Bên ngoài nhà gỗ mưa tiếp tục rơi xuống, do nóc nhà có lỗ thủng nên làm hạt mưa rơi xuống, ở trong nhà gỗ yên tĩnh tạo thành một loại không khí rất quái dị.
Lục Thập Tam đứng ở cửa ra vào, đợi ước chừng một canh giờ, trong lòng đã rất nóng nảy.
Nàng không trở về Mục gia thì không được rồi, nhưng mưa lớn như vậy, nàng muốn bay lên trời để trở về Mục gia là hoàn toàn không có khả năng.
Tiếp đó, lại xuất hiện một người... tránh mưa khác, chỉ là, lần này tới hình như không phải người thiện lương.
Nói như thế nào đây? Người đột nhiên xông tới tránh mưa này có vẻ như một thiếu gia, còn dẫn theo hai người ăn mặc quần áo gia đinh, bọn họ chẳng những không lễ phép giống tên hiệp khách áo đen lúc trước kia, mà còn một câu bắt chuyện cũng không lên tiếng, đã cứng rắn chen vào trong nhà gỗ tránh mưa.
Điều này còn chưa tính, làm Lục Thập Tam mất hứng là, ba người kia lại có thể nhìn chằm chằm vào mặt nàng, tư thái nhìn, giống như là ba đại sắc lang chảy nước miếng.
Không bao lâu sau, vị thiếu gia đại sắc lang dáng vẻ nghênh ngang kia, quả nhiên đi tới gần nàng.
"Hắc! Hắc! Vị cô nương xinh đẹp này, nàng cũng là đến nơi này tránh mưa sao?"
Lục Thập Tam liếc hắn ta một cái, lạnh lùng châm chọc nói: "Nói nhảm."
"Công tử! Ngài hôm nay thế nhưng lại may mắn, gặp được một vị mỹ nhân, nhất định phải nắm chặt cơ hội mới được!"
Một tên gia đinh còn nhỏ giọng cổ vũ mấy câu, cái đuôi sắc lang của hắn ta lập tức nhô lên cao, còn hưng phấn đung đưa trái phải.
"Đúng! Ta biết rồi, chờ một lát, có thể các ngươi phải giúp ta một chút."
Sắc lang kia được sự cổ vũ, dẫn theo hai người gia đinh, tự nhiên dựa vào càng gần.
"Vị cô nương này, tiểu sinh họ Tân, tên Ngộ Năng, hi vọng chờ một lát nữa mưa tạnh, có thể mời nàng đến Tân phủ một lần."
"Hàaa...! Hàaa...! Hàaa...! Hắn...... Hắn nói hắn tên là không có năng lực! Không có năng lực ư! Thật buồn cười nha!"
"Ngươi! Ngươi...... Đáng ghét!"
Khi hắn ta cực kỳ tức giận muốn gọi hai gia đinh sau lưng tới dạy dỗ Lục Thập Tam, lại phát hiện bọn họ cũng đang hé (di.da.l.qy.do) miệng cười nhạo, lập tức hung hăng trợn mắt nhìn một cái, để cho bọn họ nhịn xuống.
Tân Ngộ Năng, Tân Ngộ Năng, Tân Ngộ Năng...... Đọc lâu xác thực tựa như "Không có năng lực", Hàaa...! Hàaa...! Hàaa...!
Đại sắc lang không có năng lực nhìn thấy Lục Thập Tam cười đến ngồi thụp xuống, giận đến đỉnh đầu cũng sắp bốc khói rồi.
"Các ngươi còn không mau lên cho ta! Cho cô nương kia nhìn một chút màu sắc, xem xem ta có phải thật sự không có năng lực như vậy hay không!" Hắn ta căm giận quát lên, gia đinh sau lưng không thể làm gì khác hơn là làm theo.
Bọn họ đi đến phía trước, đồng thời với lúc sắp bắt được Lục Thập Tam, một hiệp khách áo đen trong nhà gỗ vẫn luôn bị bọn hắn xem nhẹ, im hơi lặng tiếng đi tới bên người bọn họ, hắn dùng chuôi kiếm màu đen ngăn đường đi của đám bọn chúng lại.
"Ngươi là ai? Lại dám quản chuyện của bản công tử, lên...! Cũng cho hắn một chút ngon ngọt ha ha!"
Đại sắc lang không có năng lực thở phì phò lắc cây quạt nát trong tay hắn ta.
Đợi nhớ lại cây quạt đã khét đi, giận đến mức ném nó trên mặt đất, dùng sức giẫm lên trên ba cái, lấy cách đó để giải tỏa lửa giận đang điên cuồng thiêu đốt trong lòng hắn ta.
Liếc hiệp khách áo đen một cái, hắn đã giúp nàng giải quyết hai gã gia đinh rồi.
Thật sự quá tốt rồi, cứ như vậy, siêu năng lực trên người nàng mới không đưa tới sự chú ý.
Đợi đại sắc lang không có năng lực hồi phục lại nhìn thấy tình thế không đúng, lập tức lôi kéo hai người gia đinh bị thương, học theo người trên TV quẳng xuống lời nói ngoan độc: "Hừ! Có gan hãy đợi đấy! Lần sau ta sẽ không dễ dàng bỏ qua cho ngươi như thế này nữa đâu!"
Quẳng xuống lời nói ngoan độc rồi, nhưng ba người bọn họ mới đi ra khỏi nhà gỗ, không ngờ lại đụng phải bức tường thịt chắc nịch.
"A! Là ai ngăn trở đường đi của bản công tử, nhanh lên một chút hãy xưng tên ra!"
"Mục gia, Mục Chấn Hạo."
Người nọ lạnh lùng nói ra tên, cũng không phải là nói với sắc lang không có năng lực, mà là nói với Lục Thập Tam vẫn đang vừa một mực cúi đầu, vừa âm thầm kêu khổ.
Sắc lang không có năng lực nhìn sau lưng Mục Chấn Hạo dẫn theo hai người hộ vệ, "Oa!" một tiếng, vừa chạy vừa nhảy bỏ đi.
Mục Chấn Hạo đi tới, nói cám ơn với hiệp khách áo đen: "Cám ơn ngươi."
Hiệp khách áo đen này gật đầu một cái, vẫn không nói lời nào như cũ, tiện tay khoác áo choàng lên người rồi rời khỏi.
Mục Chấn Hạo cùng hắn lướt qua nhau, một tay kéo Lục Thập Tam vào ngực, một tay ném một tấm lệnh bài cho hiệp khách áo đen.
"Đây là lệnh bài Thiên Long của Mục gia, chỉ nhận vật không nhận người, nếu như một ngày nào đó ngươi có bất kỳ khó khăn gì, có thể cầm nó đến bất kỳ cửa hàng nào của Mục gia để cầu cứu."
Hiệp khách áo đen nhìn Mục Chấn Hạo một cái, lần nữa vái chào, sau đó mới thi triển khinh công rời đi.
Mà Lục Thập Tam đây? Đương nhiên là bị Mục Chấn Hạo mang về Mục gia.
Gương mặt tuấn tú của Mục Chấn Hạo nhiễm lên một tầng băng sương, làm cho Lục Thập Tam không dám hé răng nói chuyện, cho nên dọc theo đường đi giục ngựa chạy như điên trở về, trong lúc đó không khí cực kỳ tồi tệ.
Nhất là Mục Chấn Hạo, tay của hắn kiềm chế không chạm vào vòng eo nhỏ nhắn của Thập Tam, nàng có ngốc hơn nữa cũng biết hắn đang tức điên lên rồi.
Khi nàng bị Mục Chấn Hạo một phen ôm xuống ngựa, đi tới gian phòng của nàng thì ngay cả thở mạnh nàng cũng không dám, chỉ có thể giống như tiểu phụ nhân chịu hết uất ức, ngồi ở mép giường chờ Mục Chấn Hạo giáng tội.
Đợi nửa buổi, Lục Thập Tam mới thận trọng nâng cằm lên, len lén liếc hắn một cái.
Mục Chấn Hạo này sâu không lường được, con mắt u ám như đêm đen, đang chuyên chú nhìn chằm chằm nàng, trong mắt lại có bị thương chán nản.
Lục Thập Tam nhíu nguyệt mi, không phải nàng nhìn lầm rồi chứ?
"Ta...... Thật ra thì không phải ta cố ý muốn chạy ra ngoài chơi." Lời này làm Lục Thập Tam cảm thấy, nàng như phạm nhân chờ đợi thẩm vấn, lại càng giống như là đứa bé chờ đợi cha mẹ trách mắng. "Ta chỉ là đã rất lâu không có ra ngoài đi dạo rồi, cả ngày lẫn đêm cũng đều buồn bực ở chỗ này, ta cảm thấy thật khó chịu nha! Chỗ...... Cho nên ta mới có thể muốn chạy đi."
Thấy hắn hình như nghe vào giải thích của nàng rồi, nàng lại tiếp tục nói: "Thật ra thì...... Trước lúc ngươi tới tìm ta kia, ta đã chuẩn bị trở về rồi, chỉ là trên đường đụng phải trời mưa to, lại đụng phải không có năng lực...... Ách, tên háo sắc, cho nên mới phải......"
"Cho nên nàng mới có thể lầm canh giờ?" Mục Chấn Hạo lạnh lùng thay nàng nói tiếp.
Hắn cũng không phải là người nào của nàng, tại sao phải quản nhiều chuyện của nàng như thế chứ?
Nàng xúc động hô, đã quên bộ dáng đáng thương lúc trước. "Cái này cũng không thể trách ta được! Ai dạy ngươi bá đạo giam giữ người ta, lại còn bảo Bạch Ngọc Tu cùng Đường Pháp Quân đi theo cả ngày lẫn đêm, không cho phép ta ra khỏi Mục gia, người ta chỉ là đi dạo trong thành một vòng, lập tức trở về, ai biết ngươi sẽ mau chóng phát hiện như vậy."
"Nàng thật sự chỉ là muốn đi dạo khắp nơi một chút sau đó lại trở về sao?" Hắn mở miệng hỏi, giống như chuyện này vô cùng quan trọng với hắn.
Lục Thập Tam nghiêm túc đáp: "Không sai! Ta nói rồi ta thích thức ăn cùng giường nơi này, tại sao phải rời đi chứ?"
Con ngươi Mục Chấn Hạo chợt hiện lên ánh lửa, đi tới, ôm Lục Thập Tam ứng phó không kịp vào trong ngực.
"Thật xin lỗi, Tiểu hẹp hòi." Âm thanh của hắn rất dịu dàng nói.
"Mục...... Mục Chấn Hạo?"
Đây là lần đầu tiên nghe nàng được Mục Chấn Hạo cao cao tại thượng mở miệng nói xin lỗi!
Nàng không nhịn được tựa vào lồng ngực của hắn, mơ hồ nghe được tiếng tim đập truyền tới, cùng nàng cùng chung nhịp điệu.
Loại cảm giác muốn đến gần Mục Chấn Hạo này, chính là yêu sao?
Bỗng chốc, Mục Chấn Hạo không thể không tạm thời phá hư thời khắc yên tĩnh trước, cúi đầu xuống, thổi hơi bên lỗ tai Lục Thập Tam, nói nhỏ: "Tiểu hẹp hòi, nàng nguyện ý làm thê tử của ta sao?"
Sau khi Lục Thập Tam nghe được câu này, ở trong ngực hắn mà giật mình.
Chỉ chốc lát sau, nàng ngẩng đầu lên nhìn hắn, vẻ mặt nghiêm túc ngoài ý muốn.
"Tại sao ngươi lại muốn kết hôn với ta?" Nàng tò mò hỏi.
"Bởi vì ta yêu nàng, cho nên ta muốn nàng, càng muốn cưới nàng."
Mục Chấn Hạo nói yêu nàng! Ưmh! Ông trời ơi! Nàng sắp vui mừng đến choáng váng đầu óc rồi!
Sau đó, nàng đột nhiên đưa tay dùng sức véo xuống má phấn của mình, dọa Mục Chấn Hạo giật mình, cũng đau đến mức Lục Thập Tam kinh hô ra tiếng: "Oa! Thật là đau nha! Vậy...... Vậy lời ngươi nói với ta là thật ư?"
Mục Chấn Hạo bỗng dưng chiếm lấy chiếc cằm nhu mỹ của nàng, nhẹ nhàng, như gió nhẹ thổi lất phất mơn trớn má phấn bị chính nàng bóp đỏ, đau lòng nói: "Đau không?"
"Không...... Không biết." Lục Thập Tam cảm thấy, nàng sắp chết đuối trong con ngươi thâm tình của hắn rồi.
"Vậy đáp án của nàng đây?" Hắn khàn khàn mà hỏi.
Lục Thập Tam nhìn chằm chằm gương mặt tuấn tú gần ngay trước mắt của Mục Chấn Hạo, toàn thân như nhũn ra không nói lời nào, thân thể hai người, vừa lúc là một loại tư thái vô cùng mập mờ, dán chặt vào đối phương.
Lục Thập Tam nuốt nước miếng một cái, nhịp tim cùng hô hấp đều muốn ngừng lại, gật đầu một cái, sau đó lại xấu hổ vùi đầu vào trong lồng ngực của hắn.
"Tốt lắm! Ta sẽ để cho người lập tức chuẩn bị tiến hành hôn lễ."
"A! Nhanh như vậy ư!"
"Thế nào? Nàng lại muốn chạy sao?"
"Không! Ta chỉ là....."
"Chỉ là cái gì?" Không để cho Lục Thập Tam quay mặt đi, hắn quả quyết giữ mặt nàng, hỏi.
"Chỉ là của ta...... Ta không muốn cùng rất nhiều phụ nữ khác chia sẻ chàng, cho nên, nếu như chàng muốn kết hôn với ta, cũng đừng nghĩ sẽ lấy thêm người phụ nữ nào khác."
Lúc này đổi thành Mục Chấn Hạo ngây ngẩn cả người.
"Sẽ không, Tiểu hẹp hòi, thê tử của ta, Thiếu Bảo Chủ phu nhân của Mục gia chỉ có một, đó chính là nàng, Tiểu hẹp hòi."
Mục Chấn Hạo ưng thuận lập lời thề cả đời, hiện tại, đổi thành hắn đòi hỏi nàng đáp lại rồi.
Lục Thập Tam kinh ngạc trước đáp án đơn giản lại xác thực của hắn, quả thật mắt choáng váng, mà thừa dịp nàng đờ đẫn, đồng thời hắn cũng cúi đầu cúi người cho nàng một nụ hôn nhiệt tình nhất.
Kinh ngạc của Lục Thập Tam, phút chốc biến mất ở trong nụ hôn trằn trọc triền miên này, mất phương hướng rồi.
Đang lúc hai người say mê với nhau trong tình yêu, tình triều, thì ngoài cửa phòng đang có hai người rình coi, xoay người cười trộm không dứt.
"Hắc! Hắc! Xem ra, Mục gia chúng ta thật sự muốn làm chuyện vui rồi."
"Đúng vậy! Chúng ta đi nhanh đi! Tránh cho bị Thiếu Bảo Chủ phát hiện, đợi lát nữa lập tức đổi thành chúng ta bị cạo một lớp da rồi."
Đối thoại xong, Đường Pháp Quân cùng Bạch Ngọc Tu đạt được thỏa thuận, cùng nhau đi uống rượu, ăn mừng một chút.
Rốt cuộc, lần trốn “Bảo” đi này của Lục Thập Tam thu được kết cục ngoài ý muốn.
Đó chính là lực hút như có như không giữa nàng và Mục Chấn Hạo, sau một đêm trở nên ngọt ngọt ngào ngào.
Lúc hai người nói chuyện, Lục Thập Tam không hề giống như trước đây muốn đấu khẩu với hắn nữa, mà Mục Chấn (L^Q^D) Hạo lại là càng thêm không kiêng kị gì mà thân cận với Lục Thập Tam, thậm chí có lúc còn đi theo như hình với bóng, muốn nàng một bước cũng không rời khỏi bên cạnh hắn.
Chỉ là, lần này Lục Thập Tam là cam tâm chịu đựng á!
Bởi vì mỗi một lần Mục Chấn Hạo yêu cầu nàng như vậy, không cần nàng nói, hắn cũng sẽ chủ động dẫn theo nàng đi khắp nơi, thậm chí để cho nàng đi theo sang lân cận xử lý chuyện công, vì vậy tình cảm tự nhiên thật tốt.
Đồng thời thân phận cùng địa vị của Lục Thập Tam ở Mục gia, cũng bởi vì Mục Chấn Hạo bắt đầu sai người chuẩn bị cử hành hôn lễ vào ba tháng sau, mà liên tiếp thăng cấp.
Đường Pháp Quân cùng Bạch Ngọc Tu cũng đổi lời nói, gọi nàng là Thiếu Bảo Chủ phu nhân, làm cho nàng không được tự nhiên mà kháng nghị.
Chỉ là kháng nghị không có hiệu quả, toàn bộ người của Mục gia đều đang vì hôn sự đang dần dần đến gần này mà vui mừng, bọn hạ nhân cũng lần lượt đổi giọng gọi người.
Cũng chỉ có một người, nàng ta nhưng hoàn toàn ngoại lệ.
Đó chính là con gái Vương Tâm Bội của ông chủ tiệm vải Vương Ký Vương Bách Thọ.
Kể từ một ngày kia, sau khi Vương Bách Thọ lấy lí do phải đi xa nhà, không tiện dẫn theo mà để nàng ta lại, vẫn luôn ở trong phòng khách của Mục gia.
Nhưng là toàn bộ người trong Mục gia đều hiểu, đó chỉ là một thủ đoạn để Vương Bách Thọ đưa Vương Tâm Bội đến gần Mục Chấn Hạo mà thôi.
Nếu như ông ta thật sự phải đi xa nhà, không tiện dẫn theo con gái đi cùng, vậy sẽ để nàng ta ở lại trong nhà cùng tiểu thiếp ông ta mới lấy, tội gì liều cái mạng già đưa nàng ta tới nơi này chứ!
Hơn nữa, Mục Chấn Hạo sắp cử hành hôn lễ, hắn càng thêm không thích Vương Tâm Bội cố ý đến gần hắn, sợ sẽ làm cho Lục Thập Tam không vui.
Trong lúc này Lục Thập Tam tràn đầy mong đợi với tình yêu, đồng thời cũng bắt đầu lo lắng về siêu năng lực tiềm ẩn trên người nàng.
Nếu như có một ngày, đám người Mục Chấn Hạo phát hiện chuyện này, bọn họ sẽ nghĩ thế nào? Phải làm sao đây?
Nhất là hiện tại khi Lục Thập Tam đã say đắm trong tình yêu, nàng thật sự không cách nào tưởng tượng được.
Một ngày kia, nếu như nàng mất đi Mục Chấn Hạo, ngày tháng cùng cuộc sống của nàng lại nên trôi qua như thế nào?
Nàng ngay cả nghĩ cũng không dám nghĩ.
Cho nên, nhìn bên ngoài Lục Thập Tam là cả ngày hi hi ha ha, khuôn mặt tươi cười không có phiền não, nhưng cũng lại có một chút lo lắng, hơn nữa rất nhanh đã bị ngưuofi tâm tư tinh tế như Mục Chấn Hạo phát hiện ra.
Hôm nay, khi hắn phải vào Lãnh Nguyệt Sảnh họp thì hắn không yên lòng yêu cầu Lục Thập Tam đi theo.
Nhưng Lục Thập Tam cự tuyệt. "Làm ơn! Mỗi một lần đi vào nơi đó ta đều ngồi không yên, không phải luôn muốn ngủ, chính là muốn trộm trộm đi đến vườn hoa chơi, cho nên vẫn là bỏ qua đi!"
Mục Chấn Hạo cũng sẽ không miễn cưỡng nàng, sợ nàng lại phản kháng trốn đi, vậy thì trái tim hắn sẽ không chịu nổi mất.
Vì vậy hắn để Đường Pháp Quân lại đi theo Lục Thập Tam, mới an tâm tiến vào Lãnh Nguyệt Sảnh họp.
Mục Chấn Hạo chân trước mới rời khỏi phòng của Lục Thập Tam, nàng lập tức than thở rồi.
"Thiếu Bảo Chủ phu nhân có tâm sự phải không? Có muốn nói cho ta nghe một chút hay không à?"
Lục Thập Tam buồn cười liếc hắn ta một cái, trong lòng vì được nhiều người quan tâm như vậy mà cảm thấy ấm áp.
Này làm nàng hồi tưởng lại trước kia, trong mấy ngày nàng vẫn chờ ở sở nghiên cứu kia, hoàn toàn cũng không biết cái gì gọi là quan tâm cùng hữu nghị, càng không nói đến tình yêu.
Nếu không phải sau đó nàng lại gặp phải số 55 trầm ổn xinh đẹp cùng số 77 thích khóc, cuộc sống của nàng chỉ còn lại trống không cùng sợ hãi lúc thí nghiệm.
Nếu không phải sau đó, nàng lại đi đến Đường triều, nàng cũng không biết cái gì là tình yêu? Cái gì là cả đời bầu bạn lẫn nhau.
Tính mạng của nàng giống như bụi đất đã hình thành thì không thay đổi, cho đến khi chết mới thôi, giống như những chủng người mới khác.
Nhìn thấy Lục Thập Tam có chút buồn bực, người đàn ông thô kệch chưa từng nói yêu đương Đường Pháp Quân này, đột nhiên đề nghị với Lục Thập Tam: "Thiếu Bảo Chủ phu nhân có muốn đến vườn hoa đi dạo một chút hay không, đi dạo xung quanh một chút mà nói, tâm tình có lẽ sẽ tốt."
"Tốt! Đường Pháp Quân, phu nhân chuẩn tấu cho ngươi, chúng ta tới vườn hoa đi dạo một chút đi! Nếu không ta thật sự muốn buồn bực đến sinh bệnh rồi." Nàng học diễn viên trên TV nói, trên mặt tràn đầy ánh mặt trời.
Lục Thập Tam đi ra khỏi Hồng Phong Viện, tâm tình thật tốt cất bước đi, đã quên sử dụng siêu năng lực.
Hơn nữa, còn vừa đi vừa nhẹ nhàng ngâm nga mấy bài hát nàng nghe qua ở thế kỷ 22, khiến Đường Pháp Quân cùng đi phía sau, không ngừng hỏi điệu hát dân gian chưa từng nghe qua này là từ đâu mà tới, cảm thấy hết sức tò mò.
Hai người bọn họ đang ở trong hành lang quanh co gấp khúc, một trước một sau đi.
Bởi vì hai người tâm tình vui vẻ nói chuyện, đến nỗi không phát hiện, chờ ở dưới mái hiên là một cô gái xinh đẹp cùng tiểu nha hoàn đi theo.
Hai người kia vẫn luôn đau khổ vì không có cơ hội dạy dỗ Lục Thập Tam.
Nàng ta núp ở phía sau cột trụ trên hành lang, nhìn Lục Thập Tam xuân phong đắc ý, hận không thể để lại dấu vết năm ngón tay của mình ở trên gương mặt mỹ lệ vô tà của nàng (LTT), để Lục Thập Tam biết rõ cân lượng của mình, nàng ta cũng không phải là dễ chọc.
"Tiểu thư, chúng ta phải đi qua sao?"
Nha hoàn bên cạnh thấy mặt nàng ta lộ ra vẻ ác độc, có chút hơi e sợ mà hỏi.
Vương Tâm Bội phẫn hận lườm nàng ấy một cái.
"Cái người này không phải là đang nói nói nhảm sao? Chẳng lẽ ngươi quên mong đợi của phụ thân đối với ta rồi sao?" Nàng ta không quá cao hứng bĩu môi nói.
Mục đích Vương Bách Thọ đưa nàng ta vào Mục gia lần này, lòng dạ Tư Mã Chiêu, người ngoài đường cũng biết!
Ai dạy nàng (LTT) chiếm lòng của Mục Chấn Hạo không chịu nhường lại, vì vậy Vương Tâm Bội giận đến thiếu chút nữa chảy máu não, lập tức quyết định, trước tiên hoàn thành một nhiệm vụ khác mà Vương Bách Thọ giao cho nàng ta.
Đó chính là, trói Lục Thập Tam về làm tiểu lão bà của Vương Bách Thọ.
Chỉ là, trước khi làm chuyện tuyệt vời này, Vương Tâm Bội quyết định đại phát lòng từ bi, trước tiên dùng sức đạp mấy cái lên lòng tự ái của con nhóc Lục Thập Tam này, cho nàng một lần thị uy, để nàng đừng vọng tưởng giành Mục Chấn Hạo cùng nàng ta nữa.
Đương nhiên, ngay cả vị trí Thiếu Bảo Chủ phu nhân, nàng cũng khỏi phải nghĩ đến nữa.
"Chờ một chút!" Nàng ta thừa dịp Lục Thập Tam cùng Đường Pháp Quân từ từ đến gần, bỗng chốc mở miệng kêu lên.
Lục Thập Tam bị một bóng dáng đột nhiên ngăn ở trước mặt nàng, sợ đến nỗi dừng bước lại.
"Vương cô nương!" Đường Pháp Quân sau lưng nàng, vì nàng nói rõ thân phận người tới.
Lục Thập Tam ngẩng đầu nhìn lên, mới phát giác thì ra nàng ta là người con gái mê trai ở trên đại sảnh hôm đó, mà hình như nàng ta cùng người nam nhân mập hôm đó là một đôi phụ nữ.
"Có chuyện gì không?"
Lục Thập Tam nhìn thấy nàng ta dùng ánh mắt mắt chó nhìn người thấp liếc về phía mình, nàng bĩu môi, khá lịch sự mà hỏi.
"Chúng ta nói chuyện một chút đi! Lục Thập Tam." Vương Tâm Bội nghiêng đầu nhìn nàng, trong giọng nói có chút không kiên nhẫn.
Đường Pháp Quân nghe vậy, vốn là nghĩ sẽ thay Lục Thập Tam nói, nhưng động tác của Lục Thập Tam nhanh hơn.
Nàng nâng lên một nụ cười lạnh làm người ta sợ hãi đáp: "Tốt, ngươi nói xem muốn đi nơi nào nói chuyện?"
Dù sao hiện nay tâm tình của nàng cũng bị Vương Tâm Bội làm phát bực rồi, cần phát tiết, cho nên lời này của Vương Tâm Bội thật vừa lúc.
Thân thể Vương Tâm Bội khẽ run, nhưng là nghĩ đến vị trí Thiếu Bảo Chủ phu nhân của Mục gia, lập tức bỏ qua ý tưởng vừa rồi, đáp: "Chúng ta tới rừng cây phía sau vườn hoa nói chuyện một chút, nhưng là không cho phép người hầu của ngươi đi theo."
Lục Thập Tam gật đầu, xoay người nói với Đường Pháp Quân: "Này! Đường Pháp Quân, ngươi ở chỗ này chờ ta trước...ta lập tức trở về."
Nhưng là Đường Pháp Quân thấy thế, lập tức nóng nảy!
Hắn ta vội vã đáp: "Lục cô nương, không được! Nhiệm vụ của ta chính là đi theo cô, thứ cho khó lòng tuân mệnh."
Hắn ta ngàn vạn lần không thể để Lục Thập Tam đi theo Vương Tâm Bội được. Bởi vì lúc trước Vương Tâm Bội cũng cứng rắn tìm lý do để tới nơi này ở, kết quả là đả thương một tiểu nha hoàn, người lén lút ái mộ bảo chủ toàn thân bị thương nặng không nói, còn thoi thóp một hơi!
"Này! Đường Pháp Quân, ngươi không phải đang làm khó ta sao? Nếu như mà ta không đi, sẽ bị nàng ta coi thường đấy!" Nàng tiêu sái nói, an ủi Đường Pháp Quân đang nóng nảy.
Đường Pháp Quân gấp đến độ vò mạnh tóc của mình. "Ai! Thế nhưng mà...... Nếu như Thiếu Bảo Chủ mà biết, ta......"
"Yên tâm! Ta sẽ không bị nàng ta như thế nào, cũng sẽ không nói cho Mục Chấn Hạo." Nàng nhỏ giọng nói bên tai hắn ta.
"Xem ra là không có cách nào rồi." Hắn ta cúi đầu nhíu mày rậm lẩm bẩm nói.
Cuối cùng, Đường Pháp Quân dứt khoát lựa chọn một phương pháp ngốc nhất.
Đó chính là đi Liệt Dương Cư một chuyến tìm Thiếu Bảo Chủ, hắn ta tin tưởng Thiếu Bảo Chủ nhất định sẽ đối với loại hành vi này của Vương Tâm Bội, làm ra quyết định thích hợp nhất.
Lục Thập Tam cùng chủ tớ hai người Vương Tâm Bội, đi tới rừng cây sau vườn hoa, vẻ mặt không chút hoang mang.
Trong lòng Vương Tâm Bội âm thầm vui vẻ. Hi! Hi! Hi! Người phụ nữ này thực ngốc, quả nhiên đi theo nàng ta.
Đợi sau khi nàng ta diệt trừ cái tai họa lớn Lục Thập Tam này xong, nàng ta cũng muốn nhìn một chút, còn có ai dám cướp đoạt vị trí Thiếu Bảo Chủ phu nhân với nàng ta nữa không.
Mặt khác, kể từ lúc Lục Thập Tam bắt đầu bước vào trong rừng, đã nhạy bén cảm thấy một cỗ sát khí.
Đột nhiên, vẻ mặt nàng bi ai nhớ tới số 55 cùng số 77, không biết họ đã lưu lạc đến phương nào rồi. Những ngày sau này của họ có tốt không? Có phải đều giống như nàng gặp được một người tốt bụng, ăn đủ no, mặc đủ ấm hay không......
Vương Tâm Bội hả hê xoay người, nhìn về phía vẻ mặt bình tĩnh của Lục Thập Tam. Nàng ta cao ngạo hất cằm lên nói: "Lục Thập Tam, ngươi cũng đã biết ta là người nào rồi chứ?"
Nàng ta đang muốn lấy vẻ tài trí hơn người ra đè chết Lục Thập Tam, lại nổi giận liếc thấy nàng (LTT) lắc lắc đầu nhỏ, vô tội làm cho nàng ta nổi điên.
"Hừ, ngươi...... Thật đáng giận!"
Vương Tâm Bội giận đến dậm chân. "Thôi! Cứ để ta nói cho ngươi biết đi!" Coi Lục Thập Tam là kẻ quê mùa, khinh thường nói: "Ta chính là con gái duy nhất của ông chủ tiệm vải Vương Ký Vương Bách Thọ, bàn về thân phận, bàn về địa vị, ta đều là người xứng với vị trí Thiếu Bảo Chủ phu nhân của Mục gia nhất." Tiếp đó nàng ta lại liếc Lục Thập Tam một cái, chán ghét quay mặt đi. "Nơi nào giống như ngươi, chẳng qua chỉ là kẻ quê mùa từ nông thôn ra, cũng muốn so với ta? Ngươi đợi thêm mười năm nữa đi!" Sau đó, nàng ta lại giả bộ làm ra vẻ lòng dạ từ bi. "Nhưng mà! Ta ngược lại thật ra có thể cho ngươi cơ hội nho nhỏ một lần, chỉ cần ngươi chịu đồng ý với ta, lập tức rời khỏi Mục gia, lập tức rời khỏi bên người Mục Chấn Hạo, vậy ta tạm tha cho ngươi, như thế nào?"
Lục Thập Tam đứng tại chỗ, nghe được cũng muốn ngáp rồi.
"Ah? Ngươi còn chưa nói nhảm xong sao?" Nàng giả bộ vô tình hỏi.
Lời này, quả nhiên làm Vương Tâm Bội giận đến đưa tay vỗ vỗ ngực, giơ ngón tay ngọc chỉ vào nàng mắng: "Ngươi...ngươi lại dám nói ta là đang nói nhảm, có phải ngươi chán sống rồi hay không?"
Gương mặt Lục Thập Tam rất thoải mái, hai tay ôm ngực trả lời: "Đúng! Muốn chết thì như thế nào?"
Nàng mới không sợ nàng ta đâu! Hừ!
"Nhưng...... Đáng ghét!" Rốt cuộc Vương Tâm Bội không nhịn được rồi.
Lần này dù là phụ thân nàng ta tính toán để Lục Thập Tam trở thành mẹ nhỏ thì nàng ta cũng không muốn rồi, nhìn bộ dáng kia của Lục Thập Tam nàng ta còn tức, về sau thế nào cùng nàng chung một mái nhà đây?
Vì vậy, nàng ta buông lời nói: "Ta vốn là còn muốn cho ngươi một cơ hội, là ngươi tự mình buông tha, vậy thì liền tùy ngươi thôi!"
Lời nói ác độc của Vương Tâm Bội vừa dứt, tay ngọc giơ lên, trong bụi cây bên cạnh lập tức nhảy ra ba người áo đen, trong tay còn cầm đại đao tiến tới gần Lục Thập Tam.
Lục Thập Tam nhìn chằm chằm những người đó, nghĩ thầm, cũng tốt! Dù sao từ sau khi đi tới nơi này, rất lâu không có (di^da^l^qy^do) đánh nhau cùng người khác, bởi vì, nơi này thiếu người phụ nữ rắn rết giống như số 41, cho nên đánh phải chấp nhận thôi á!
Lục Thập Tam liếc thấy chủ tớ Vương Tâm Bội bỏ chạy, lộ ra nụ cười khả ái, tính toán chơi đùa thật tốt một lần
"Đến đây đi! Các ngươi cứ việc tới đây, không cần phải khách khí đâu!"
Bọn họ không do dự nữa mà ra tay với cô gái nhỏ không biết võ công này, cũng không có cảm giác tội ác gì, dù sao bọn họ cũng đã nhận tiền của người, giúp người diệt trừ tai họa thôi!