Sau khi bọn hắn phục hồi tinh thần lại, nhận ra người xuất hiện, Lưu Lệ có chút ngẩn ngơ, sau đó phá lên cười haha: "Diệp Thanh Vũ? Ngươi đã nghe được cuộc đối thoại giữa chúng ta... Haha, đồ không biết sống chết, vậy mà vẫn còn dám đi ra, tốt, hôm nay sẽ khiến ngươi muốn sống không được muốn chết không xong!"
"Hắn là Diệp Thanh Vũ?" Tên hơi mập đưa tầm mắt nhìn qua, mặt hiện lên vẻ dữ tợn: "Cần gì phải nhiều lời với loại ngu xuẩn thân phận đê tiện này, trước bắt lấy hắn rồi hãy nói."
Lời còn chưa dứt.
Tên hơi mập đã vặn thân lao lên.
Chân hắn bước theo bộ pháp nào đó, thân hình cực nhanh, hai tay hắn tìm kiếm trong hư không liền có một thanh trường kiếm hàn quang lập lòe hiện ra ở trong tay, kiếm thức như thiểm điện, xuyên thẳng vào yết hầu Diệp Thanh Vũ.
Khoái!
Chuẩn!
Ngoan!
Ba chữ áo nghĩa gói gọn trong một chiêu kiếm pháp, chỉ một chiêu vừa ra cũng đã phát huy uy lực vô cùng.
Thiếu niên hơi mập không hổ là đệ tử năm thứ hai, đã cảm ngộ đến Thiên Địa Nguyên Khí, thực lực mạnh mẽ, người ta thường nói người trong nghề ra tay nhìn cái là biết, thực lực của người này quả thật so với đệ tử bình thường năm nhất thì mạnh hơn rất nhiều!
Nếu như là quay lại mấy ngày trước, Diệp Thanh Vũ gặp phải địch nhân như vậy chắc chắn sẽ phải luống cuống tay chân.
Nhưng mà hiện tại. . .
Oanh!
Một tiếng vang thật lớn truyền ra.
Cổ tay Diệp Thanh Vũ chấn động, thân thương thuận tay rung động, xuất sau mà đến trước, thân thương đập vào trên thân kiếm, trong thoáng chốc, dưới đêm trăng có tia lửa bắn ra văng khắp nơi.
Thiếu niên hơi mập chỉ cảm thấy gan bàn tay nóng lên, sau đó cực phẩm trường kiếm trong tay trực tiếp bị nện thành ngoằn ngoèo như con rắn, rồi oanh một tiếng nổ tung ra, toàn bộ mảnh kiếm gẫy đều 'oanh' ghim thẳng lên cơ thể hắn!
"Oa. . ."
Hắn há mồm phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt kinh hãi như chó chết, cấp tốc lui về phía sau.
Nhưng chỉ trong chớp mắt, Diệp Thanh Vũ một bước đuổi kịp, trường thương bên tay trái lại được ném ra, khí lưu như bão táp, giống như sông lớn cuộn trào mãnh liệt!
Thiếu niên hơi mập tránh né không kịp, phần lưng bụng bị đập trúng, lập tức có thanh âm xương vỡ vụn 'rặc rặc rặc rặc' truyền đến, thân thể hắn giống như diều đứt dây bị đập bay vèo ra ngoài nện xuống một khối nham thạch ở phía xa xa.
"Ngươi. . ." Tên hơi mập gắt gao nhìn chằm chằm Diệp Thanh Vũ, khuôn mặt không thể tin được.
Nhưng chưa nói hết lời, tay chân hắn liền run rẩy, cốt cách toàn thân hầu như đứt gãy từng khúc, ngũ tạng nát bét thành bùn máu, hít thở trở nên chậm chạp, mắt thấy sống không nổi nữa!
Một loạt giao thủ diễn ra thật sự quá nhanh.
Động tác nhanh nhẹn, xẹt qua như chớp của Diệp Thanh Vũ như mang theo lôi đình vạn quân triệt để nghiền chết tên hơi mập kia, căn bản không để cho Lưu Lệ cùng thiếu niên tóc ngắn kịp phản ứng.
"Cái này. . ."
"Điều này sao có thể?"
Hai người đứng xem đều choáng váng.
Bọn hắn tuyệt đối không nghĩ tới, ba người mình tìm kiếm Diệp Thanh Vũ chắc chỉ giống như săn bắt cừu non vậy thôi, vốn tưởng rằng chuyện này dễ như trở bàn tay, không thể nghĩ tới con mồi yếu đuối nháy mắt biến thành ác lang, cục diện bị đảo ngược!
Diệp Thanh Vũ một kích thành công, cũng chẳng chần chờ gì, tay trái hắn lại giơ lên phi trường thương lao thẳng về phía thiếu niên tóc ngắn.
Hàn quang lập loè.
Dưới ánh trăng, thương ảnh như một tia chớp màu đen xẹt qua.
Thiếu niên tóc ngắn dựng hết cả lông mao, hắn khá nhạy cảm với sinh tử nguy hiểm nên chớp mắt liền kịp phản ứng, thân thể hắn theo bản năng phản ứng, hắn trở tay cầm thanh chiến đao trong tay chém ra!
Oanh!
Lại là một âm thanh thật lớn vang lên.
Chiến đao trảm thẳng lên trên trường thương đang bay vụt đến, nhưng chẳng hề có tia lửa đỏ bắn ra, cũng chẳng hề có chém bay thương như hắn đã tưởng tượng, mà chỉ vừa vặn cải biến thoáng một tí phương hướng của trường thương mà thôi.
... Trường thương trực tiếp xuyên thủng ngực trái tên thiếu niên tóc ngắn.
Ánh lửa bắn ra trên người thiếu niên, chiến đao văng tung tóe ra ám văn, có thể thấy được cú va chạm này có lực lượng khủng cỡ nào, trường thương mang theo quán tính cực lớn đánh bay thiếu niên tóc ngắn ra hơn mười mét, ghim hắn lên trên cột đá sừng sững ở nơi xa.
Máu tươi giàn giụa!
Đôi mắt thiếu niên tóc ngắn tràn ngập tuyệt vọng, kêu rên như một con chó giẫy chết.
Mà gần như cùng một nhịp, trường thương bên tay phải của Diệp Thanh Vũ giống như bạo vũ lê hoa lao thẳng về phía Lưu Lệ.
Trong đêm tối, sát cơ bạo tràn.
Vừa ra tay, Thanh Vũ đã không có ý nghĩ lưu lại người sống, càng không để ba tên kia có cơ hội thở dốc phục hồi tinh thần, trước tiên phế bỏ hai tên đệ tử năm hai có thực lực mạnh nhất, còn tên Lưu Lệ kia căn bản không được hắn để trong mắt!
"A a a a. . ."
Lưu Lệ như thằng điên rống to, trường kiếm trong tay vung vẩy muốn đi ngăn cản thương mang như những vì sao đầy trời đang rơi xuống.
Nhưng rất nhanh, trường kiếm bằng tinh cương liền gẫy thành mảnh thép đầy trời!
Trong tay Lưu Lệ chỉ còn lại có một cái chuôi kiếm trụi lủi!
Mặc dù chỉ là một phần của Nại Hà Thương nhưng cũng đã có sức nặng đến hơn sáu trăm cân, lại phối hợp với thần lực cuồng bạo của Diệp Thanh Vũ, chiến lực bạo phát ra dễ như trở bàn tay, và nó cũng đã vô địch trong thời khắc này rồi.
Lực lượng như này tất nhiên không phải loại như Lưu Lệ có khả năng ngăn cản đấy.
Cũng chẳng phải một thanh trường kiếm bằng tinh cương có thể ngăn cản đâu.
Phốc phốc phốc!
Huyết hoa tối tăm nở nộ trên người Lưu Lệ.
Trong nháy mắt thân thể hắn đã bị xiên mấy chục thương!
"Ngươi. . . Dám giết ta?" Lưu Lệ khàn giọng rống to, điên cuồng lui về phía sau.
"Giết ngươi chỉ như bóp chết một con kiến mà thôi!" Diệp Thanh Vũ mạnh mẽ tiến lên, trường thương trong tay như như giòi trong xương điên cuồng kích sát.
Những lời này là theo như lời đám người Lưu Lệ nói lúc trước, hiện giờ Diệp Thanh Vũ trả lại.
"Giáo quan giám sát đang ở phụ cận, a a a, ngươi tàn sát đệ tử, bị học viện biết, chết chắc rồi. . ." Lưu Lệ rống dài thê lương, dùng ngôn ngữ dao động tâm thần Diệp Thanh Vũ, ý muốn kéo dài thời gian.
"Đúng không? Nghe nói giáo quan kiểm tra chọc vào phiền toái, hiện tại chẳng quan tâm tổ viên à nha. . ." Diệp Thanh Vũ cười lạnh, không nhúc nhích chút nào.
Nếu không phải là đã nghe được tin tức này, Diệp Thanh Vũ cũng sẽ không tàn khốc làm loạn như thế, dẫu sao Bạch Lộc Học Viện trừng phạt việc học viên tàn sát lẫn nhau là vô cùng nghiêm trọng đấy!
"A a a a. . . Linh Lung Nguyên Khí Tráo, mở cho ta a a. . ." Lưu Lệ điên cuồng hét lớn.
Đúng lúc này...
Đột nhiên, một cái ngọc bội đeo bên hông Lưu Lệ đột nhiên phóng xuất ra vầng quang sáng rực, hình thành một đạo vòng cung, 'định' một tiếng, ngăn chặn một thương tất sát của Diệp Thanh Vũ!
Diệp Thanh Vũ mặt không đổi sắc, thương thứ hai giống như lôi đình oanh ra.
Trên người đệ tử nhà giàu mang theo đồ vật bảo vệ tính mạng là nằm trong dự đoán của hắn, bất quá điều này cũng không ngăn nổi sát cơ sôi trào của Diệp Thanh Vũ, một khắc từ miệng Lưu Lệ nói đến phần mộ của cha mẹ Thanh Vũ, hắn đã quyết định không để cho tên Lưu Lệ có cơ hội sống ở trên thế giới này, mặc kệ phải trả giá lớn đến thế nào đi nữa! Đinh đinh đinh!
Mũi thương Nại Hà dường như cự chùy vạn cân, liên tục oanh kích lên vầng sáng hình cung, lực lượng kinh khủng đánh ra làm hai chân Lưu Lệ nhấc khỏi mặt đất bị đánh bay ra ngoài.
"Ngươi cái tên nô bần hàn ti tiện này. . . Ngươi thật to gan. . ." Sắc mặt và thanh âm của Lưu Lệ vô cùng bạo ngược.
"Giết một tạp chủng, cần gì bạo gan?" Diệp Thanh Vũ thần lực bộc phát, một thương oanh ra, mũi thương cuồng bạo lao đi, hoa văn hàn thiết thô ráp ma sát với không khí bắn ra những đốm hoa lửa.
Rặc rặc!
Dường như có ngọc lưu ly vô hình bị đánh nát, màn sáng trận pháp Nguyên Khí bao phủ trên người Lưu Lệ rút cuộc bị phá tan.
Sắc mặt Lưu Lệ tái xanh, còn muốn nói điều gì nữa. . .
Diệp Thanh Vũ đâm trường thương ra, giống như vạn đóa lê hoa đua nở, vài tiếng phốc phốc phốc vang lên, đâm lên từng đoạn tay chân Lưu Lệ.
"A, a a a. . ." Lưu Lệ điên cuồng gào rú.
Diệp Thanh Vũ bước chân ngừng lại, mũi thương đặt thẳng lên yết hầu Lưu Lệ.
"Ha ha, a a a. . ."
Lưu Lệ phun ra một ngụm máu tươi, điên cuồng mà nở nụ cười: "Ngươi. . . Ngươi không dám giết ta, Lưu gia ta sẽ không bỏ qua cho ngươi. . . Ta có tước vị quý tộc, giết ta ngươi sẽ trở thành tội phạm truy nã toàn bộ Tuyết Quốc!"
- "Ta không giết ngươi, lòng ta khó có thể bình an."
Ngữ khí Diệp Thanh Vũ dần dần bình tĩnh lại, nói:"Lần trước ngươi cố ý thêu dệt chuyện ở Diễn Võ Trường, căn bản chính là muốn mượn cơ hội luận bàn để phế đi ta, ta đánh gãy một cái cánh tay ngươi, nhưng vẫn lưu lại cho ngươi cái tay, không thể tưởng được ngươi rõ ràng còn tìm người đến muốn giết ta. . ." "Ha ha, ta chính là quý tộc, ngươi dám đả thương ta, chính là đáng chết!" Lưu Lệ nghiến răng nghiến lợi mà nói.
"Đúng không? Nếu như để ngươi còn sống, chắc chắn sẽ không từ thủ đoạn mà giết ta, ta đây dứt khoát giết ngươi, sẽ không có người tìm ta phiền toái."
Diệp Thanh Vũ nở nụ cười: "Đối phó chó điên như ngươi, phải chém tận giết tuyệt, không thể có chút nhân từ nương tay!"
Nói đến đây, Diệp Thanh Vũ đột nhiên cảm ứng được điều gì, 'hừ' lạnh một tiếng, vung tay mãnh liệt ném báng thương ra, báng thương đập vào phía trên một khối nham thạch ở bên cạnh.
Oanh!
Cự thạch như núi cao vẫn bị đánh bay ra ngoài, uy thế như thái sơn áp đỉnh đã nện vào tên thiếu niên tóc ngắn đang tào tầu ở xa xa, đã nện hắn thành thịt nát, chỉ còn lại một chân ở ngoài đang run rẩy.
Tên đệ tử năm thứ hai kia bị một thương xuyên thủng ngực trái vậy mà chưa chết, có thể thấy được sinh mệnh lực cường hãn của Võ giả nửa bước Tiên Thiên, Diệp Thanh Vũ nhất thời chủ quan, suýt nữa để hắn đào tẩu!
"Đã giết hai thằng, giết thêm thằng nữa cũng chả sao." Diệp Thanh Vũ đã quyết, quyết không thể lưu lại hậu hoạn.
"Ngươi. . ." Lưu Lệ lại điên, dù sao hắn chỉ là một thiếu niên hơn 10 tuổi, rút cuộc hiện giờ hắn đã cảm thấy sợ hãi: "Ngươi không thể giết ta, cùng lắm thì sau này ta không tìm ngươi làm phiền nữa!"
"Ha ha, ngươi luôn mắng người khác là ngu xuẩn, nhưng mà ngươi không cảm thấy sao? Ngươi mới chính thức là ngu xuẩn, ta đã giết hai con chó rồi, chẳng lẽ còn có thể lưu lại con chó cuối cùng như ngươi?" Trong mắt Diệp Thanh Vũ hiện lên vẻ xem thường nói: "Ngươi giả ngu không hiểu cái gì gọi là giết người diệt khẩu a? Coi như là ta tin tưởng ngươi thật sự sau này không tìm tới ta phiền toái, ta cũng chỉ có thể giết ngươi!"
Lưu Lệ lập tức ngây người.
Trên mặt của hắn, lần đầu tiên nổi lên vẻ sợ hãi.
Đúng vậy, Diệp Thanh Vũ đã giết hai đệ tử năm thứ hai, vì không để cho tin tức bị tiết lộ, tuyệt đối sẽ không buông tha cho hắn. . . Đây là một tử cục chắc chắn phải chết.
"Xin lỗi, là ngươi bức ta." Diệp Thanh Vũ không muốn nhiều lời, tránh đêm dài lắm mộng, thương mang nở rộ, trong lúc Lưu Lệ còn muốn nói tiếp điều gì nữa trực tiếp xuyên thủng trái tim hắn.
"Ngươi. . . Sẽ không được chết tử tế. . . Trên người ta có ấn ký, ngươi giết ta. . . Lưu gia ta sẽ biết rõ đấy, ha ha ha, ta chờ ngươi trên đường xuống Hoàng Tuyền!" Giây phút cuối cùng Lưu Lệ tuyệt vọng vừa hoảng sợ vừa phát ra nguyền rủa, con mắt gắt gao nhìn chằm chằm Diệp Thanh Vũ.
Diệp Thanh Vũ nhíu nhíu mày.
Hắn đã từng nghe nói qua, một số thế gia quý tộc sẽ gieo xuống lạc ấn Nguyên Khí trên người con cái họ, nếu như con cái bị giết thì ấn ký sẽ chuyển lên trên người hung thủ, không cách nào tẩy thoát, hung thủ sớm muộn sẽ bị tìm được.
Nếu quả thật là như vậy, vậy sẽ phiền toái rồi.
Diệp Thanh Vũ nhìn bầu trời đang trở nên âm trầm, một cơn bão tố như muốn phủ xuống, xem ra chính mình phải mau chóng hủy diệt dấu vết, ly khai khỏi nơi này.