Ngự Thiên Thần Đế

Quyển 1 - Chương 24: Lần ra ngoài đầu tiên

Học viên năm thứ nhất tham gia thí luyện được phân thành tổ, được phổ biến tình hình cụ thể và tỉ mỉ hiện đang tập trung ở quảng trường. Diệp Thanh Vũ tới đây thì trên quảng trường đã tập trung rất nhiều học viên, đám học viên này nhìn thấy hắn đi tới thì đều nhìn hắn bằng ánh mắt có chút kỳ quái. Chuyện này làm hắn hỏi nghi hoặc nhưng cũng đành lắc đầu cho qua vì không biết tại sao.

Sau khi tìm thấy tổ đội của mình, hắn liền hiểu ra vì sao mọi người lại nhìn hắn như vậy. Diệp Thanh Vũ hắn cùng với đám học viên được gọi là thiên tài nổi bật như Tần Vô Song, Yến Hành Thiên hay Tống Thanh được xếp vào cùng một đội.

“Sao mình lại được xếp vào tổ cùng với đám người này nhỉ?” Hắn thầm nhủ, thấy hơi khó hiểu. Dù lúc nhập học hắn cũng có biểu hiện kinh người nhưng võ đạo căn bản thì lại quá yếu kém, hơn hai mươi ngày gần đây hắn cũng rất ít xuất hiện cùng đám người này. Trong đám người này, Tần Vô Song đã bước nửa bước vào cảnh giới Linh Tuyền, rất nhanh thôi sẽ tiến vào Tiên Thiên cảnh. Theo quy định của học viện, việc phân tổ tham gia thí luyện đều dựa vào thực lực chứ không dựa vào tư chất hay thiên phú của học viên. Nếu thực lực khác nhau, nhất định sẽ được phân vào những khu vực khác nhau.

“Chẳng lẽ đám giáo viên đánh giá tan gang ngửa với những người này sao? Hay còn vì lý do nào khác?”

Diệp Thanh Vũ không khỏi tự hỏi trong đầu, đưa mắt nhìn một lượt đám người trước mặt.

Lưu Lệ?! Tên điên này cũng cùng một tổ với mình sao? Chuyện này không phải là chỉ vô tình trùng hợp thôi đấy chứ? Liệu có người nào đó cố tình xắp xếp hay không?

Lần trước tên này bị Diệp Thanh Vũ đánh cho một trận, cánh tay phải gần như hỏng mất, vậy mà hắn lại xuất hiện trong cùng một tổ thí luyện với Diệp Thanh Vũ, thoạt nhìn qua thì thương thế cũng đã khỏi hẳn. Những biểu hiện này khiến DIệp Thanh Vũ vô cùng ngạc nhiên. Chợt trong đầu hắn nhớ lại bức thư và những lời nhắn nhủ của tiểu nữ tử Tống Tiểu Quân hôm qua thì nhoẻn miệng cười.

Hắn đi qua quảng trường, bước thẳng tới nơi tập trung của tổ mình. Mỗi tổ có hai mươi người và một vị giáo viên giám sát đi kèm. Tổ số một chữ Thiên của hắn đương nhiên sẽ thu hút sự chú ý của mọi người khác. Từ ngoài nhìn vào sẽ thấy một cây cờ lớn màu đỏ tung bay phấp phới, đứng dưới là hơn mười người, hình như chia thành hai phái, cầm đầu mỗi phái là Tần Vô Song và Yến Hành Thiên.

Diệp Thanh Vũ tiến tới, ngay lập tức thu hút ánh mắt của mọi người, đặc biệt là cây thương lớn đeo phía sau lưng hắn khiến nhiều người suy đoán, nhất thời không biết là loại vũ khí gì.

Đứng trong đám người có Lưu Lệ chỉ yên lặng nhìn Diệp Thanh Vũ bằng ánh mắt hơi kỳ quái, dường như quên mất chuyện đã xảy ra lúc trước. Trong khi đó, Diệp Thanh Vũ quan sát một lúc nhưng không thấy bóng dáng của Tống Tiểu Quân đâu.

Đúng lúc đó, vang lên tiếng hắt xì của vị giáo sát đi kèm.

“Aaa…, hắt xì!!! Các ngươi đã tới đông đủ rồi hả? Vậy thì chúng ta chuẩn bị lên đường.” Theo sau đó là một người còn trẻ, mái tóc dài màu xanh liên tục há miệng ngáp như vẫn còn đang buồn ngủ lắm.

Vị giáo viê giám sát này chỉ khoảng hai mươi tuổi, thân hình thon dài, trên trán là một dải băng màu vàng, bên hông giắt một miếng ngọc bội treo trên một thanh kiếm khảm ngọc, thần thái lười biếng nhưng vẫn tỏa ra khí thế anh tuấn, nho nhã phi phàm.

“Giới thiệu với các ngươi, ta là giáo viên giám sát lần này của các ngươi, tên là Lam Thiên. Đám học viên nữ có thể gọi là Thiên ca ca a.” Hắn híp mắt cười, lộ ra hàm răng trắng, ngữ khí rất hòa nhã, khiến cho người khác có cảm giác tin cậy.

Biểu hiện của hắn khiến không ít học viên của tổ số một chữ Thiên sững sờ.

“Đi thôi.” Lam Thiên khoát tay, rút lá cờ đỏ lên, dẫn đầu cả tổ đến bên cạnh một tòa truyền tống nguyên khí phù văn trận pháp đi tới. Vì lý do an toàn, toàn bộ vùng trời của quận Lộc Minh đều cấm không cho phi hành, dù là người hay khí cụ, bởi vậy các học viên phải thông qua truyền tống trận này để đi tới nơi thí luyện.

Đoàn người bước vào truyền tống trận pháp, xung quanh liền vang lên từng tiếng ông…ông…. Sau đó, mọi người đều cảm thấy đầu váng mắt hoa, sau mấy hơi thở đã xuất hiện phía ngoài thành.

“Hắc hắc…, ngày nào cũng ở trong thành tới phát chán, rốt cuộc đã được ra ngoài rồi.” Vẻ mặt Lam Thiên hưng phấn vô cùng. “Đi thôi.” Hắn nhấc tay, một đoàn quang diễm đánh lên lá cờ.

Một trận biến hóa liền xuất hiện. Lá cờ phồng to lên, trên đó có từng vầng sáng lưu chuyển kèm theo là những phù văn phức tạp, tới lúc rộng cỡ vài chục trượng giống như một chiếc thảm khổng lồ thì dừng lại, đám học viên đứng lên trên, sau đó hóa thành một đạo lưuquang nhằm phía trong khu rừng hoang tiến tới.

Ngay lúc đoàn người rời đi không lâu, nơi này lại lóe lên vầng sáng, sau đó xuất hiệnmột thân ảnh của một vị giáo viên trung niên, nét mặt uy nghiêm.

“Aaa, tên Lam Thiên đáng chết này, hắn dám lấy trộm lá cờ của ta, giả mạo thân phận để trốn chạy cùng đám học viên. Lần này hắn dám gây chuyện thị phị, lúc trở về ta nhất định phải rút gân, xẻ thịt hắn mới được.”

Vị giáo quan này tức giận gào lên, nhưng rốt cục cũng chỉ biết lắc đầu, khuôn mặt nhăn nhó.

“Được rồi, tên tiểu tử hỗn đản này tuy ngang ngược nhưng có thực lực rất mạnh, bảo vệ đám học viên kia chắc sẽ không thành vấn đề. Hy vọng hắn chớ làm gì hồ đồ.” Nói xong, vị giáo quan này lắc đầu rồi quay trở lại trong thành.

***

Thiên Hoang giới mới hình thành chưa được hơn trăm năm, so với các đại thế giới khác thì còn rất trẻ, có rất nhiều khu vực vẫn còn trong tình trạng hỗn độn, hoang vu. Những năm gần đây có rất nhiều người mạo hiểm tiến vào khai hoang, xua mây mù, không ngừng phát hiện, bồi đắp lên những vực địa mới nhưng nói chung, diện tích được khai hoang cũng không quá rộng, chưa đủ mười vạn km2. Trong khu vực này dù sao cũng khá an toàn hơn. Tất nhiên, đối với con người thì những thành thị được lập lên mới là nơi cư trú an toàn nhất.

Thi thoảng cũng có một số thành trì bị yêu thú hoặc dị tộc công kích, sau đó liền trở thành hoang địa, thành phế tích.

Thành trì trong quận Lộc Minh có phạm vi mấy vạn dặm, là tòa thành lớn nhất, là một trong những vị trí quân sự trọng yếu ở phía Bắc. Vì có thành trì này tồn tại mà học viện Bạch Lộc có thể lựa chọn một khu vực thí luyện khá rộng rãi, tương đối an toàn. Mỗi lần diễn ra thí luyện đều bố trí giáo viên giám sát đi cùng. Trong khu vực thí luyện này, đám học viên phải tự đương đầu với dã thú, trải qua thực chiến để tích lũy kinh nghiệm, săn giết yêu thú, thu lấy Nguyên Cốt để đổi lấy học phần khi quay lại học viện.

Đây cũng là nội dung, là yêu cầu đặt ra cho các học viên khi tham gia thí luyện.

Lá cờ đỏ rung lên, lao đi rất nhanh. Bên ngoài là cờ bao phủ một tầng hào quang, ngăn cách đám học viên không bị ảnh hưởng bởi sức gió bên ngoài.

Đây là lần đầu tiên Diệp Thanh Vũ được phi hành trên không như thế này. Mây trắng bay qua xung quanh, phía bên dưới là những cánh đồng hoang vu xếp như bàn cờ. Cảm giác nhìn từ trên cao này khiến con người ta phấn khích vô cùng.

“Lũ gà con kia, tới đây thương lượng xem chúng ta sẽ tiến hành thí luyện ở chỗ nào cho tốt.” Lam Thiên cười híp mắt gọi đám học viên lại.

Lần này Lam Thiên ‘biến hóa’ sang một bộ trường bào màu trắng, mái tóc dài màu trắng như thác nước tung bay đầy vẻ phong lưu, nhưng ánh mắt và điệu bộ khi nói chuyện lại hoàn toàn trái ngược. Không đợi đám học viên trả lời, Lam Thiên tiếp tục. “Nếu mọi người không có ý kiến gì, vậy sẽ do ta quyết định đi. Ha ha ha…”

Cả đám học viên liền nhăn mặt, thần sắc trở thành xám xịt.

“Khu vực thực chiến thí luyện cho học viên năm nhất chia làm bốn cấp: Giáp, Ất, Bính, Đinh. Trong đó, khu Đinh có độ khó thấp nhất, khu Giáp có độ khó cao nhất… Ta quyết định, chúng ta sẽ đi khu Giáp, hặc hặc. Chỗ đó độ khó cao nhất, tỷ lệ tử vong cũng cao tương ứng, rất thích hợp cho đám tinh anh các ngươi rèn luyện, chơi đùa a.” Lam Thiên đầy hưng phấn.

Khu vực khó khăn nhất? Diệp Thanh Vũ nghe nói tới đây thì cũng hưng phấn không kém. Đó chính là nơi mà hắn muốn đi. Các thành viên khác trong tổ cũng có cảm giác tương tự. Bởi đám học viên này đều là những người có thiên tư xuất chúng, có sự tự tin lớn vào khả năng của bản thân mình, tự nhiên muốn tìm một nơi khó khăn để khẳng định bản thân mình.

Lựa chọn của Lam Thiên vì vậy rất hợp khẩu vị với đám học viên, chỉ có Lưu Lệ là có chút nhíu mày nhưng cũng không nói gì.

***

Sau nửa canh giờ, giữa đám quái thạch sừng sững xuất hiện một lá cờ lớn hạ xuống mặt đất. Lam Thiên phẩy tay, lá cờ liền biến trở lại nhỏ như cũ, rơi vào trong tay hắn. Hắn khoát tay rồi cười hì hì.

“Tới rồi đây, trong khoảng trăm dặm quanh đây, chỉ cần các ngươi không ra khỏi thì tùy ý cho các ngươi tranh đấu. Nếu gặp nguy hiểm không thể ứng phó thì hãy hô lên cứu mạng. Hặc hặc…, lão tử ta cũng khó khăn lắm mới được tự do trong chốc lát thế này, ta đi đây.”

Chưa dứt lời, Lam Thiên đã hóa thành một đạo lưu quang, biến mất vô ảnh vô tung. Đám học viên còn lại chỉ biết nhìn nhau.

Từ xa xa truyền tới tiếng rống của đám thú vật hoang dã, không khí cũng trở nên khô nóng, làm tăng lên cảm giác nguy hiểm khi đứng ở vùng đất này.

Đám học viên mới có mặt ở đây trong chốc lát, nhưng đã bắt đầu cảm giác được hơi thở của nguy hiểm đã lộ diện, chỉ trực giương nanh múa vuốt.