Gần tối, Mục Chấn Hạo ngồi ở trong sân to như vậy của Mục gia trang, buồn bực nhìn hoàng hôn.
Đường Pháp Quân và Bạch Ngọc Tu sau lưng hắn đều hiểu, lực chú ý của Mục Chấn Hạo tuyệt đối không đặt lên ráng chiều, hắn là đang nhớ nhung Lục Thập Tam đi!
Kể từ lần đó sau khi Lục Thập Tam rời đi, Bạch Ngọc Tu đã nói toàn bộ tin tức hỏi thăm được từ chỗ Long Thanh Thanh cho Mục Chấn Hạo.
Mặc dù, mọi người đều có một chút khiếp sợ, nhưng Lục Thập Tam đích xác là đi qua một cỗ máy thời gian mà tới nơi này, hơn nữa bọn họ chỉ có đánh số, không có tên, tương đối đáng thương.
Đáng lo hơn nữa là phần siêu năng lực hơn người thường kia, sau khi đi tới thời không này cũng không cho nàng bất kỳ trợ giúp nào, còn hại nàng bị Vương Tâm Bội bức bách đi xa.
Thật ra bọn họ cũng sai rồi!
Bỏ qua siêu năng lực không thể tưởng tượng nổi trên người nàng, Lục Thập Tam chỉ là Lục Thập Tam, một tiểu nữ nhân đơn thuần mà thôi, và cũng không khác với những người khác.
Hơn nữa nàng một không làm chuyện xấu, hai không bắt nạt bách tính thiện lương, hoàn toàn không cần đối xử với nàng như yêu quái.
Mi tâm Mục Chấn Hạo giống như lên Thiên Đạo, vạn đạo khóa, làm người khác nhìn mà không đành lòng.
Lúc này, Bạch Ngọc Tu chậm rãi mở miệng nói: "Thiếu Bảo Chủ, sắc trời đã tối, có muốn thuộc hạ phân phó, bảo người làm đưa chút đồ ăn tới đây, để Thiếu Bảo Chủ dùng bữa tối ở chỗ này hay không?" Giọng điệu của hắn ta khiêm tốn lễ phép.
Nhìn chiều tà ửng hồng giống như người say rượu, Mục Chấn Hạo trầm tĩnh một hồi lâu sau mới đáp: "Không cần, ta không đói bụng."
Lục Thập Tam đến nay cũng còn không có tin tức gì, này bảo hắn như thế nào an tâm ăn cơm được.
Huống chi, chuyện của đám sát thủ áo đen còn chưa giải quyết xong, hắn thật sự không biết nên làm cách nào để buông lỏng tâm tình được.
Bạch Ngọc Tu nghe vậy, không yên lòng liếc Đường Pháp Quân một cái.
Hắn ta lập tức mở miệng khuyên nhủ: "Thiếu Bảo Chủ, ngài tiếp tục như vậy nữa là không được. Nếu Thiếu Bảo Chủ phu nhân (lqd) đột nhiên quay về, nhìn thấy bộ dạng gầy gò của ngài nhất định sẽ không đành lòng."
Đường Pháp Quân thấy Mục Chấn Hạo ăn không ngon, vẫn luôn cùng bọn họ nhốt mình trong phòng tận lực nghĩ kế hoạch, có lúc, thậm chí liều mạng thẩm tra đối chiếu sổ sách.
Vết thương của hắn chưa lành đã làm việc vất vả như thế, là thuộc hạ cả ngày đi theo bên người, dĩ nhiên không nhìn nổi.
Nghe vậy, chân mày Mục Chấn Hạo hoàn toàn không thể giãn ra.
Hắn đột nhiên trầm giọng hỏi: "Tiểu hẹp hòi nàng ấy...... Nàng ấy sẽ trở về sao? Nàng ấy còn muốn quay lại sao?"
Bạch Ngọc Tu nghe được, giận đến mức lấy cùi chỏ đụng vào thân thể Đường Pháp Quân, khiến cho hắn ta không thể không mím môi rên lên một tiếng.
Trợn mắt nhìn gương mặt vô tội của Đường Pháp Quân một cái, Bạch Ngọc Tu vội vàng tiếp lời nói: "Sẽ, Thiếu Bảo Chủ, Thiếu Bảo Chủ phu nhân nhất định sẽ trở về, xin Thiếu Bảo Chủ yên tâm."
"Đúng thế! Đúng thế! Thiếu Bảo Chủ xin hãy bớt đau lòng!" Đường Pháp Quân vội vàng ứng tiếng, tránh cho lát nữa Bạch Ngọc Tu không để ý tình cảm mà sửa chữa hắn ta.
Thấy Mục Chấn Hạo lại chìm vào trong hồi ức, con mắt đen nhuốm đầy sầu bi, Bạch Ngọc Tu dời đề tài nói: "Thuộc hạ lập tức bảo bọn hạ nhân bưng thức ăn lên, xin Thiếu Bảo Chủ hãy dùng một chút thôi."
Đợi Bạch Ngọc Tu muốn vẫy tay gọi người tới, Mục Chấn Hạo bỗng chốc đứng lên, thân thể thon dài, gầy tráng ngăn hắn ta lại.
"Ngọc Tu, thôi, ta ăn không vào, ta muốn một mình trở về phòng yên lặng một chút, trừ phi có chuyện quan trọng, nếu không bảo bọn hắn đừng đến làm phiền ta." Nói xong, Mục Chấn Hạo bỏ lại hai người bọn họ trở về bên trong phòng.
Bạch Ngọc Tu lại đạp Đường Pháp Quân một cước vì đã buột miệng, làm cho hắn ta giống như chó bị giẫm phải đuôi, nhảy dựng lên kêu thảm thiết.
***
Mục Chấn Hạo trở lại bên trong phòng, vì muốn làm dịu đi cảm giác nhớ nhung Lục Thập Tam, vì vậy ngồi ở trước bàn đọc sách, lấy bút phê duyệt một số sổ sách.
Nhưng không được bao lâu, hắn đã chán nản buông bút.
Không được! Hoàn toàn là vô dụng, mặc kệ hắn trốn tránh đến đâu cũng không tìm được yên tĩnh, khuôn mặt khả ái, nụ cười duyên của Lục Thập Tam, sẽ luôn luôn đi theo hắn, làm hắn không thể thoát được.
Mặc kệ hắn tĩnh tâm như thế nào, hắn vẫn muốn chạy như bay đi tìm kiếm bóng hình xinh đẹp của nàng.
Nhưng chuyện của đám sát thủ áo đen chưa giải quyết, bây giờ hắn căn bản không thể nào hành động thiếu suy nghĩ được!
"Ai!" Mục Chấn Hạo thở dài một hơi, chắp tay sau lưng đi đến bên cửa sổ, vẻ mặt buồn nản.
Đột nhiên, có âm thanh từ trên nóc nhà truyền xuống.
Là sát thủ áo đen tới sao? Cũng tốt! Để cho hắn đi lên gặp bọn họ một chút, chuyện này nhanh chóng xử lý xong, hắn có thể đi ra ngoài tìm Lục Thập Tam rồi.
***
Bên ngoài tường cao của Mục gia trang, có một bóng dáng nho nhỏ, đang thừa dịp ánh nắng chiều che chắn, thuận lợi bay tới chân tường.
Không lâu sau, theo đó mà lên, là một giọng nữ thanh lệ truyền ra.
"Thật là muốn chết, miệng vết thương trên đùi lại bắt đầu đau đớn rồi." Phát ra thanh âm này là một cô gái xinh đẹp, chính là Lục Thập Tam mất tích đã lâu, người mà Mục Chấn Hạo vô cùng nhớ nhung.
Gờ phút này bởi vì nàng nhìn thấy trong tường cao biệt trang có người qua lại đứng nghiêm, đi lại, mới đột nhiên hạ thân thể xuống, kề sát vào tường gạch màu đỏ mà dịch chuyển từng chút một.
Đôi lông mày tinh tế của Lục Thập Tam nhăn lại.
Trời mới biết đoạn đường này nàng vừa bay, vừa dừng lại nghỉ ngơi, tốn bao lâu thời gian?
Cái này cần tính từ lúc nàng ra khỏi nhà gỗ của Liễu Vô Sanh.
Đầu tiên, bởi vì nàng quá muốn trở lại bên cạnh Mục Chấn Hạo, mà nhất thời quên hỏi Lô Tư Đình phương hướng chính xác, tự hại mình phải bay qua không ít đường vòng.
Đợi sau khi nàng thật vất vả tìm được người đi đường hỏi rõ ràng phương hướng, bay tới nơi này, nàng đã sớm thở hồng hộc, thể lực không còn chống đỡ nổi nữa, vả lại vết thương bị nàng xé đau, thật là khổ sở.
Nằm ở bên tường, Lục Thập Tam giống như nghỉ ngơi dựa vào, muốn đợi sau khi trời hoàn toàn tối, mới tiếp tục đột nhập vào Mục gia trang lén nhìn Mục Chấn Hạo.
Một canh giờ trôi qua cực nhanh, Lục Thập Tam lại lén lén lút lút bay vào.
Bởi vì nàng cũng đủ cao, lại khá nhanh, nên số lượng thủ vệ gia tăng để canh giữ Mục gia trang, mới không ai hiện ra nàng xông vào.
Phút chốc, Lục Thập Tam thuận lợi tìm được nhà lớn của Mục Chấn Hạo trong khu vực tranh tối tranh sáng giữa bóng đêm và đèn đuốc.
"A! Tìm được rồi!"
Lục Thập Tam vui mừng bay qua, từ từ chạm xuống nóc nhà, nhưng mà vết thương ở chân vẫn chưa lành, nàng lắc lư hai cái mới có thể đứng vững.
Rốt cuộc có thể nhìn thấy Mục Chấn Hạo rồi!
Nhịp tim của Lục Thập Tam tăng nhanh, lòng bàn tay cũng đổ mồ hôi, nàng hưng phấn tính toán cúi người, giống như trên phim ảnh hay diễn trên TV, lặng lẽ đẩy một khối ngói đỏ ra, cúi xuống nhìn trộm bóng dáng cao lớn không ngừng xuất hiện trong đầu mấy ngày nay.
Tay nhỏ bé của nàng đang muốn dời một ô ngói đỏ đi, nhất thời, sau lưng đã xuất hiện nhiều thêm vài người, cầm vũ khí trong tay tiến tới gần.
Khi Lục Thập Tam phát hiện thì khóe miệng nàng lộ ra một nụ cười khổ.
Thảm! Thế nào nhanh như vậy đã bị phát hiện rồi, vẫn là mau chóng trốn đi thôi!
Bởi vì nàng không thể nào chấp nhận được có thể Mục Chấn Hạo sẽ coi nàng như yêu quái đáng sợ, cho nên chỉ có thể bi thương lựa chọn rời đi.
Nhưng thân thể cứng ngắc của Lục Thập Tam chưa kịp bay lên lần nữa thì sau lưng đã bị một đôi tay cường tráng chế ngự thật chặt.
Dĩ nhiên Lục Thập Tam biết, hơi (di.da.l.qy.do) thở ấm áp quen thuộc cùng với lồng ngực rộng lớn này là của ai, nhưng giờ phút này nàng không dám đắm chìm!
"Buông ta ra! Buông ta ra!" Say mê ở trong lồng ngực này một hồi lâu, Lục Thập Tam như ở trong mộng mới tỉnh bắt đầu giãy giụa.
Sau khi Mục Chấn Hạo tương tư đau khổ nhiều ngày, cuối cùng cũng đợi được con chim xinh đẹp Lục Thập Tam này tự bay về tổ, có nói gì cũng không chịu thả nàng đi đâu!
Vứt đi lo lắng mấy ngày qua, Mục Chấn Hạo khép chặt hai cánh tay ôm thiên hạ ngọt ngào vào trong ngực, đầu của hắn giống như được giải thoát tựa lên đầu vai Lục Thập Tam, khàn khàn nói: "Tiểu hẹp hòi, rốt cuộc nàng cũng biết trở lại rồi sao?"
Sau khi Lục Thập Tam nghe được, nhuyễn ngọc ôn hương cứng đờ, cả đầu nhỏ ầm ầm vang dậy.
Mục Chấn Hạo hắn...... Hắn đang nói gì thế? Chẳng lẽ...... Hắn không coi nàng là một yêu quái sao? Hắn...... Hắn đang chờ nàng trở lại ư? Vậy làm sao có thể?
Lục Thập Tam không thể tin được lắc đầu một cái, đáy lòng lại không tự chủ mà hiện lên vui sướng.
Cảnh này khiến nàng thật muốn khóc lớn một trận mà!
Nhưng nàng mừng đến nỗi ngược lại không khóc nổi, ngơ ngác mặc cho Mục Chấn Hạo sau khi được Bạch Ngọc Tu nhắc nhở, bị hắn ôm khỏi nóc nhà, trở lại trong phòng của hắn.
Sau khi Bạch Ngọc Tu và Đường Pháp Quân ngoài miệng mang theo tiếng cười nhẹ nhõm rời đi, trong gian phòng lớn như thế chỉ còn lại hai người Lục Thập Tam và Mục Chấn Hạo.
Lúc này không khí trong phòng lại có chút làm người ta hít thở không thông.
Lục Thập Tam bị Mục Chấn Hạo ôm vào trong ngực, ngồi ở trên đùi của hắn, lắng nghe tiếng tim đập thẳng vào trái tim nàng. Nàng phát hiện thậm chí một câu nàng cũng không nói ra được.
Mục Chấn Hạo cũng giống vậy.
Kể từ một ngày kia, sau khi Lục Thập Tam biến mất không chút dấu vết, hắn bởi vì Lục Thập Tam mà lo lắng trùng trùng.
Cho đến giờ phút này khi Lục Thập Tam đã ngồi yên trong ngực mình, linh hồn đánh mất đã lâu của hắn mới có thể tìm về được.
"Tại sao nàng không tin tưởng ta, tiểu hẹp hòi, chẳng lẽ tình yêu của ta không đủ để cho nàng ở lại bên cạnh ta sao?" Mục Chấn Hạo khàn giọng nói.
Trong giọng điệu của hắn, có thất vọng, cũng có trách cứ.
Giọng nói nhỏ nhẹ lẩm bẩm nỉ non, tràn đầy tình ý dạt dào như thế này, là dịu dàng mà Lục Thập Tam khắc sâu trong lòng, vĩnh viễn không quên được!
"Không...... Không phải vậy! Ta...... Thật ra thì không phải ta không tin tình yêu của chàng, chỉ là bởi vì...... Bởi vì ta thật sợ hãi, nếu như chàng...... Chàng cũng coi ta như yêu quái, vậy người ta...... Vậy người ta...... Ô ô......"
"Tốt lắm! Tốt lắm! Đừng khóc, tiểu hẹp hòi, chỉ cần nàng đồng ý dời hôn lễ tới bảy ngày sau, ta sẽ tha thứ cho nàng." Mục Chấn Hạo giải tỏa khúc mắc, tâm tình cũng trở nên thông suốt, vì vậy nhỏ giọng nói.
Nếu như không cưới tiểu hẹp hòi ngây thơ này vào cửa sớm một chút, rất khó bảo đảm rằng một ngày nào đó nàng sẽ lại vô cớ rời đi hay không, cho nên hắn mới sẽ có loại hành vi giống như tiểu nhân này.
Đây tất cả, chỉ vì hắn yêu nàng!
Lục Thập Tam khóc đến mắt to khẽ sưng đỏ, nghe được Mục Chấn Hạo chịu tha thứ cho nàng, trong nhất thời cũng không nghi ngờ hắn.
"Có thật không? Chàng sẽ tha thứ cho ta sao?" Nàng thật là sợ Mục Chấn Hạo không cần nàng nữa, cho nên lại hỏi lại lần nữa: "Nếu như mà ta đồng ý chuyện này, chàng thật sự sẽ tha thứ cho ta sao?"
Nhưng vấn đề là, nàng hoàn toàn không nghe rõ điều kiện của Mục Chấn Hạo là gì!
"Đúng! Không sai, cho nên nàng mau đồng ý đi!" Mục Chấn Hạo lần nữa áp khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng vào trong ngực mình, mím môi, lần đầu tiên xuất hiện nụ cười trong mấy ngày nay.
Lục Thập Tam ngây ngốc nháy mắt mấy cái, hút hút lỗ mũi, mới nói: "Được! Ta đồng ý với chàng...... Thật xin lỗi, ta đã làm dơ bẩn quần áo của chàng rồi."
Hắn nhanh chóng hôn trộm trên má phấn đã lâu không thân thiết của nàng một cái.
Ngay sau đó, lập tức ôm lấy Lục Thập Tam tràn đầy dấu chấm hỏi trên mặt đi ra ngoài, đột nhiên kéo cửa chính ra.
Mục Chấn Hạo không kéo cửa ra còn tốt, vừa kéo ra, Lục Thập Tam đã đỏ mặt vì thấy Đường Pháp Quân, Bạch Ngọc Tu cùng với những người không có nhiệm vụ, tất cả đều ưm hừm một tiếng ngã vào, chồng thành một đống.
"Ah? Ngươi...... Tại sao các ngươi có thể nhìn lén! Oa! Quá mất mặt rồi!" Lục Thập Tam vừa thẹn thùng hô, vừa vùi mặt vào trong ngực của hắn: "Chấn Hạo, ngươi mau bảo bọn họ đi ra đi! Quá mất mặt rồi!"
Sau khi đám người dưới lúng túng đứng dậy từ dưới đất, lúc chuẩn bị rời đi, Mục Chấn Hạo vừa cười cười vừa lên tiếng gọi bọn họ lại.
"Chờ một chút! Ta còn có chuyện muốn phân phó!" Những người có liên quan dừng bước.
Gương mặt tuấn tú của Mục Chấn Hạo cười đến giống như con mèo lớn thành công ăn vụng, nâng khuôn mặt nhỏ nhắn ửng hồng của Lục Thập Tam lên, vừa là tuyên bố với nàng, cũng giống như là tuyên bố với mọi người.
"Mới vừa rồi tiểu hẹp hòi đã đồng ý với ta, sau bảy ngày nữa sẽ tổ chức hôn lễ, Pháp Quân, Ngọc Tu, ta muốn các ngươi lập tức viết thư để chim bồ câu đưa tin về Mục gia bảo đi, nói hãy tăng nhanh công tác chuẩn bị hôn lễ, sau đó chúng ta sẽ chạy trở về thành hôn."
Mục Chấn Hạo nói xong, những người có liên quan dĩ nhiên tuôn ra tiếng hoan hô, rồi sau đó cao hứng lĩnh mệnh đi làm.
Lục Thập Tam bị những lời này của Mục Chấn Hạo làm cho ngây ngốc, trong lúc hồ đồ, sau khi thấy mấy người kia rời đi, rốt cuộc hiểu được hồi hồn kháng nghị.
Nàng vừa đẩy lồng ngực Mục Chấn Hạo ra, vừa kích động nói: "Này! Mục Chấn Hạo! Đây là chuyện gì xảy ra à? Ta thế nào không nhớ rõ ta đồng ý với chàng chuyện này lúc nào? Chàng thành thực khai báo cho ta! Này......"
Nhưng lời của nàng mới nói được một nửa, cánh môi đỏ hồng lúc khép lúc mở đã bị Mục Chấn Hạo ngăn chặn.