bạch Nhan là gì, chỉ cho rằng là hắn thích nàng ta mà thôi, nhưng nàng đoán cũng đúng chuyện Thương Lan Hiên muốn lấy nữ tử kia.

Sau khi Thương Lan Hiên nghe xong, hơi ngẩn ra, đưa mắt nhìn ánh mắt ủy khuất của Tô Nhị Tịch, khuôn mặt kia đang tự ép buộc giả bộ trấn định, trong lòng hắn lập tức mềm nhũn, đứng dậy ôm Tô Nhị Tịch.

“Tịch Nhi, cảm ơn nàng, thực ra Bổn vương cũng không phải vì thích Bạch Nhan, nhưng nàng ta là lão bản sau màn của Phượng Vũ Cửu Thiên, Bổn vương muốn kéo về cho mình lợi dụng, nhưng yêu cầu của nàng ta là phải để nàng ta làm Chính phi.

Thế nhưng Bổn vương cam đoan, chỉ cần đoạt được ngôi vị Hoàng đế, Bổn vương sẽ lập tức bỏ nàng ta, dù gì đi nữa, ngôi vị Hoàng hậu, chỉ có thể là của nàng.” Thương Lan Hiên cũng không nói gì về yêu cầu của Bạch Nhan là chỉ có một mình nàng ta là phi tử, bởi vì bây giờ hắn không đáp ứng được tất cả ý muốn của Bạch Nhan, hắn nhiều nhất cũng chỉ có thể cho nàng vị trí Chính phi, phải bỏ Tịch Nhi, đoạn tuyệt với Tô gia, đó là chuyện không có khả năng.

“Vương gia nói vậy thì cứ vậy đi.” Tô Nhị Tịch cố nén tiếng nức nở, thản nhiên nói, lúc này, trong mắt Tô Nhị Tịch hiện lên vẻ phức tạp, tuy rằng rất không cam lòng, nhưng mà ai bảo nàng yêu hắn như vậy đây!

=================

Ngày hôm sau, trời trong nắng ấm, thêm thời tiết rất thoải mái.

Buổi trưa, Phượng Thiên Mị thay nam trang, mang theo Tư Vân cũng mặc nam trang cùng nhau ra ngoài, để Bạch Nhan Hồng Kiều cùng đám người Tư Nguyệt ở lại Phượng Vũ Cửu Thiên.

Trước khi nàng khai trương Phượng Vũ Cửu Thiên, vẫn chưa đi điều tra, bây giờ, nàng muốn biết đệ nhất thanh lâu – Phù Hương viện bị suy sụp thế nào, cho nên, nàng muốn tới Phù Hương viện nhìn một chút.

Phượng Thiên Mị với Tư Vân đi trên đường, nghe dân chúng tán gẫu rất nhiều chuyện bát quái, đều là về Phượng Vũ Cửu Thiên.

Đột nhiên, “bụp” một tiếng phá vỡ sự ồn ào trên đường, đám dân chúng gần đó bỗng ngừng động tác trên tay, một mảnh lặng ngắt như tờ, đồng thời nhìn về một nơi.

Chỉ thấy một quầy hàng bị cắt thành hai đoạn, hàng hóa rơi đầy đất, mà ở giữa quầy hàng bị phá, có một nữ tử mặc y phục màu xanh lam nhạt ngã xuống đất, sắc mặt trắng bệch, đau đớn không thể tả.

Sau đó, có mấy đại hán lao ra từ căn phòng bên cạnh, theo sau là một số nữ tử hồng trần mặc y phục hở hang, đứng đầu là một nữ nhân hơn ba mươi tuổi, ăn mặc trang điểm lộng lấy, trát một lớp trang điểm đậm đặc, thấy có trò hay để xem, đám dân chúng lập tức đi tới chen chúc vây quanh.

Lúc này Phượng Thiên Mị chú ý tới bảng hiệu trên cửa viết ba chữ lớn Phù Hương viện, trong mắt nảy sinh lãnh ý và giảo hoạt.

Không biết là trùng hợp hay đã định trước, để nàng có thể chứng kiến chuyện như vậy phát sinh ở Phù Hương viện, chỉ cần nàng thêu dệt thêm, chắc chắn sẽ làm Phù Hương viện xuống dốc không phanh.

Sau đó, Phượng Thiên Mị và Tư Vân cũng đi tới.

“Ơ, đây không phải là một trong tứ đại hoa khôi – Phi Phi cô nương của Phù Hương viện sao? Có chuyện gì vậy?”

“Không biết! Đột nhiên nàng ta rơi từ trên lầu xuống, toàn thân còn dính máu.”

“……..”

Đám dân chúng nghi ngờ nghị luận.

Hoa khôi của Phù Hương viện, Phượng Thiên Mị hơi nheo mắt lại, lẳng lặng nhìn tất cả mọi chuyện.

Bỗng, “phụt” một tiếng, Phi Phi mạnh mẽ phun ra một ngụm máu tươi, cũng vừa vặn phun lên áo bào trắng của người mới dừng lại, đứng cách nàng không xa, chủ nhân của áo bào trắng thấy thế, cả người run rẩy, lập tức, âm thanh ngây thơ mang theo vài phần hoảng sợ khóc lớn: “A! Máu!”

Tiếng kêu vang lên, mới khiến mọi người chú ý đến nam tử vận áo báo trắng kia, trên mặt đều là vẻ khinh thường và cười nhạo.

Thái độ của Phượng Thiên Mị cũng như vậy, chẳng qua lông mày nàng nhíu lại, người này sợ máu? Phượng Thiên Mị hơi nghi ngờ, không phải đêm đó hắn còn nói máu của nàng rất ngọt sao?

Không sai, người này chính là Thương Lan Mạch.

Thương Lan Mạch vốn định tới Thiên Phượng cư, mà tới Thiên Phượng cư đương nhiên phải đi qua con phố hoa này, lúc vừa mới đi qua dưới lầu Phù Hương viện, trên lầu đột nhiên có một người rơi xuống, hắn vốn có thể tránh ra, nhưng hắn biết Thương Lan Hiên đang ở trên lầu, cho nên không có tránh.

Lúc nữ nhân kia hộc máu, phun lên áo bào của hắn, hắn chán ghét nghĩ muốn đá văng nữ nhân kia ra, nhưng hắn lại không làm vậy, bởi vì không thể, cho nên hắn chỉ có thể làm việc mà thân phận bây giờ của hắn làm được.

“Ngốc tử, tránh ra xa chút, nếu lát nữa mà bị thương, chúng ta sẽ không chịu trách nhiệm.” Một đại hán hung thần ác sát cảnh cáo nói.

“Ta, không, phải, là, ngốc, tử.” Thương Lan Mạch vừa nghe thấy người khác gọi hắn là ngốc tử, giọng nói tức tối nâng cao thêm mấy đề – xi – ben, nhấn mạnh từng chữ một.

“Ha ha ha ha! Ngốc tử chính là ngốc tử, còn nói mình không phải là ngốc tử.” Đám đại hán và mấy nữ tử thanh lâu không thèm nể mặt hắn cười to ra tiếng, có một số dân chúng cũng cười nhạo, số còn lại đồng tình.

“Ngươi… các ngươi…” Thương Lan Mạch tức giận không nhẹ, trong lúc nhất thời không biết phải làm sao.

“Ha ha ha ha! Thật không ngờ một đám người đầu óc thấp kém lại dám bất kính với một Vương gia, tên này, chính là chó săn tốt của Thương Lan Hiên đây! Các ngươi sẽ gặp báo ứng, Thương Lan Hiên, còn có các ngươi, cho dù ta chết, thành quỷ cũng sẽ không buông tha cho các ngươi.” Đột nhiên, nữ tử nằm trên mặt đất chật vật không thể tả nổi, cất giọng nóitrong trẻo lạnh lùng, châm chọc cộng thêm đầy cừu hận nói.