Ngự Phật

Chương 176: Điệu kiện hậu đãi

Điệu kiện hậu đãi

Mặc dù đã vào đêm nhưng nơi ở của Tử Vi Tiên Đế vẫn sáng rỡ, trừ Câu Trần Đế ra, hai Tiên Đế khác đều đang ở đây. Tuy nói quan hệ của Thanh Lam Tiên Đế vẫn không tốt, nhưng dù sao nàng ta cũng chung đụng với Tử Vi nhiều năm như vậy, so với hắn, Hoa Liên hiển nhiên càng khó khiến nàng ta chấp nhận được.

Về phần Câu Trần Đế, hắn cũng giống Hậu Thổ, trung lập từ đầu tới cuối, không xuất hiện ở đây cũng bình thường.

“Ngươi định làm sao bây giờ? Ta thấy Hoa Liên sẽ không nương tay đâu.” Vẻ mặt của Chân Vũ Đại Đế rất nghiêm túc, mặc dù chuyện này hắn không thể nhúng tay nhưng cũng không thể cứ nhìn Hoa Liên tiếp tục càn rỡ như vậy.

“Ta cũng không biết nữa.” Tử Vi hai tay bưng mặt, hắn thực sự không biết nên giải quyết chuyện này thế nào, cho dù trước khi ở Tiên Giới giữa hắn và Hoa Liên không có những xung đột kia, nàng cũng sẽ không nương tay, huống hồ hắn đã làm những chuyện kia, lại đối phó thêm cả chuyện Sát Sinh Phật nữa.

Nhìn thái độ của Hoa Liên ngày đó cũng biết, Sát Sinh Phật quan trọng với nàng ta nhường nào.

“Theo ta thấy, biện pháp ổn thỏa nhất chính là ngươi hãy giảng hòa với Hoa Liên, bồi thường cho nàng ta chút đồ, kết thúc đoạn nhân quả này đi.” Thanh Lam đứng một bên lạnh lùng nói.

“Ngươi nói quá dễ dàng, vấn đề là Hoa Liên căn bản sẽ không đồng ý.” Chân Vũ Đại Đế trừng mắt nhìn Thanh Lam một cái.

“Hừ, lời Đạo Đức Thiên Tôn nói, nàng ta dám không nghe sao?!”

“Ý của ngươi là…” Chân Vũ hơi nhíu mày, trái lại nghe ra được ý tứ của Thanh Lam.

Tuy nói Thánh Nhân không thể làm gì Tiên Đế, nhưng chút động tác nhỏ thì vẫn được, dù bảo một Thánh Nhân đi chèn ép một tiểu bối thì thực sự có chút quá đáng, nhưng chuyện liên quan đến việc thành Thánh của Tử Vi, Đạo Đức Thiên Tôn chưa chắc đã không ra tay.

“Tử Vi, nghe nói sư tôn ngươi vừa hay sắp qua đây, ngươi đừng ngại, cứ nói chuyện này với ông ấy đi.”

Những lời Thanh lam Tiên Đế nói khiến cho mắt Tử Vi sáng lên, đây cũng là một chủ ý rất hay, lấy mức độ coi trọng của sư tôn đối với hắn, nói chưa biết chừng thực sự có thể.

Nếu Đạo Đức Thiên Tôn có thể thuyết phục được Hoa Liên, cho dù trong lòng nàng có không tình nguyện, nhưng chỉ cần nàng đồng ý, mình sẽ không bị mối nhân quả này quấn thân. Hơn nữa, sư tôn ra mặt cũng có thể lấy lại Tử Tiêu từ chỗ nàng.

Dù sao Tử Tiêu đối với nàng ta cũng không có điểm nào thực dụng, còn không bằng đổi lấy những thứ khác có lợi hơn.

Sau khi thảo luận xong, cả ba cảm thấy chuyện này có thể thành, Tử Vi cuối cùng cũng bỏ khối đá tảng trong lòng kia xuống, yên tâm chờ sư tôn mình tới.

Hoa Liên đương nhiên cũng đang chờ, có điều tâm trạng của nàng không giống với Tử Vi cho lắm.

Khi Đạo Đức Thiên Tôn xuất hiện trong thành Bất Khuất, chính là lúc hai phe Tiên Ma đại chiến, số tiên nhân còn ở lại trong thành không nhiều lắm, có điều không có nhân vật chủ chốt nào ra ngoài.

Bởi vì là sư tôn của mình nên Tử Vi là người đầu tiên cảm nhận được hơi thở của ông ta, vội vàng ra ngoài đón.

Mới nhìn Đạo Đức Thiên Tôn giống như một lão đạo bình thường, mặc một chiếc đạo bào cũ kỹ màu trắng phớ, mái tóc hoa râm vấn thành búi, bên hông còn đeo một chiếc bình hồ lô bằng ngọc bích.

Chỉ thấy ông ta đi chưa được mấy bước mà chớp mắt một cái đã đến trước mặt Tử Vi.

“Bái kiến sư tôn.” Tử Vi vái sâu một cái, hắn mặc dù là đồ đệ của Đạo Đức Thiên Tôn nhưng số lần gặp mặt ông ấy cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay, bình thường hắn cũng không dám tùy tiện quấy rầy.

Đạo Đức Thiên Tôn vội đỡ hắn dậy, trên gương mặt điểm một nụ cười hiền lành, “Công đức đã đủ chưa?”

“Đã đủ rồi, nhưng mà…” Tử Vi muốn nói lại thôi.

“Đã xảy ra chuyện gì sao?”

Tử Vi thở dài một tiếng, đem đầu đuôi mọi chuyện nhân quả giữa hắn và Hoa Liên nói cho Đạo Đức Thiên Tôn nghe. Đạo Đức Thiên Tôn nghe hắn nói xong, chỉ im lặng, không mở miệng.

“Sư tôn, dù con có lòng muốn hóa giải đoạn nhân quả này, nhưng Hoa Liên kia căn bản không đồng ý, hơn nữa nàng nhất quyết nhận định là con đã hại chết Sát Sinh Phật, chuyện con muốn thành Thánh, sợ rằng… Aiz! Tử Vi thấy Đạo Đức Thiên Tôn không nói câu nào, vẻ chờ đợi trên gương mặt dần vợi bớt.

“Sát Sinh Phật chưa chết.”

“Sao cơ?”

“Hắn còn sống, nếu chết thật, bên phía Như Lai sẽ có động tĩnh. Ngươi ấy, quá lỗ mãng, Sát Sinh Phật kia là người như thế nào, ngay cả Như Lai cũng phải kiêng kỵ ba phần, ngươi lại dám trêu chọc hắn.” Mặc dù đối với chuyện đệ tử mình làm có phần bất mãn, nhưng chuyện này cũng không tính là gì, dù sao đều là tranh chấp giữa đám tiểu bối.

Mặc dù địa vị của Sát Sinh Phật ở Phật giới không giống tầm thường, nhưng thực lực của hắn dù sao vẫn chưa đạt đến mức độ đó, không tính là uy hiếp. Phiền toái lúc này chính là Hoa Liên, Đạo Đức Thiên Tôn cũng có vài phần ấn tượng với nàng, ngày đó ông ta đã cảm thấy có gì đó không ổn, Sát Sinh Phật quả thực quá để ý nàng ta, xem ra hắn đã sớm biết lai lịch của Hoa Liên.

Chuyện này dù sao cũng liên quan đến việc Tử Vi có thành Thánh được hay không, xem ra, ông ta không thể không nhúng tay vào.

“Sư tôn…” Nghe nói Ân Mạc còn sống, sự trấn định trong lòng lại bắt đầu trở nên bất an.

“Sau khi quay về, ngươi phải bế quan, chờ ngươi thành Thánh rồi, cho dù hắn có trở lại cũng không thể làm gì được ngươi.”

Vừa nghe ra ý tứ trong lời nói của Đạo Đức Thiên Tôn, Tử Vi nhất thời vui mừng, sư tôn đây là chuẩn bị giúp hắn giải quyết chuyện này. Hắn cúi người bái lạy thật sâu với Đạo Đức Thiên Tôn một cái, “Đa tạ sư tôn.”

“Được rồi, ngươi dẫn ta đi gặp Hoa Liên kia đi.”

“Dạ.” Tử Vi đi trước dẫn đường, dẫn Đạo Đức Thiên Tôn đến bên ngoài nơi ở của Yến Cửu Vũ.

Đúng lúc gặp phải Hoa Liên và Anh đang đi ra ngoài, bốn người gặp nhau ở ngoài cửa.

Anh dù gì cũng là linh thú Thượng Cổ, mặc dù không có giao tình gì với Thánh Nhân nhưng cũng đã gặp qua Đạo Đức Thiên Tôn, lập tức kéo Hoa Liên, truyền âm với nàng, “Người bên cạnh Tử Vi chính là Đạo Đức Thiên Tôn.”

Hoa Liên dừng bước, dời tầm mắt qua. Đạo Đức Thiên Tôn mặt mỉm cười, gật đầu với nàng một cái.

“Hoa Liên, vị này là sư tôn của ta.” Tử Vi nhìn Hoa Liên, trong lòng luôn có một sự mất tự nhiên không nói thành lời, lúc nào cũng có mùi vị như bị nghẹn ở cổ họng.

“Bái kiến Đạo Đức Thiên Tôn.” Thái độ của Hoa Liên không lạnh cũng chẳng nhạt, vào lúc Đạo Đức Thiên Tôn đang quan sát nàng, Hoa Liên cũng đang nhìn người này.

Chỉ mới từ chuyện độ kiếp của Tử Tiêu lần trước thôi đã đủ để Hoa Liên chẳng có ấn tượng gì tốt với ông ta. Hơn nữa, ông ta là sư phụ của Tử Vi, nàng thực khó mà sinh lòng cung kính với ông ta được.

“Hôm nay ta đến tìm ngươi, là muốn nói chuyện với ngươi.”

“Không biết Thiên Tôn muốn nói chuyện gì?”

“Nghe nói Tử Tiêu vẫn được ngươi chăm sóc, ta và đồ nhi đã lâu ngày không gặp, cho nên muốn thấy nàng trước.”

“Đương nhiên là được.” Hoa Liên ngửa lòng bàn tay ra, một đóa sen tím trồi lên từ trong lòng bàn tay nàng, dù chỉ to bằng miệng chén nhưng sinh trưởng cũng không tệ.

“Tử Tiêu cô nương hiện giờ rất yếu ớt, nếu rời khỏi ta, e rằng sẽ chết héo rất nhanh.” Hoa Liên cười nói.

Cảm nhận được sự dao động của linh hồn Tử Tiêu từ trên đóa sen, Tử Vi siết chặt nắm đấm, cố nén nỗi xúc động cướp lại đóa sen vào tay mình.

“Đúng là chăm sóc không tệ, Tử Vi, còn không mau tạ ơn Hoa Liên cô nương.” Đạo Đức Thiên Tôn quét mắt qua đóa sen tím, nét mặt không thay đổi, chỉ thoáng gật đầu.

“Tạ thì không cần, Thiên Tôn tìm Hoa Liên rốt cuộc là để làm gì, giờ có thể nói được rồi chứ?”

“Ta đến là để thay Tử Vi và cô nương kết thúc một đoạn nhân quả, tiền căn hậu quả ta cũng đã nghe nói qua, cô nương đúng là đã chịu ấm ức không ít. Nhưng oan gia nên cởi không nên kết, mọi người kết mối thiện duyên, tâm bình khí hòa chấm dứt chuyện này chẳng phải tốt hơn sao?”

Hoa Liên cũng không phản đối thẳng thừng, chỉ cười dài hỏi, “Thiên Tôn muốn kết thúc thế nào?”

“Cho dù Tử Vi có thể thành Thánh hay không, nó cũng không thích hợp làm Tiên Đế nữa. Lẽ ra vị trí Tiên Đế này là để dành cho Tử Tiêu, có điều ta thấy nha đầu này cũng không được phù hợp cho lắm.” Đạo Đức Thiên Tôn nói được một nửa thì liếc nhìn Hoa Liên, nhận thấy nàng đang nghiêm túc lắng nghe, mặt hơi mỉm cười, bèn nói tiếp, “Cô nương bản thể là sen, có điều chắc chưa đạt đến cảnh giới thập nhị phẩm đúng không, vừa hay vài ngày nữa ta sẽ đến Phật giới, cô nương không ngại thì có thể đi cùng ta, đến xem đóa Kim Liên thập nhị phẩm trong truyền thuyết kia, nói không chừng lại có ích cho việc tăng cảnh giới.”

Hoa Liên như suy ngẫm gì đó gật đầu một cái, dù chỉ có hai điều kiện, nhưng đúng là đủ để khiến người ta động tâm. Một cái ghế Tiên Đế đã đủ để khiến vô số kẻ đầu rơi máu chảy, trên trời có bao nhiêu kẻ đang chờ được làm Tiên Đế, giờ chỉ cần nàng gật đầu, vị trí khiến người ta thèm thuồng kia sẽ thuộc về nàng.

Lại nói đến Kim Liên thập nhị phẩm, cả Phật giới số người có thể thấy được vật đó không quá năm ngón tay, nếu nàng có thể nhìn thấy, không chừng cảnh giới sẽ tăng lên không ít.

Thật không hổ là Thánh Nhân, ra tay hào phóng hơn Tiên Đế rất nhiều.

“Nếu ta không đồng ý, Thiên Tôn định làm sao?” Hoa Liên cũng không trực tiếp đồng ý, lại hỏi ngược lại.

Đạo Đức Thiên Tôn khẽ mỉm cười, “Thánh Nhân không thể tham gia vào việc của Tiên Giới, ta có thể làm gì được cô nương chứ.”

“Nói cũng phải, điều kiện Thiên Tôn đưa ra khiến ta rất động tâm, đáng tiếc, ta lại không có hứng thú với việc làm Tiên Đế. Hơn nữa, với tư chất của ta, lên đến thập nhị phẩm đài sen chẳng qua cũng chỉ là vấn đề thời gian, cho dù có là Kim Liên thập nhị phẩm, ta cũng không bỏ vào trong mắt.” Mọi người đều sinh ra trong cùng một cái ao, ai dám nói mình nhất định sẽ mạnh hơn người khác.

“Vậy thì thật đáng tiếc.” Nghe thấy lời cự tuyệt, Đạo Đức Thiên Tôn cũng không hề tức giận, vẻ mặt tiếc hận lắc đầu một cái, xoay người đi.

Tử Vi vội vàng đuổi theo, sau khi thoát khỏi tầm mắt của Hoa Liên hắn mới dám mở miệng nói chuyện, “Sư tôn, Hoa Liên chính là cứng mềm không ăn kiểu đó, người đừng so đo với nàng.”

“Ta không phải ngươi.” Đạo Đức Thiên Tôn trừng mắt nhìn hắn một cái, “Có điều như thế cũng tốt, ta đỡ phải đi cầu cạnh người khác, ta lại thưởng thức điểm này ở nàng, hy vọng đến lúc ấy nàng ta đừng có hối hận.”

Đạo Đức Thiên Tôn cũng chẳng thực sự bỏ Hoa Liên vào trong mắt, đối với ông ta mà nói, chen vào nhân quả giữa hai người đúng là không có lợi cho bản thân mình,

Nhưng ông ta sẽ có cách để khiến Hoa Liên phải nhả miệng.

Nếu mềm không được, thì phải cứng, ông ta không tin Hoa Liên có thể gắng gượng được.

Tin Đạo Đức Thiên Tôn đến thành Bất Khuất còn chưa lan ra ngoài, ông ta đã lẳng lặng rời đi, lúc Anh nói tin này với nàng, Hoa Liên còn có chút khó tin.

Vốn cho là ông ta sẽ có hành động gì đó, có điều giờ xem ra, ông ta cũng nhịn được. Nhưng Hoa Liên không chấp nhận cứ để chuyện này trôi qua như vậy.

“Đạo Đức Thiên Tôn về rồi?”

“Không, nghe nói là đến Ma Giới.”

“Ông ta đến đó làm gì, hay là ông ta đi tìm Ân Mạc?” Hoa Liên không nhịn được mà suy đoán.

Ân Mạc từng nói, tin tức sống chết của hắn có thể gạt được đám Tử Vi, nhưng không thế giấu được Thánh Nhân, có điều giờ hắn đã thành Ma, Tiên Giới và Phật Giới không thể quản nổi hăn, nhưng thái độ của Ma Giới quá mức kỳ dị, chuyện nàng lo lắng nhất là nếu thực sự xảy ra chuyện gì, bên phía Ma Giới sẽ mặc kệ sống chết của hắn.

_________________