Thú bông trong túi phúc bị lấy ra đặt ở bàn làm việc.
Thú bông cứng đờ dựa vào biển chức danh trên bàn làm việc của người đàn ông, hoài nghi cảm giác trên mông mình lúc nãy chỉ là ảo giác.
Tiểu quỷ trấn an mình nhất định là ảo giác thôi.
Người trước mặt nhìn nghiêm nghị đứng đắn, khôi ngô tuấn tú, sao có thể chọc mông thú bông được chứ?
Nhưng chẳng bao lâu sau, người đàn ông mặc vest lại giống như vô ý chọc bụng thú bông.
Mặc dù thú bông này không tinh xảo đáng yêu bằng mấy con khác nhưng vẫn có bụng tròn vo.
Nhìn rất êm.
Diêm Hạc nghiêm nghị đứng đắn, khôi ngô tuấn tú ngồi ở bàn làm việc thầm phàn nàn quả nhiên người nhà họ Vệ chẳng phải thầy phong thủy cao siêu gì.
Thầy phong thủy giỏi mà lại làm thú bông trừ tà đáng yêu vậy sao?
Các thầy phong thủy khác đều làm thú bông trừ tà hung thần ác sát, nhìn như đồ dở hơi.
Chỉ có Vệ gia của hắn mới làm thú bông đáng yêu vậy thôi.
Mông thú bông vừa mềm vừa mẩy, bụng cũng rất êm.
Ngay cả vẻ mặt nhăn nhó của thú bông khi bị chọc bụng cũng đáng yêu cực.
Làm thú bông trừ tà mà lại đáng yêu như thế, thầy phong thủy Vệ gia đúng là nham hiểm mà.
Trong lòng Diêm Hạc nghiêm khắc phê bình khiển trách Vệ gia một phen.
Tiểu quỷ trong thú bông lộ ra vẻ mặt cầu xin, bị chọc bụng nhột cũng cố chịu đựng không dám nhúc nhích.
Sợ thú bông ra khỏi túi phúc này sẽ bị đưa về chùa gặp con lừa trọc ngay.
Tiểu quỷ đành phải ngồi im đợi thời cơ.
Hơn một tiếng sau, người đàn ông trước bàn làm việc không còn ngẩng đầu nhìn thú bông liên tục nữa mà bắt đầu tập trung phê duyệt hồ sơ.
Tiểu quỷ cảm thấy rốt cuộc thời cơ của mình tới rồi.
Cậu ra sức điều khiển tay chân thú bông, bất ngờ nhận ra tay chân linh hoạt mạnh mẽ hơn trước đó nhiều.
Cảm giác này hệt như lúc tiểu quỷ hút tinh thần khí vậy.
Mộ Bạch sực nhớ lại lúc nãy được Diêm Hạc đặt trên lòng bàn tay, tiếp xúc với anh một lúc lâu.
Thú bông rón rén di chuyển thân thể, âm thầm nhích tới gần người đàn ông.
Ký xong một hồ sơ, Diêm Hạc tùy ý để lên đống tài liệu bên cạnh, vừa ngước mắt thì thấy thú bông ngoan ngoãn dựa vào biển chức danh của mình.
Thú bông đã đến gần anh hơn.
Vẻ mặt cầu xin của thú bông lúc nãy cũng biến thành thận trọng chờ đợi.
Diêm Hạc dừng bút rồi trầm ngâm nhìn thú bông.
Trước kia anh không hiểu tại sao cháu trai mê anime của mình xếp một dãy figure trên bàn học.
Không chỉ bàn học mà ngay cả tủ đầu giường cũng bày đầy figure mình thích.
Giờ thì Diêm Hạc hiểu rồi.
Mộ Bạch trong thú bông hơi hồi hộp, chẳng biết người trước mặt có chọc mình nữa không.
Nhưng cậu muốn biết tay chân thú bông trở nên linh hoạt có liên quan gì đến người trước mặt không.
Tiểu quỷ nín thở hồi hộp chờ đợi.
Một giây sau, thú bông đột nhiên bị cầm lên nhét vào túi áo vest, chỉ thò ra mỗi cái đầu và hai tay.
Thì ra là thư ký nhẹ nhàng gõ cửa báo cho Diêm Hạc biết cổ đông dự họp đã đến đông đủ, nhắc anh đi họp.
Diêm Hạc "ừ" một tiếng, sợ thú bông trên bàn làm việc chạy lung tung bị lạc nên dứt khoát bỏ vào túi áo vest của mình.
Thư ký Đỗ Bình ôm tài liệu theo sau Diêm Hạc, cùng vào thang máy đi tới chỗ họp.
Trong thang máy, Đỗ Bình vừa ngẩng đầu lên thì thấy trong túi áo vest vị sếp quanh năm lạnh lùng của mình lộ ra một cái đầu thú bông xấu hết chỗ chê.
Con thú bông kia xấu ma chê quỷ hờn, hệt như thú bông trừ tà của thầy pháp mà hắn thấy khi về quê ăn Tết vậy.
Dường như nhận ra ánh mắt hắn, Đỗ Bình thấy sếp mình cúi đầu nhìn thú bông trong túi rồi ngẩng lên hỏi: "Nhìn nó à? Có phải cậu thấy đáng yêu lắm không?"
Đỗ Bình: "......"
Hắn chưa kịp trả lời thì thấy sếp mình tỏ vẻ hài lòng rồi hờ hững nói: "Tinh mắt đấy."
Đỗ Bình: "......"
"Ting" một tiếng, cửa thang máy từ từ mở ra.
Diêm Hạc nhấc chân ra khỏi thang máy, chưa đi mấy bước thì cảm nhận được thú bông bám vào túi mình như muốn thừa cơ bọn họ nói chuyện để trèo ra.
Diêm Hạc không nhẹ không nặng ấn đầu thú bông một cái.
Thú bông ngoan ngoãn nằm im giả chết trong túi.
Đến phòng họp, Diêm Hạc ngồi trước bàn dài, cúi đầu lấy thú bông ra khỏi túi rồi đặt dựa vào chậu hoa trên bàn cho thoáng.
Sửa sang thú bông xong, Diêm Hạc mới ngẩng đầu nhìn lướt qua đám người trong phòng họp rồi thản nhiên nói: "Bắt đầu đi."
Tiểu quỷ dựa vào chậu hoa lén cử động tay chân thú bông, phát hiện đúng là linh hoạt hơn một chút.
Hình như tiếp xúc gần với Diêm Hạc sẽ giúp mình tăng khả năng điều khiển thú bông.
Mộ Bạch cố nén kích động, tự nhủ mình phải từ từ.
Nếu cậu có thể khống chế thú bông hoàn toàn thì dư sức chạy về nghĩa địa tìm A Sinh.
A Sinh luôn giỏi hơn cậu, chưa biết chừng sẽ cứu được cậu ra khỏi thú bông.
Thú bông ngồi cạnh chậu hoa, ngoan ngoãn chờ người đàn ông họp.
Cuộc họp cổ đông này kéo dài dằng dặc, đám người nhà họ Diêm nắm số cổ phần bé như móng tay cãi nhau ỏm tỏi, nói xỏ nói xiên người chủ trì cuộc họp.
Người nhà họ Diêm kẻ xướng người họa, liên tục so sánh tình hình hiện tại với thời anh trai Diêm Lân của Diêm Hạc còn quản lý Diêm thị.
Diêm Hạc dựa lưng vào ghế, vẻ mặt hờ hững nhìn không ra vui buồn.
Tiểu quỷ trong thú bông lại không nghe lọt mấy câu đá đểu của đám người kia.
Cậu tức ứa gan.
Thế là khi Diêm Hạc hờ hững cầm chai nước suối trên bàn dài, thân chai lướt qua thú bông, cậu vờ như bị chai nước đụng ngã xuống mặt bàn.
Thú bông ra sức lăn đến trước mặt người nhà họ Diêm lắm lời nhất, sau đó nghiêng đầu lăn vào tay gã đàn ông trung niên một cách quỷ dị.
Thú bông húc mạnh đầu vào tay gã.
Hùng hổ như muốn dọa chết người trước mặt.
Gã đàn ông trung niên giật nảy mình.
Con thú bông trong tay hệt như ông kẹ trong truyện dân gian, lạnh lùng đối mặt với gã, cái miệng toét ra nhìn hết sức ghê rợn.
Toàn thân gã đàn ông trung niên bỗng toát mồ hôi lạnh, lập tức im bặt.
Phòng họp chợt yên tĩnh lại, mọi ánh mắt đều đổ dồn vào con thú bông nằm giữa bàn dài.
Gã đàn ông vạm vỡ trấn tĩnh lại, dựa vào ghế nhìn Diêm Hạc đi tới trước mặt mình.
Gã đưa tay chuẩn bị cầm khăn, ra vẻ bề trên nói: "Tôi không sao, chỉ là thứ này nhìn chẳng mấy tốt lành......"
Chưa kịp nói hết câu thì gã đàn ông trung niên trơ mắt nhìn Diêm Hạc cầm khăn đi lướt qua mình, sau đó cầm lên thú bông giống hệt ông kẹ trên bàn dài.
Mặt gã đỏ bừng, trông thấy Diêm Hạc rũ mắt cầm khăn giấy lau những chỗ lúc nãy thú bông đụng vào gã, vẻ mặt lạnh lẽo lạ thường, cứ như cảm thấy thú bông đụng phải thứ gì bẩn thỉu lắm vậy.
Người lúc nãy dù có bị móc mỉa thế nào cũng thờ ơ dựa vào ghế giờ lại ngẩng đầu liếc gã đàn ông một cái.
Gã đỏ bừng mặt, chợt thấy sau gáy lạnh toát, vô thức ngậm miệng.
Suốt thời gian họp còn lại, đám người chua ngoa nhà họ Diêm không lên tiếng nữa mà an phận ngồi trên ghế.
Tiểu quỷ bị xách về ngồi dựa vào ly cà phê trên đĩa.
Cậu nghiêm túc nghĩ thầm quả nhiên mình vẫn phải ra tay mới chấn chỉnh được.
Nửa tiếng sau, cuộc họp kết thúc.
Thú bông bị nhét vào túi đem về văn phòng.
Cậu ngồi chễm chệ trên máy in như đại công thần, ngạo nghễ nhìn khắp văn phòng.
Sau đó bị bóp má mấy lần.
Tiểu quỷ: "!!!"
Người đàn ông trước mặt giơ hai ngón tay véo khuôn mặt mềm mại của thú bông rồi bóp miệng thú bông cong lên, bóp mấy lần mới chịu buông tay.
Người kia bẩn lắm.
Đụng vào gã làm gì.
Diêm Hạc lại nhịn không được nhéo má thú bông, trông thấy thú bông lộ ra vẻ mặt ỉu xìu tội nghiệp.
Anh ho khan rồi thả tay ra.
Thư ký ngoài văn phòng gõ cửa một cái, Diêm Hạc nói: "Vào đi."
Thư ký Đỗ Bình nhẹ nhàng đẩy cửa vào nói Diêm Chương muốn gặp anh.
Diêm Hạc bảo Đỗ Bình dẫn Diêm Chương vào.
Chẳng bao lâu sau, Diêm Chương nhuộm tóc đỏ bước vào văn phòng, áy náy nói mình dậy trễ nên không kịp dự đại hội cổ đông.
Từ lâu cha Diêm Chương đã quăng cổ phần cho đứa con trai hờ này rồi ra nước ngoài hưởng thụ cuộc sống ngọt ngào với vợ.
Diêm Hạc đã quá quen nên thản nhiên nói: "Cuộc họp hôm nay chẳng có gì quan trọng cả. Tới hay không đều được."
Diêm Chương cười hì hì, sực nhớ ra gì đó nên nghiêm túc nói: "Phải rồi chú út, cha cháu nói một thời gian nữa việc kinh doanh ở nước ngoài cũng giao cho chú đấy ạ......"
"Ông ấy bảo cháu nói trước với chú một tiếng để chú còn chuẩn bị......"
Diêm Hạc ký hồ sơ điềm tĩnh "ừ" một tiếng, tiếp quản cục diện rối rắm của anh mình.
Diêm Chương tìm ghế ngồi xuống rồi ngượng ngùng nói: "Còn nữa chú út, công ty mấy năm trước cha cho cháu tập quản lý hình như mấy năm nay thua lỗ hơi nhiều......"
Ký xong một hồ sơ, Diêm Hạc đưa tay lấy hồ sơ khác, chẳng buồn để ý mà hời hợt nói: "Làm ăn thua lỗ là chuyện bình thường mà."
Diêm Chương thở phào một hơi, nghĩ thầm quả nhiên chú út đúng như cha hắn nói, sóng to gió lớn nào cũng từng gặp.
Dù trời có sập thì trong mắt chú hắn cũng chẳng phải chuyện gì to tát.
Hắn phấn khởi ngẩng đầu lên, nhìn thấy trên bàn làm việc của chú út đặt một con thú bông xấu đau xấu đớn.
Diêm Chương nhìn thoáng qua rồi vui vẻ nói với chú mình: "Chú út, trên bàn chú để con thú bông kia chi vậy."
Hắn nói huỵch toẹt: "Nhìn xấu hoắc à."
Tiểu quỷ: "......"
Diêm Chương vừa dứt lời thì thấy chú út tiếp quản cục diện rối rắm vẫn không biến sắc, trải qua bao sóng to gió lớn mà cha hắn nói ngẩng đầu nhìn hắn, chậm rãi hỏi: "Cháu nói sao? Cái gì xấu? Cháu lặp lại lần nữa xem."
Diêm Chương nhanh nhảu nói: "Thì con thú bông kia xấu......"
Hắn còn chưa nói hết thì thấy chú út nãy giờ chưa từng nổi giận cười lạnh nói: "Chú cho cháu ba giây để nghĩ lại đấy. Cái gì xấu?"
Tim Diêm Chương bỗng nhiên giật thót: "...... Cháu xấu."
Hắn nuốt nước bọt rồi thành khẩn nói: "Chú út, cháu nói mình xấu ạ."