Phượng Thiên Mị không uy không giận, khóe miệng gợi lên nụ cười tà mị “Chưởng quầy, mấy thứ này đều là của ta, ngươi hãy nhìn rõ ràng, là chỉ trị giá mười vạn lượng thôi sao?”
Thanh ân vân đạm phong khinh nhưng thập phần lãnh ý, cũng tràn ngập uy nghiêm.
Hắn ở thương trường lăn lộn nhiều năm như vậy, đại nhân vật gặp qua không ít, vị công tử trước mặt tuy cười nhưng lại cảm giác được hàn ý lành lạnh, vẫn lần đầu gặp được.
“Kia, kia công tử cảm thấy đáng giá bao nhiêu?” Trong lòng chưởng quầy không khỏi có chút khẩn trương, bề ngoài có tỏ ra bình tĩnh hỏi ngước lại.
“Hai mươi vạn lượng” Phượng Thiên Mị cũng không cùng hắn vô nghĩa, nói thẳng ra giá bản thân muốn.
Cái gì? Hai mươi vạn lượng?
Chưởng quầy cả kinh, rõ ràng không thể nổi mắt trừng lớn.
Tuy rằng mấy thứ kia có gia như vậy không sai, nhưng hắn mua giá đó
không phải là buôn bán không có lời sao? Không được, hắn không thể làm cái loại buôn bán này.
Kỳ thật mấy thứ này không hẳn có giá hai mươi vạn lượng, giá đắt nhất cũng lên đến hai mươi mốt hai mươi hai vạn, nhưng là hắn kiếm như vậy thất không có lãi.
Nhất thời, lớn đảm (hình như lớn đảm = lớn mật, can đảm thì phải) cười lạnh nói “Công tử, mấy thứ này của ngươi lai lịch không rõ! Nếu như bị quan phủ tra được, ta khẳng định là chịu không nổi. Cho ngươi giá này không sai, ngươi đến chỗ khác, sợ không có người dám thu mua, mấy thứ này nếu ta không nhầm hẳn trong hoàng cung mới có!”
Chưởng quầy nói không sai, nàng cũng là vì hiệu cầm đồ có chỗ dựa nên mới bán đồ ở đây, nếu không nàng sẽ không nán lại dây dưa rắc rối nhiều làm gì. Về phần người đứng sau hiệu cầm đồ này là ai, nàng không biết, cũng không quản, nàng chỉ để bán mấy thứ đồ này cho tốt.
“Nga! Phải không? Kia thật đúng là không khéo, trước khi đến chỗ ngươi, ta đã đi qua một hiệu khác, giá hai mươi vạn lượng, bọn họ nói cần suy nghĩ, thế nhưng nói cần suy nghĩa, kia cũng tương đương đồng ý, xem ra tả nên quay lại chỗ đó!” Phượng Thiên Mị mềm nhẹ nói xong, nhang chống thu lại châu báu trên quầy.
Hắn nếu mua hắn lại không cam tâm, không mua lại thấy đáng tiếc, thật sự là rối rắm vô cùng a!
Phượng Thiên Mị không nói, cười xán lạng như hoa nhìn về phía chưởng quầy, làm cho chưởng quầy không khỏi sửng sốt, công tử này bộ dạng tuấn mĩ, văn nhã, trên người lại phát cỗ khí thế lạnh lẽo khiến người khác phắt run.
“Hai mươi vạn lượng liền hai mươi vạn lượng đi!” Chưởng quầy cắn răng, bộ dạng như phải cắt thịt trên người xuống vậy.
“Tốt lắm, để một trăm lượng bạc trắng, còn lại toàn bộ đổi thành ngân phiếu!” Hai mươi vạn lượng bạc, thật là có bao nhiêu nặng! Nàng mói không nghênh ngang cầm bạc đi trên đường, bị nhiều người nhìn không tốt thật không tốt chút nào.
Bất quá, nàng thật đúng là bị người nhìn.
Trên trà lâu.
“Liễu Phong, chốc nữa ngươi từ chỗ tối theo dõi mấy người kia, Liễu Trì
trong đống đồ của mấy người kia có một cây phượng hoàng trâm ngươi cầm lại cho ta, ta đi ra ngoài ngoạn ngoạn.” Nam tử ngồi trên ghế nói, giọng điệu mang theo vài phần nghiền ngẫm.
“Là” Bị chỉ định Liễu Phong Liễu Trì hai nam tử áo xám tuy không hiểu chủ tử mình có ý gí nhưng vẫn vâng mệnh làm theo.
Sau đó, mấy người ra khỏi phòng.
Đám người Phượng Thiên Mị đi tới quan phủ, đối với địa hình kinh thành, nàng bất quá vẫn quen thuộc. Bởi vì trước kia Phượng Thiên Mị si ngốc ngây ngốc, mỗi ngày đều đi loạn trên đường, không phải tìm Thương Lan Hiên chính là mặt đầy đất chạy sau Thương Lan Hiên, cơ hồ toàn bộ Vận thành đều bị nàng đi qua.