Ngự Thủy Tiếu Nha Đầu

Chương 7

Long Thanh Thanh chạy nhanh lên lầu hai khách điếm, đang muốn đi tới phòng ngủ Long Dạ Thiên, nhưng có chút sợ hãi ngừng bước.

Không tại sao, chỉ là có một cảm giác đau đớn quen thuộc lan tràn ra tứ chi, giống như muốn tràn ngập thân thể, làm cho nàng phải khổ sở không biết phải xử lý như thế nào.

Tả Trọng Dịch bởi vì lo lắng mà đuổi theo, thấy thế đẩy nàng một cái.

“Đi đi! Muốn Dạ Thiên ca ca của ngươi cả đời ở bên cạnh ngươi, phương pháp tốt nhất, chính là cho hắn biết ngươi thích hắn cỡ nào”

Long Thanh Thanh quay đầu lại liếc hắn một cái, nhìn thấy sự bảo đảm trong mắt của hắn, lúc này mới thoáng tin tưởng, tiến vào phòng Long Dạ Thiên.

Quả nhiên giống như Tả Trọng Dịch nói, trong phòng của hắn có một nữ nhân vừa mỹ lệ vừa có phong cách quý phái đang ngồi.

Nàng mặc quần áo màu trắng, tỉ mỉ thay Long Dạ Thiên châm trà nước, khi phát hiện Long Thanh Thanh tiến vào, còn tự nhiên rộng rãi gật đầu với nàng, khí chất của nàng ta khiến Long Thanh Thanh cảm thấy không bằng, thiếu chút nữa nàng lùi chân về.

Nếu không phải Tả Trọng Dịch dùng sức đẩy phía sau, nàng nhất định sẽ không chịu nổi khóc lớn tiếng chạy mất.

“Ngươi phải tự mình đi tranh” hắn nhỏ giọng nhắc nhở, mới khiến nàng bước vào trong một chút.

Long Dạ Thiên không biết Tả Trọng Dịch đang làm trò gì, nhưng hắn không có ý định can thiệp.

Có lẽ giống như Tả Trọng Dịch đã nói trước kia, nên khiến Long Thanh Thanh tự mình phát hiện cái gì là yêu, nếu không hắn với Long Thanh Thanh sống với nhau cả đời, cũng sẽ không có gì xảy ra.

Vì vậy hắn nhịn xuống xúc động muốn an ủi Long Thanh Thanh, ngồi tại chỗ, tiếp tục uống trà của hắn, đôi mắt sắc bén lại không rời khỏi thân thể của nàng.

Cô gái thay hắn châm trà hình như biết Tả Trọng Dịch, nên sau khi Tả Trọng Dịch cẩn thận đưa mắt ra hiệu là được, tự động lên tiếng. “Dạ Thiên, cô gái này là…”

Dạ… Dạ Thiên?

Không chỉ có Long Dạ Thiên nghe xong là nhăn mày lại, mà ngay cả Tả Trọng Dịch cũng rất muốn cười, bởi vì hắn thật sự không thích hợp bị nữ nhân gọi thân mật như vậy.

A, bị mắc mưu, chỉ sợ cũng chỉ có tiểu nha đầu Long Thanh Thanh ngốc này thôi.

Quả nhiên, chỉ thoáng nhìn cái miệng nhỏ của Long Thanh Thanh mím lại, long mày tinh tế nhăn nửa ngày, hiển nhiên câu Dạ Thiên này làm nàng rất không vui vẻ.

Long Dạ Thiên trầm mặc một chút, vẫn thay các nàng giới thiệu.

“Giản cô nương, đây là Long Thanh Thanh, Thanh Thanh, vị này là đại thiên kim của Huyện lệnh, Giản Y Hủy tiểu thơ.” Báo tên đơn giản, Long Dạ Thiên liền lười phải đóng kịch trong kế hoạch của Tả Trọng Dịch.

Một khi thật sự xảy ra chuyện gì, hắn cũng phủi sạch không còn một mảnh, nhưng này lại dẫn tới cái nhìn không vui của Tả Trọng Dịch.

Giản Y Hủy tiểu thư cũng không có gì không vui, ngược lại nở nụ cười tự nhiên, chào hỏi Long Thanh Thanh.

“Hân hạnh được làm quen với muội, Thanh Thanh muội muội, muội là em gái Dạ Thiên sao? Mau ngồi xuống đây, tỷ tỷ thay muội châm ly trà, cho muội nghỉ ngơi một chút.”

Cô gái này thoạt nhìn giống như hiền thê lương mẫu, lại giống như tỷ tỷ tốt, khiến Long Thanh Thanh nhớ tới số 55 vẫn biệt vô tin tức, nàng làm sao có thể chán ghét nàng ta đây?

Nhưng nàng ta luôn gọi tên của Long Dạ Thiên, làm nàng rất bất mãn.

Nhìn một cái tỉnh bơ, không biết Long Dạ Thiên đang suy nghĩ cái gì, Long Thanh Thanh quyết bảo vệ Long Dạ Thiên, không để cho hắn bị những nữ nhân khác cướp đi.

Huống chi Tả Trọng Dịch sẽ giúp đỡ nàng, không phải sao?

Cho nên nàng nhất thời to gan, bước tới, cố ý ngồi bên tay phải Long Dạ Thiên, ngẫu nhiên cùng Giản Y Hủy mỗi người một bên, làm Long Dạ Thiên giật giật miệng, cảm giác mình giống như miếng thịt đưa tới đầu hai con sư tử.

“Ta không phải muội muội Long Dạ Thiên.”

Những lời này là phản kích đầu tiên của Long Thanh Thanh, đôi tay nhỏ bé lại níu chặt tay phải Long Dạ Thiên, làm hắn không thể không buông cái chén trên tay, hơi sợ.

Hắn còn tưởng rằng nàng vĩnh viễn không biết, hắn trước giờ chưa từng xem nàng là muội muội, lời này làm cho đáy lòng Long Dạ Thiên vui sướng nổi lên từng trận gợn sóng.

Giản Y Hủy xem ra cũng giật mình, chỉ là nàng khôi phục rất nhanh.

“A, vậy muội là hậu bối của Long Dạ Thiên đúng không?” Cho câu nói của Long Thanh Thanh một cái giải thích rõ ràng.

Nhưng Long Thanh Thanh lần nữa phủ nhận. “Ta không phải.”

Nàng nghe vậy, khẽ che miệng cười ra tiếng, một đôi mắt thâm ý, trên dưới quan sát Long Thanh Thanh, khiến cho ấn tượng của Long Thanh Thanh với nàng càng lúc càng xấu.

“Vậy muội là gì của Long Dạ Thiên? Tại sao bám lấy hắn không thả? Làm hắn khổ não như vậy?”

Lời này làm cho tia sáng trong mắt Long Thanh Thanh trầm xuống.

“Ta…Ta…”

Nàng còn tưởng nàng ta là tỷ tỷ tốt? Kết quả lại nói nàng như vậy, còn nói cho nàng không cách nào giải thích, nói trúng tim đen, khó trách Dạ Thiên ca ca sẽ tức giận.

Long Dạ Thiên không nỡ để nàng chịu chất vấn, muốn trả lời thay nàng.

Nhưng người khởi xướng Tả Trọng Dịch này lại dồn sức đánh tín hiệu với hắn. Vừa bĩu môi, vừa nháy mắt,ép buộc hắn đè lời muốn nói của mình xuống, yên lặng theo dõi biến hóa.

Giản Y Hủy tiếp tục nói: “Muội đối với Dạ Thiên một điểm trợ giúp cũng không có, lại trở thành con riêng của Long Dạ Thiên, vẫn là sớm chút rời khỏi hắn đi.”

Oa! Đây là một chiêu ngoan độc, Long Thanh Thanh trong đầu ầm ầm một tiếng, ngay cả lời phản bác cũng không nói được.

Thật lâu, nàng mới tìm được thanh âm nói chuyện của mình.

“Không cần… Người ta mới không cần rời khỏi Dạ Thiên ca ca.”

Nghĩ đến muốn rời khỏi Long Dạ Thiên, lòng nàng đau đến không chịu nổi, giống như bị ai đó móc rỗng ngực, máu phun trào.

Nhất là bàn tay nhỏ bé trắng bệch của nàng, bộ dáng run rẩy nhưng nắm chặt Long Dạ Thiên, làm lòng người đau không dứt, suýt nữa Long Dạ Thiên chịu không nổi.

Nếu không phải Tả Trọng Dịch ra dấu lần nữa, hắn thật sự rất muốn mở miệng, nói hết tất cả tình yêu cho Long Thanh Thanh, không bao giờ băn khoăn nhiều như vậy nữa.

“Không cần? Tại sao? Chẳng lẽ muội yêu hắn giống ta? Muội sẽ giống như ta, cho hắn cảm nhận hạnh phúc trọn vẹn sao? Muội sẽ chỉ mang đến phiền toái cho hắn, khiến hắn vì ngươi dọn dẹp khắc phục hậu quả, muội có thể làm những gì cho hắn?”

Nước mắt to như hạt đậu lăn lộn trong hốc mắt Long Thanh Thanh, hung hăng hít mũi một cái, cũng sắp khóc rồi.

“Ta… Ta… Nhưng mà ta lại không muốn cách xa Dạ Thiên ca ca, người ta…”

Người ta cũng rất thích hắn mà!

“Muội có cái gì tốt? Muội có vẻ chỉ biết khóc mà thôi? Trừ bỏ khóc và gây ra phiền toái, muội suy nghĩ một chút muội còn biết làm gì?”

Long Dạ Thiên cũng nhịn không được nữa, hắn đang muốn mở miệng, Giản Y Hủy giơ tay ngăn hắn, nói với hắn: “Ngươi muốn giải quyết hết vấn đề này trong một lần, thì phải nghe ta.”

Long Dạ Thiên đột nhiên sợ run lên, mi tâm nhăn lại.

Nữ nhân Giản Y Hủy này sao càng nói càng thái quá vậy?

Nhưng lời này đến tai Long Thanh Thanh, lại thành một loại ý tứ khác,hoàn toàn mơ hồ rồi, lại thêm Long Dạ Thiên không hề cãi lại, im lặng, Long Thanh Thanh càng bất an hơn.

“Dạ Thiên ca ca… Hu, ngươi thật sự không cần ta nữa sao?”

Nàng thật sự sợ hãi.

Long Dạ Thiên nhìn thấy nàng, nước mắt chảy đầy má, vốn muốn lấy tay áo của mình giúp nàng lau lệ, lại bị nàng gạt ra, nghiêm túc hỏi: “Dạ Thiên ca ca, ngươi trả lời ta đi!”

“Ta yêu…”

Hắn đang muốn mở miệng trả lời, Giản Y Hủy bên cạnh làm công kích cuối cùng.