Thật không ngờ số 63 đã thất lạc từ lâu thế nhưng lại xuất hiện ở cửa thôn, mà đi phía sau nàng ấy là một nam tử vũ khí hiên ngang.
"Số 63."
Long Thanh Thanh vừa nhìn thấy là người quen, vội vàng chạy qua, thiếu chút nữa làm ngã số 63, mà số 63 cũng đã có tên mới - Lục Thập Tam [*].
Nàng ấy phải dựa vào ngực Mục Chấn Hạo mới ổn định được thân thể vừa bị Long Thanh Thanh ôm chầm.
"Số 77! Rốt cục là đã xảy ra chuyện gì vậy? Muội mau nói cho tỷ biết đi, hắn ta là. . . . . . A! Là người áo đen đã cứu chúng ta, Chấn Hạo!"
Số 63 xoay người nói chuyện với nam tử anh tuấn cao lớn nãy giờ vẫn đứng sau lưng, nam nhân kia ngay lập tức cười với nàng ấy.
"Ta biết rồi, tiểu Phấn nhi." Hắn lập tức nâng tay lên, nói với hai nam nhân đứng bên cạnh: "Pháp quân, mang hắn vào trong thôn. Ngọc Tu, cứu hắn."
Long Dạ Thiên chính là ân nhân của của Mục gia bảo, ân tình này bọn họ nhất định phải báo.
Mấy canh giờ sau, thương thế của Long Dạ Thiên đã ổn định. Còn Long Thanh Thanh khóc đến mệt mỏi, đang ghé vào bên giường của hắn không chịu rời đi.
Cuối cùng, nàng vẫn không chống đỡ nổi mà ngủ thiếp đi.
Long Dạ Thiên vẫn cứ nửa tỉnh nửa mê, đến giữa đêm hắn mới hoàn toàn tỉnh lại.
"Ưm. . . . . . "
Mới mở mắt hắn đã nâng cao lòng cảnh giác, đánh giá bốn phía. Cho đến khi nhìn thấy Long Thanh Thanh ghé vào cạnh giường ngủ, ánh mắt hắn mới nhu hòa xuống.
Nhìn vẻ mặt đáng yêu khi ngủ của Long Thanh Thanh không có tí phòng bị nào, Long Dạ Thiên thoáng chốc thấy say mê, không giám làm ồn đến nàng. Nếu không phải đột nhiên lồng ngực Long Thanh Thanh ngột ngạt ho ra tiếng, chắc chắn Long Thanh Thanh sẽ ngủ đến sáng.
" Dạ Thiên ca ca."
Long Thanh Thanh giống như con nít xoa xoa mắt, giọng nói trong trẻo hãy còn ngái ngủ, vậy mà đã quan tâm đến hắn, tiến nhanh tới sờ trắn hắn xem hắn có phát sốt không.
" Thanh Thanh."
Long Dạ Thiên kéo bàn tay nhỏ bé của nàng xuống, nhìn sâu vào đôi mắt lo lắng kia. . . . . Hắn rất muốn. . . . . Hắn rất muốn có được cô bé đáng yêu này, muốn nàng ở bên cạnh hắn cả đời.
" Dạ Thiên ca ca, huynh khỏe hơn chưa?"
Nàng không hề phát hiện trong đôi mắt một đen một lam kia của Long Dạ Thiên lóe lên ánh sáng kì lạ. Sau khi xác định hắn không phát sốt, nàng vội vàng rót một chén nước để hắn đỡ khát.
Đến khi Long Dạ Thiên nằm xuống lần thứ hai, hắn mới mở miệng: "Thanh Thanh, nghỉ ngơi đi."
Biết rõ là hắn sợ nàng mệt mỏi, nhưng nàng vẫn cố chấp lắc đầu, phùng má, giống như đang tức giận.
"Người ta không muốn, người ta muốn ở đây cả đêm với Dạ Thiên ca ca. Dạ Thiên ca ca đi đâu, Thanh Thanh cũng ở đó. Dạ Thiên ca ca đừng hòng bỏ Thanh Thanh lại một mình."
Nói cách khác, sau khi trải qua sự kiện lần này, vô luận như thế nào Long Thanh Thanh cũng phải bám hắn, giống như cao da chó, phải dính hắn thật chặt.
Long Dạ Thiên nghe vậy cả người run lên, một cảm giác vô cùng ngọt ngào lan tỏa khắp người, khiến cho hắn muốn ôm ấy thân thể của nàng, nếm nhuyễn ngọc ôn hương của nàng.
Chỉ là, bây giờ hắn đang phải đối mặt với nguy hiểm. Chương gia bảo thế nhưng lại mua chuộc người của quan phủ, hạ độc vào chung trà hắn uống rồi tập kích, khiến bản thân hắn bị trọn thương, không có cách nào bảo vệ nàng tránh khỏi thương tổn.
Bây giờ chỉ còn một biện pháp khả thi, là để cho nàng rời khỏi hắn. Đi theo Lục Thập Tam và Mục Chấn Hạo nàng mới có thể an toàn. Nhưng giờ phút này đối mặt với nàng, Long Dạ Thiên vẫn không thể nói nên lời nhẫn tâm đuổi nàng đi được, nhìn cặp mắt gấu mèo kia của nàng, hắn cũng chỉ đành dằn lại lời nói.
"Ngoan, đi ngủ đi."
Hắn không muốn Long Thanh Thanh mệt, nhưng Long Thanh Thanh cũng không muốn hắn rời khỏi tầm mắt của mình, vì vậy chỉ ngồi tại chỗ mím môi.
"Muội không đi, trừ khi Dạ Thiên ca ca không cần muội, nếu không muội tuyệt đối không đi."
Có trời mới biết cảm giác vừa chua vừa đắng là cái gì, nhưng nàng không muốn nếm lại một lần nữa.
Hai tay nàng đặt lên đầu gối, cúi thấp đầu, cắn cắn môi dưới. Nàng cứ thế tình nguyện ngồi đây với hắn, cùng trải qua với hắn.
Long Dạ Thiên nheo mắt, tâm tình phức tạp.
Không! Không được! Hắn vẫn muốn thực hiện biện pháp kia, hắn không thể để tình hình xảy ra đến mức không thể vãn hồi được. Chết tiệt, hắn không muốn liên lụy đến nàng.
"Ta không cần ngươi nữa!" Long Dạ Thiên đành phải buộc chính mình cứng rắn nói ra, khiến Long Thanh Thanh đột ngẩng mặt, cặp mắt mở lớn, dường như không thể tin được.
Hắn chỉ có mỗi biện pháp này, nếu không với tình trạng bám hắn của Long Thanh Thanh như bây giờ, muốn nàng để hắn một mình đối mặt với nguy hiểm là khôn có khả năng, chắc chắn nàng sẽ ở lại bên cạnh hắn.
" Dạ Thiên ca ca, huynh. . . . . huynh nói gì vậy?" Giọng nàng run rẩy hỏi.
Có phải nàng nghe lầm lời của huynh ấy không? huynh ấy thế nhưng. . . . . thế nhưng thật sự muốn đuổi nàng đi? Rời khỏi nàng? Không! Chắc chắn nàng nghe nhầm rồi! Chắc chắn là vậy.
Long Dạ Thiên khép mắt lại.
Có trời mới biết, đây là quyết định khó khăn nhất cũng là bi thương nhất của hắn.
Hắn rất rõ ràng, hắn yêu tiểu nha đầu Long Thanh Thanh không biết gì này, nhưng đồng thời, hắn cũng phải nếm trải cảm giác đau lòng.
" Thanh Thanh, ta không cần ngươi nữa." Hắn xem nhẹ sự đau đớn trong lòng, nói thêm một lần nữa.
Sai rồi! Nàng ở chung với Dạ Thiên ca ca lâu như vậy, nên biết hắn căn bản không nói đùa.
Nhưng giờ khắc này, nàng lại hi vọng hắn chỉ nói đùa thôi. Bởi vì tâm nàng đau, đau quá. Chỉ vì hắn nói hắn không cần nàng, tâm của nàng. . . đau đến nỗi không nói ra lời rồi.
"Không phải đùa."
Tàn nhẫn! Hắn phải tàn nhẫn!
Bởi vì hắn vẫn không có biện pháp hồi phục công lực để bào vệ nàng, cho nên hắn phải tàn nhẫn. Bởi vì nàng vẫn không biết tình cảm của nàn đối với hắn là mê luyến nhất thời hay là thật sự động tâm, cho nên hắn nhất định phải tàn nhẫn.
Hắn không muốn tương lai Long Thanh Thanh hối hận. Cũng không muốn đến khi nàng tìm thấy tình yêu thật sự của mình, lại có bất luận ràng buộc gì. Hắn cũng không còn trẻ tuổi nữa, cũng không giống Long Thanh Thanh còn đang tuổi thanh xuân, hắn phải lý trí, đây là trách nhiệm hắn nên nhận, hắn không thể chết tiệt mềm lòng. (#mèo: Ngươi đi chết đi Long Dạ Thiên)
Long Thanh Thanh nghe vậy, những giọt nước mắt long lanh tích tụ trong hốc mắt, rơi xuống. Tất nhiên, nàng không thể cảm thụ được bi ai của Long Dạ Thiên.
Nàng chỉ biết. . . . . Thì ra Long Dạ Thiên ghét nàng hay khóc, ghét nàng phiền toái, bây giờ thật sự không cần nàng nữa rồi. Vậy nàng. . . . . Nàng nên làm gì bây giờ?
"Ta không muốn! huynh nói bậy!" Long Thanh Thanh khổ sở la lên: "Không phải huynh đặt tên cho người ta sao, rồi còn ôn nhu bên cạnh người ta. . . . . hu hu hu. . . . Huynh đừng đuổi người ta đi. . . . . Người ta. . . . . Ngươi ta hứa sẽ thật ngoan ngoãn. . . . . Sẽ không gây rắc rối nữa."
Thật sự không muốn rời khỏi hắn. Thật muốn khóc òa lên, thật muốn nhào vào lòng hắn.
Tóm lại, mặc kệ hắn chán ghét nàng, muốn đuổi nàng đi, nàng. . . . . hu hu hu . . . . . Rất thích Long Dạ Thiên a. . . . . !
"Ta muốn ngươi rời đi, ngay lập tức!"
Long Dạ Thiên tựa đầu sát tường, không muốn nhìn thấy gương mặt nhỏ nhắn đẫm nước của Long Thanh Thanh.
Nghe thấy rõ ràng. Long Thanh Thanh không dám tin lắc lắc đầu, lùi về sau vài bước, tay che miệng, thiếu chút nữa đụng vào chân ghế nàng mới lảo đảo xoay người chạy ra ngoài.
Trong phòng chỉ còn mỗi Long Dạ Thiên ru rú trong chăn, thân mình bi thống run rẩy.
Có trời mới biết, bỏ rơi nàng, giống như bỏ rơi miếng thịt trên người hắn vậy. Nàng sẽ không biết, sẽ không biết!
Đẩy Lục Thập Tam đang đứng trong đại sảnh lo lắng ra, Long Thanh Thanh chạy nhanh đến rừng trúc cách thôn không xa, òa lên khóc thảm thiết, nàng chưa từng đau khổ như vậy.
Vì sao Long Dạ Thiên muốn nàng rời đi, lòng của nàng liền đau đến như vậy? Nàng không biết, thật sự không biết, nàng chỉ biết nàng không muốn rời khỏi Long Dạ Thiên, vĩnh viễn không muốn!
Nàng rất thích nhìn hắn mỉm cười, thích động tác phất áo choàng của hắn, thích hắn ôn nhu nói chuyện, thích bộ dạng hắn xoa xoa tóc nàng. Nhưng là vì sao đột nhiên hắn không cần nàng, nàng thật sự không biết!
Vấn đề này, cho dù cái đầu nhỏ của nàng có suy nghĩ đến nổ tung cũng không tìm được đáp án.
Không biết là đã qua bao lâu, nàng khóc cũng đã mệt mỏi rồi.
Lê bước chân, nàng muốn trở về tìm Lục Thập Tam hỗ trợ giải quyết vấn đề, nhưng nàng lại sợ bản thân nhìn không được mà đi xem thương thế của Long Dạ Thiên, lại khiến hắn tức giận. Cho nên nàng lại bước sâu vào trong rừng.
Trở về muộn một chút thì tốt hơn, chờ đến khi Dạ Thiên ca ca hết giận, lại tìm Lục Thập Tam khuyên nhủ, có lẽ Dạ Thiên ca ca sẽ không đuổi nàng đi nữa.
Nàng ngu ngốc nghĩ như vậy, nhất thời đau đớn trong lòng giảm đi rất nhiều.
Vì vậy nàng bước nhanh chân, đi đến bên bờ suối nhỏ. Chỉ cần dùng năng lực khống chế nước bắt mấy con cá tươi ngon mang về nấu canh cho Dạ Thiên ca ca uống, thì thương thế của hắn chắc chắn sẽ nhanh khỏi.
Thân thể của hắn tốt lên, thì tâm tình cũng sẽ tốt, mà tâm tình hắn tốt thì nàng có thể đi theo hắn cả đời rồi.
Hì hì! Cái chủ ý này thật tốt.
Tiểu nha đầu trong trắng như tờ giấy Long Thanh Thanh này, vừa suy nghĩ làm sao trở về bên cạnh Long Dạ Thiên, vừa gia tăng bước chân, chỉ nghĩ muốn khôi phục nụ cười trên mặt Long Dạ Thiên sớm một chút.
Nàng đi tới đi lui khắp nơi xông loạn, thế mà thật sự tìm thấy con suối nhỏ kia, quả thật muốn nhảy dựng lên hoan hô rồi.
Hắc hắc hắc, nàng vậy mà cũng có lúc gặp vận cứt chó [**], cười đến không khép miệng lại được.
[*]#mèo: giải thích tí nhé ^^ : 63 đọc là Liùshísān (六十三), Liù là số 6. Còn Lục Thập Tam đọc là Lùshísān (陆十三), Lù là họ Lục . Tuy nhiên, phiên âm Hán Việt đều là . . . lục thập tam. Cho nên mới nói Lục Thập Tam là tên mới của số 63 :) , tên của chị này “cùi mía” nhất trong ba chị =)))
[**] #mèo: người Trung Quốc quan niệm đạp cứt chó là gặp hên !
Nàng mỉm cười, đang muốn sử dụng siêu năng lực thì đột nhiên thu tay, xoay người lại.
"Là ai? Mau ra đây!" Nàng nhìn chằm chằm bụi cỏ đang lay động, hô lên.
Nổi danh hồ đồ Long Thanh Thanh cũng sẽ có phản ứng lợi hai như vậy, công trạng đương nhiên là nhờ ở bên Long Dạ Thiên mấy tháng nay, ân cần dạy bảo nàng: muội không được sử dụng siêu năng lực trước mặt người khác. Nếu không thì nàng lấy đâu ra phản ứng nhanh chóng như vậy chứ?
Bụi cỏ kia lay động lần thứ hai, từ trong đó bước ra một nam nhân bị thương, mà nhìn vết băng bó của hắn thì xem ra hắn bị thương không lâu, mặc dù máu đã ngừng chảy, nhưng vết máu vẫn còn lưu lại vết ẩm ướt trên vạt áo.
"Tiểu cô nương, thật xin lỗi, ta không phải là người xấu, cũng không pải cố ý muốn dọa ngươi, ta chỉ là bị thương, muốn đến bờ suối này uống nước, đã quấy rấy đến người rồi."
Long Thanh Thanh luôn luôn không biết đề phòng người khác, cũng không biết thế nào là người tốt hay người xấu, nàng chỉ biết gặp người bị thương thì nhất định phải trợ giúp hắn, vì thế mới bước đến gần hắn vài bước.
"Trời ạ! Ngươi chảy nhiều máu quá. . ."
Nàng lấy khăn tay trong người ra, khiến người kia run lên.
Hắn đại khái cũng không dự đoán được nữ tử này lại lớn mật như thế, đến gần một người bị thương như hắn mà vẫn không hai lời băng bó miệng vết thương cho hắn.
Nữ tử này. . . . . Hành vi không bị thế tục ràng buộc, vẻ mặt hồn nhiên xinh đẹp, khiến tim hắn bất giác đập nhanh hơn.
Hắn lẳng lặng nhìn Long Thanh Thanh cầm máu vết thương cho hắn, đôi mắt đen lóe lên ánh sáng hứng thú dào dạt, thu tất cả hành động và vẽ mặt ôn nhu của nàng vào đáy mắt.
"Xong rồi."
Long Thanh Thanh xử lý xong miệng vết thương, đắc ý nhìn kiệt tác của mình, đến khi ngẩng đầu lên mới phát hiện hắn đang nhìn mình chằm chằm.
Cái gì vậy? Mặt nàng bẩn hả? Nếu không thì sao hắn cứ nhìn chằm chằm thế kia?
Long Thanh Thanh theo bản năng sờ soạng mặt mình. Người nọ hồi thần, cảm thấy buồn cười với hành động trẻ con của nàng.
"Cô nương, cảm ơn ngươi, tại hạ tên Chương Lệ Chuẩn, xin hỏi khuê danh của cô nương là. . . "
"Ta? Ta tên Long Thanh Thanh." Người khác hỏi cái gì, nàng liền ngây ngốc mà trả lời.
Nàng ngây thơ, ngu ngốc đến không giống người thường, khiến người ta muốn nâng nàng trong lòng bàn tay mà sủng như bảo bối, nhưng mà chính nàng lại không phát hiện ra điểm sức quyến rũ ấy của mình.
Chương Lệ Chuẩn cũng cười cười với nàng, trên mặt hiện lên đường cong tuyệt đẹp, vô cùng cuốn hút.
" Thanh Thanh cô nương, người là một cô nương làm sao lại đơn độc một mình tới nơi này? Nơi này có mấy tên trộm cướp tung hoành, hơi chút không chú ý sẽ rơi vào cạm bẫy của bọn chúng, ngươi phải cẩn thận."
Hắn không nhịn được tốt bụng nhắc nhở Long Thanh Thanh, ai bảo nàng có bộ dạng cần người bảo hộ, khiến cho người ta lo lắng.
Nhắc tới chuyện này, ánh mắt Long Thanh Thanh tối sầm lại, nhưng sau đó lại rực rỡ.
"Ta tới đây bắt cá! Ta muốn bắt mấy con cá vừa to vừa béo, để Dạ. . . . . . Đúng rồi! Ngươi cũng bị thương, cũng cần pải uống canh cá."
Chương Lệ Chuẩn nghe vậy, không nhịn được cười thành tiếng.
Nữ tử đáng yêu như thế này, không biết là khuê tú nhà ai? Đơn thuần lại khó hiểu như thế lại khiến hắn động tâm.
"Để ta giúp ngươi." Hắn từ dưới cây đứng lên. Nhưng Long Thanh Thanh rất sna8 sóc, níu chặt tay áo hắn.
"Khỏi cần, ngươi bị thương, nên nghỉ ngơi thật nhiều đi, ta bắt là được rồi, ngươi cứ ngồi xem đi."
Vẻ mặt Chương Lệ Chuẩn hiện lên kinh ngạc, nhìn thấy Long Thanh Thanh tràn đầy tự tin mà xắn tay áo lên, mới mới ngồi lại.
" Thanh Thanh cô nương, tay áo và váy của ngươi. . . . . "
Vốn là hắn muốn ngăn cản tiểu nữ tử chất phác không biết kiêng dè này, ở trước mặt nam nhân không được khoe da thịt như vậy. nhưng một ý nhĩ chợt lóe lên, hắn lại không ngăn cản nữa, tùy ý nàng vậy.
Dù soa nơi này cũng chỉ có mình hắn, mà hắn lại động tâm với nàng. Cũng được, cứ để nàng chơi đi.
Chương Lệ Chuẩn người dưới tàng cây, nhìn bóng Long Thanh Thanh nhẹ cười, trong lòng hạ quyết tâm.
Về phương diện khác, ngay khi Long Thanh Thanh chạy đi, Lục Thập Tam thở phì phì tính vọt vào phòng Long Dạ Thiên lý luận một phen, lại bị Mục Chấn Hạo kéo lại.
"Ngươi mau thả ta ra! Ta nhất định phải tính toán với hăn! Hắn dám làm Thanh Thanh khóc, tới cùng thì hắn nghĩ cái gì? Cũng không thèm ngẫm lại Thanh Thanh lo lắng cho hắn như vậy, vì hắn mà tinh thần tổn thương, hắn. . . . . "
"Được rồi! tiểu Phấn Nhi, ta nghĩ chắc là hắn có nỗi khổ, nàng không cần buộc tội hắn nhanh như vậy." Cằm hắn gác lên vai nàng, từ phía sau ôm lấy cả người nàng vào lòng. "Còn nữa, nàng cũng phải để ý đến ta, nàng vắng vẻ ta lâu lắm rồi."
Mục chấn Hạo nói lời này khiến cho Lục Thập Tam mặt đỏ tai hồng.
"Ngươi. . . . . Thấy ghét, luôn nói mấy lời này." Ngoài miệng thì oán hận, kì thật trong lòng nàng đã ngọt như mật rồi, vui vẻ vô cùng.
Mục Chấn Hạo cười sảng khoái vài tiếng.
"Không phải nàng đã quen rồi sao?"
Bàn tay trắng nõn như phấn của Lục Thập Tam đánh mấy cái vào ngực hắn, lực đạo nhè nhẹ, vẻ mặt thẹn thùng khiến hắn yêu say đắm.
"Ta. . . . . Ta không có, ngươi không được nói lung tung, ta muốn vào xem hắn."
Dứt lời, nàng rất có kỹ xảo lách người thoát thân, nhanh như chớp tiến vào phòng Long Dạ Thiên.
Mục Chấn Hạo chỉ đành lắc đầu, miệng chứa ý cười, đi tìm hai hộ vệ của hắn.
Lục Thập Tam vừa bước vào phòng liền thấy Long Dạ Thiên xoay lưng về phía nàng ngủ. Biết hắn cũng không ngủ thật sự, nàng bước qua vài bước.
"Ta nghe nói. . . . . Ngươi biết Long Thanh Thanh có siêu năng lực?"
Nàng ngồi trên ghế dựa cách hắn không xa, bời vì vừa rồi được lời ngon tiếng ngọt của của Mục Chấn Hạo mài đi rất nhiều nên lời nói của nàng tương đối bình tĩnh.
Long Dạ Thiên không nhúc nhích, nhưng Lục Thập Tam biết, hắn nghe thấy lời của nàng.
"Ta rất hâm mộ muội ấy." Nàng bỗng nhiên nói. "Trên người có siêu năng lực nhưng không bị người muội ấy thích bài xích, muội ấy thật sự may mắn."
Khi nghe thấy từ "thích" đó, cả người hắn bỗng run lên một cái, nhưng rất nhẹ, bởi vậy Lục Thập Tam không hề nhận ra, tiếp tục nói: "Còn ta, đến bây giờ còn chưa giám nói cho Mục Chấn Hạo chuyện này, trong lòng thật sự rất khổ sở."
Lục Thập Tam quả thật khó có khi u buồn. liền nói ra vài lời tâm sự.
"A! Nhưng mà ngu dốt cũng có sức hút của ngu dốt, bởi vậy ngươi nhất định pải giám sát muội ấy chặt chẽ, đừng để muội ấy xảy ra chuyện gì, ta tin tưởng ngươi có thể."
Lục Thập Tam nhớ đến lần trước, lúc Long Thanh Thanh nói với nàng khi muội ấy mới tới đời Đường sống, muội ấy còn chưa tin là mình đã xuyên không đến cổ đại, khiến Lục Thập Tam cười đến đau bụng.
Bởi vì thật sự quá rõ ràng mà, người quanh mình tất cả đều mặc cổ trang, phương tiện giao thông là cưỡi ngựa, sao muội ấy ngốc đến nỗi nghĩ mình còn đang ở hiện đại chứ? Đôi khi Lục Thập Tam không hiểu được, tới cùng là Long Thanh Thanh ngu thiệt hay giả ngu? Có một số việc muội ấy rất thông minh, nhưng có một số việc lại ngu hết thuốc chữa.
Có lẽ, có thể chiếu cố Long Thanh Thanh chỉ có Long Dạ Thiên mà thôi, ha ha! Cũng chỉ có hắn là không giống như gặp phiền toái, hơn nữa có vẻ như rất cam tâm tình nguyện.
Nhất là thời điểm hắn thanh tỉnh, khi gọi tên Long Thanh Thanh, tầm mắt đều tìm kiếm bóng dáng muội ấy.
Này nếu không phải là yêu thì là cái gì chứ?
Cho nên hôm nay xảy ra chuyện này, thật đúng là khiến Lục Thập Tam hoảng sợ !
"Mặc dù muội ấy ngu dốt, nhưng ta tin tưởng sẽ có một ngày, muội ấy sẽ nhận ra tình cảm của ngươi, và chắc chắn muội ấy sẽ đáp lại."
Giống như nàng và Mục Chấn Hạo vậy, nếu không phải vì Mục Chấn Hạo sử dụng tiểu nhân kế suốt ngày quấn quít làm phiền nàng, nàng cũng sẽ không biết cái gì là tình yêu, cũng sẽ không biết cái gì là ngọt ngào!
"Không còn kịp rồi."
Nhưng lúc này đột nhiên Long Dạ Thiên lên tiếng, khiến Lục Thập Tam sửng sốt một phen.
"Ngươi nói cái gì? Cái gì mà không còn kịp?"
"Ta vừa đuổi muội ấy đi."
"Cái gì? trời đất ơi!" Lục Thập Tam vỗ trán. "Ta nhìn thấy muội ấy cắm đầu chạy vào trong rừng trúc, mà nơi đó lại hay có cướp nữa đó."
Mãi đến tối bóng dáng nho nhỏ của Long Thanh Thanh mới xuất hiện ở cửa, bị Lục Thập Tam tinh mắt nhìn thấy được, liền kéo vào cửa.
"Từ trưa tới giờ muội chạy đi đâu vậy hả? Muội có biết mọi người lo lắng cho muội lắm không? Chấn Hạo cũng gọi người đi tìm giúp rồi. . . . Muội thật là. . ." Lục Thập Tam tức giận quát lên, khiến Long Thanh Thanh cúi gầm mặt xuống, bộ dáng biết lỗi.
"Muội xin lỗi."
"Xin lỗi? Muội có biết không, đến cả Long Dạ Thiên bị thương cũng không màng đến vết thương mà chạy đi tìm muội, lo lắng cho an nguy của muội, muội tự kiểm điểm lại mình đi." Lục Thập Tam không khách khí mắng xối xả.
Khi Long Thanh Thanh biết Long Dạ Thiên không màng thương tích mà ra ngoài tìm nàng thì rất nóng ruột.
" Dạ Thiên ca ca? Huynh ấy còn chưa trở về sao?" Nàng khẩn trương giữ chặt Lục Thập Tam hỏi.
"Còn chưa về, nhưng mà có bọn Chấn Hạo ở đấy, sẽ không có việc gì đâu!" Thấy bộ dạng Long Thanh Thanh giống như sắp khóc đến nơi, Lục Thập Tam bắt đầu tự trách mình lắm chuyện.
Nếu Long Thanh Thanh mà khóc lên, trong nhà này không bị lũ lụt mới là lạ á !
"Muội muốn đi tìm huynh ấy."
Long Thanh Thanh vất mấy con cá ú nù lên bàn, vóc dáng nho nhỏ chuẩn bị chạy đi, thì lại rơi vào một vòng ôm ấm áp.
" Thanh Thanh!"
Nàng ngẩng đầu lên, quả nhiên nhìn thấy ánh mắt của Long Dạ Thiên, đôi mắt một lam một đen kia đang gát gao khóa chặt nàng lại, đến cả giọng nói cũng vì tìm nàng mà trở nên khàn khàn.
" Dạ Thiên ca ca, muội xin lỗi, là muội không ngoan, nhưng mà. . . . . nhưng mà không phải muội cố ý."
Long Thanh Thanh nhìn thấy Long Dạ Thiên khôi phục dáng vẻ quan tâm nàng, trong lòng vô cùng vui mừng.
Nhưng nàng lo sợ Long Dạ Thiên tức giận, bởi vậy vội vội vàng vàng giải thích, lại còn cầm mấy con cá ú vừa nãy nàng bắt tiến lên đưa cho hắn coi.
"Huynh xem, cá rất lớn đúng không? Đây là muội đặc biệt đi bắt ở suối nhỏ về nấu canh cho huynh uống đấy. Sau khi Dạ Thiên ca ca uống, thân thể sẽ khỏe lên."
Lời của nàng còn chưa nói xong, thân thể mảnh khảnh liền bị Long Dạ Thiên ôm vào lòng, dán chặt vào ngực hna81, lắng nghe tiếng tim hắn đập.
Khuôn mặt Long Dạ Thiên luôn luôn lạnh lẽo không biểu tình, mà bây giờ lại biểu lộ chân tình như vậy, khiến Lục Thập Tam đứng nhìn cũng không nhịn được mà mỉm cười, cũng vội vàng nháy mắt ra hiệu với Mục Chấn Hạo và những người xung quanh, tất cả tránh ra hết đi!
Long Thanh Thanh cũng bị cái ôm bất thình lình này dọa sợ, nhưng sau đó lập tức biểu hiện vẻ mặt thỏa mãn giống như con mèo nhỏ. Đầu vùi vào ngực hắn, trong lòng cũng có một cảm giác kì lạ rót đầy, không biết đó là cảm giác gì. . . . . nhưng mà nàng cực kỳ thích!
Long Dạ Thiên cảm động rối tinh rối mù, không biết nên mắng nàng ngốc hay là nên đè nàng ra mà hôn đây.
Cái cô gái nhỏ này. . . . . Vì sao lại khiến hắn yêu tới nỗi muốn nhập vào xương tủy, thấm vào máu thịt. Xem ra, cả đời này hắn vất cũng không được, nhưng hắn lại rất vui vẻ mà chập nhận.
Trong lúc hai người ấm áp mà dựa vào nhau, khúc mắc cũng từ từ được cởi bỏ.
Không cần bất kỳ ngôn ngữ gì, hai trái tim vẫn dựa vào thật gần nhau như trước đây.