Ngự Phật

Chương 13: Đều là giả heo ăn cọp

Đều là giả heo ăn cọp

Nếu như vậy mà nói, thì Phật quang kia vốn đã có trong nội đan của Hoa Liên, nghĩ đến đây Hoa Liên không khỏi hồi tưởng đến người đã cứu mình một mạng khi kết đan. Là tên hòa thượng giả đó sao?

“Nghĩ gì vậy?” Khổng Uyên hứng trí bừng bừng hỏi.

“Nghĩ xem ta có nên bắt đầu tin Phật từ bây giờ không.” Hoa Liên nhìn hắn một cái, đáp.

”…” Khổng Uyên nghẹo đầu qua một bên.

Những náo động xảy ra trong kinh thành dường như không ảnh hưởng đến Linh Sơn Tự, thực ra thì cũng phải, cho dù thiên hạ này do ai làm Hoàng Đế thì dân chúng chẳng phải vẫn sống những ngày tháng giống nhau sao.

Trong Linh Sơn tự vẫn tràn ngập nhang khói, thời gian này Hoa Liên cũng cảm nhận được từng có tu sĩ đến đây dò xét, có điều những kẻ đó còn chưa lại gần ngôi chùa không hiểu tại sao đã rút lui thẳng.

Mà Hoa Liên và Khổng Uyên cũng ngày càng quen thuộc, phải nói là Khổng Uyên ngày càng quen thuộc với Hoa Liên mới đúng. Khổng Uyên vô cùng dễ tự mình quen thuộc, cho dù Hoa Liên có không nói câu nào, hắn cũng có thể tự luyên thuyên một mình đến là vui vẻ, điểm này khiến cho Hoa Liên vô cùng bội phục.

Tuy rằng những ngày tháng trong Linh Sơn tự rất yên bình, Hoa Liên ở trong chùa mà cũng không có ai đặt câu hỏi. E là ngôi chùa này đã sớm thành địa bàn của Khổng Uyên rồi.

Ban đêm, Hoa Liên ngồi trong đại điện tu luyện, Khổng Uyên đứng một bên thở ngắn than dài. Hình thức chung đụng này Hoa Liên cũng đã dần dần thấy quen, điều duy nhất khiến nàng tò mò là, tại sao Khổng Uyên cứ đứng cả ngày lẫn đêm mà nhìn pho tượng Phật đang ngồi trong đại điện kia.

“Tiểu Hoa Hoa, ngươi nói xem ta mà đập nát pho tượng Phật này thì thế nào, chưa biết chừng có thể ngộ ra được điều gì đó ~”

Hoa Liên mở mắt ra, liếc Khổng Uyên một cái, “Ngươi có thể thử xem.”

“Lỡ như đập nát rồi mà ta vẫn chẳng ngộ ra được gì thì sao?”

“Liên quan gì đến ta sao?” Hoa Liên không tim không phổi trả lời.

”…”

Lúc hai người đang tán gẫu câu được câu chăng, đột nhiên một tràng tiếng nổ mạnh ầm ầm vọng đến, thanh âm kia giống như đến từ đằng xa, nhưng linh khí dao động lại cực kỳ kịch liệt.

Hai người nhìn nhau một cái, đứng dậy bước ra ngoài đại điện, Hoa Liên nhìn lên bầu trời trên kinh thành phía xa, chỉ thấy từng luồng kim quang lóe lên, trong kim quang còn có khí đen nồng đậm.

Chính đạo và Ma Tu đánh nhau? Hoa Liên nghiêng đầu nhìn Khổng Uyên, chẳng lẽ Yêu tộc không đến tham gia náo nhiệt sao? Một kinh thành nho nhỏ, đột nhiên lại tụ tập số lượng tu sĩ lớn như vậy, e rằng đây cũng chẳng phải là chuyện tình cờ.

Khổng Uyên tựa bên khung cửa, con ngươi xanh biếc trong đêm tối càng thêm giống ma trơi, chớp chớp lóe lóe lúc sáng lúc tối, cũng không biết hắn đang suy nghĩ gì.

Đám người kia không đánh đến tận đây chứ, không hiểu sao, Hoa Liên lại cảm thấy vô cùng có khả năng này. Không lý gì hai phái kia tranh đến ngươi chết ta sống mà Yêu tộc lại không dính vào.

Quả nhiên, không để Hoa Liên phải đợi lâu, chiến trường vốn ở trên kinh thành đã bắt đầu dịch về hướng này, thấy tình hình như vậy, cặp mắt của Khổng Uyên hơi nheo lại.

Tu sĩ đánh nhau dù sao cũng khác với người thường, chỉ mất mấy giây, chiến trường đã dời đến khoảng không phía trên Linh Sơn tự, bên cạnh Khổng Uyên đột nhiên xuất hiện mấy hòa thượng mặc tăng y, có điều mấy hòa thượng này chỉ giống ở cái đầu trọc, trên người lại tỏa ra mười phần yêu khí chân chính.

Sáu yêu tinh cấp độ Yêu tướng kỳ cuối, cũng là một lực lượng không thể xem thường. Một đám đánh tới đánh lui trên bầu trời kia, thực lực cũng khoảng chừng như vậy, Hoa Liên nhìn một hồi lâu cũng không nhận ra bất cứ sự xuất hiện nào của tu sĩ Nguyên Anh kỳ.

Đến khoảng không trên Linh Sơn tự, hai phe tu sĩ vốn đang hỗn chiến đến ngươi chết ta sống kia đột nhiên ngừng lại, tất cả đều đáp xuống ngôi chùa, thế lực ba phương như nước với lửa cứ thế chạm mặt.

Bên phía Ma Tu có thể nhìn thấy vị Quốc sư đại nhân kia cũng không khiến Hoa Liên kinh ngạc lắm, trái lại tên quản gia mặt đen đứng đằng sau Quốc sư lại khiến cho Hoa Liên cả kinh trong lòng.

Nàng vẫn cho là, nam nhân này chỉ là người bình thường, chỉ có hành động là không giống người một chút thôi. Nhưng trước mắt, tình hình này hiển nhiên không đúng. Với tính tình của Ma Tu, bọn họ có thể mang một kẻ bình thường chạy loạn khắp nơi sao.

“Khổng huynh, không ngờ ngươi lại ở đây.” Người nói là một công tử vận áo trắng phiêu dật, trên tay cầm quạt, linh lực dao động trên cây quạt nói cho Hoa Liên biết, vật này là một pháp bảo, hơn nữa còn có thể là linh khí trung phẩm.

Trong giới tu đạo, pháp bảo chia làm rất nhiều cấp bậc, bảo khí là thấp nhất, theo thứ tự còn có linh khí, pháp khí cùng với tiên khí lưu lạc trong nhân gian, về phần thần khí, đó là thứ trong truyền thuyết rồi.

Hoa Liên cũng chỉ gặp qua hình thái ban đầu của những thần khí trong truyền thuyết kia vào thời kỳ Đại Hoang mà thôi. Nói đến thần khí, có vài thứ được hình thành từ tiên thiên, cũng có không ít được hậu thế lưu truyền ra ngoài, tương đối nổi danh đều là mấy thứ như lá cây, hồ lô gì đó trên Bất Chu sơn luyện chế thành.

Lúc ấy nàng sao mà ngờ nổi, mấy cọng cỏ dại trên núi ấy sau trăm vạn năm lại đáng giá như vậy. Cùng một núi đi ra, sao chênh lệch lại lớn đến thế chứ ~

Trên người công tử áo trắng kia không có bất cứ linh lực nào dao động, xem ra là hắn cố ý muốn che giấu tu vi của bản thân.

“Đây cũng đâu phải là địa bàn nhà ngươi, ta ở đâu còn phải bẩm báo với ngươi chắc. Ta là quang minh chính đại đến đây tìm hiểu Phật pháp.” Khổng Uyên bĩu môi cười lạnh, hoàn toàn không biểu lộ ra vẻ mặt tốt lành gì với công tử áo trắng kia.

“Tìm hiểu Phật pháp, hừ, Yêu tộc ngươi nghiệp chướng nặng nề, còn vọng tưởng mơ ước Phật đạo, đúng là nằm mơ!” Lần này người nói không phải công tử áo trắng, mà là một gã hòa thượng đứng bên cạnh hắn.

Tu vi của hòa thượng này đã đến Kim Đan kỳ cuối, cả người thịt mỡ thành tầng, nhìn qua bóng láng mỡ màng, khiến cho người ta cảm thấy phát ngấy từ trong lòng.

“Ta đang thắc mắc Nam Lăng Thư ngươi làm sao dám chạy đến đây, hóa ra là lừa được một đám ngu ngốc ở Pháp Luân tự đến làm pháo hôi.” Khổng Uyên cũng chẳng thèm liếc gã hòa thượng kia một cái, mở miệng châm chọc.

“Khổng huynh nói quá rồi, Nam Lăng thế gia nhà chúng ta với Pháp Luân tự là bạn tri giao, nếu như ngươi nghĩ nói vài câu như vậy có thể ly gián được giao tình giữa chúng ta thì ngươi lầm rồi.” Nam Lăng Thư phất chiếc quạt trong tay che kín nửa gương mặt, chỉ để lộ ra một cặp mắt ôn hòa.

“Được rồi, đừng có nói nhảm với ta nữa, các ngươi tới đây rốt cuộc muốn làm gì, nếu muốn đánh nhau thì ta đây xin theo.”

“Là thế này, vừa nãy ta và Biệt Tình huynh đã thương lượng một chút, cảm thấy chuyện này vẫn nên nói với Khổng huynh một tiếng thì hay hơn.”

“Ô, chuyện gì?” Khổng Uyên vẫn giữ dáng vẻ lười nhác khi nãy.

“Mấy ngày trước con gái út của Túc Vương đã bị người ta bắt đi từ Túc Vương phủ, Khổng huynh nên biết, huynh trưởng của Tề Tông Nhi này có Cửu Long thân, là đệ tử Luân Hồi điện chúng ta đã nhắm trúng, mà muội muội hắn vừa hay lại có Thái Uyên thân, rất có thể là sư muội tương lai của Biệt Tình huynh đây.”

“Rồi sao?” Tầm mắt Khổng Uyên quét qua đám Ma Tu kia, dừng lại trên người nào đó một lát mới quay trở lại trên người Nam Lăng Thư.

“Nghe nói Tề Tông Nhi là do vị cô nương đứng bên cạnh ngươi mang đi, vị cô nương này chắc không phải người của Khổng huynh đấy chứ!” Lúc Nam Lăng Thư nói, ánh mắt đột nhiên chuyển qua Hoa Liên. Chỉ một thoáng, Hoa Liên cảm thấy cổ mình như bị người ta siết chặt, ngay cả hít thở cũng vô cùng khó khăn.

“Hừ, Nam Lăng Thư, ngươi tưởng ta là người chết chắc!” Khổng Uyên vừa hừ một tiếng, Hoa Liên lập tức cảm thấy luồng hơi thở khiến nàng khổ sở kia biến mất tăm, nàng hít sâu mấy hơi mới khôi phục lại bình thường.

“Không dám, bọn ta chỉ là muốn biết tung tích của Tề Tông Nhi mà thôi, chắc Khổng huynh cũng không muốn đồng thời đối địch với Luân Hồi điện chúng ta và cả Huyết Ma cung nữa đúng không.” Lời này của Nam Lăng Thư đã coi là uy hiếp, có điều với tình thế trước mắt, Khổng Uyên thực sự là đã rơi vào thế hạ phong.

Sắc mặt Khổng Uyên vẫn không đổi, chỉ quay đầu nhìn qua Hoa Liên, “Ngươi nói sao?”

“Ở kinh thành ta đã thả Tề Tông Nhi lại rồi.” Mặc dù những người kia có thể không tin, có điều Hoa Liên vẫn thuật lại chi tiết tình hình lúc đó.

“Nói bậy, chúng ta căn bản không hề nhìn thấy bóng dáng Tề Tông Nhi đâu, nhất định là ngươi đã giấu Tề Tông Nhi đi.” Quả nhiên, Hoa Liên vừa dứt lời, gã hòa thượng bên cạnh Nam Lăng Thư lại mở miệng chỉ trích.

“Ta giấu nàng làm cái gì, làm lương thực dự trữ chắc?” Hoa Liên liếc mắt khinh thường.

“Phụt! Ha ha ha…” Khổng Uyên chẳng thèm khách khí cười một tiếng, khiến cho mặt gã hòa thượng kia đen kịt, giơ Kim Cương chùy trong tay lên định động thủ.

Nam Lăng Thư thầm mắng gã một câu ngu xuẩn trong lòng, mặt đầy ý cười chặn lại, “Đạo Duyên đại sư chớ tức giận, chuyện này thật giả còn chưa xác định, có lẽ vị tiểu thư này nói thực cũng chưa biết chừng.” Dù Nam Lăng Thư đã nói vậy, nhưng rất rõ ràng, đám người xung quanh hắn không một ai tin.

“Biệt Tình huynh nghĩ sao? Dù sao Tề Tông Nhi kia cũng là người Huyết Ma điện các ngươi nhắm trúng.” Nam Lăng Thư đưa mắt qua đám tu sĩ Ma đạo bên kia.

“Hợp tác là ngươi nói, người cũng là ngươi đưa cho ta, ta không quan tâm nàng nói thật hay nói dối, ta chỉ cần thấy Tề Tông Nhi.” Trong đám tu sĩ tỏa ra ma khí kia, người nói chuyện không phải Quốc sư, mà là tên quản gia mặt đen vẫn đứng bên cạnh Quốc sư.

Lại là một tên giả heo ăn cọp! Hoa Liên trợn trừng mắt.

“Đã thế, vậy xin Khổng huynh sắp xếp, ta muốn đưa vị cô nương này đến xem vị trí cụ thể mà hôm đó nàng đã thả Tề Tông Nhi xuống.” Lời này của Nam Lăng Thư nghe thì có vẻ rất tin tưởng Hoa Liên, nhưng trên thực tế, nếu như Hoa Liên thực sự đi với hắn, e là mạng nhỏ cứ thế mà đi tong.

“Người còn không thấy, đến xem thì nàng ta có thể chạy ra chắc! Nam Lăng Thư, ngươi đang sỉ nhục ta hay sỉ nhục bản thân đấy!” Hoa Liên còn nghe ra được, Khổng Uyên đương nhiên cũng không thể không hiểu.

“Khổng huynh như vậy chẳng phải là làm khó ta sao!” Khóe miệng Nam Lăng Thư khẽ nhếch lên một nụ cười, vẫn không nhanh không chậm nói, trong mắt bỗng lóe qua một tia tinh quang.

“Không dám, ai dám gây khó dễ cho ngươi chứ, có điều, hình như ngươi thực sự lẫn lộn rồi, đây không phải là Khê Sán Châu, không phải địa bàn Luân Hồi điện của ngươi.”

“Hừ, việc Luân Hồi điện chúng ta muốn làm, ngươi là Yêu tộc mà cũng dám ngăn cản!” Khổng Uyên vừa dứt lời, một thanh âm đột nhiên chen vào, thanh âm kia chấn động đến mức Hoa Liên thấy trước mắt tối sầm, thiếu chút nữa đã ngất đi.

Chỉ mới câu đầu tiên thôi mà đã uy lực nhường này, ít nhất cũng là một kẻ bất tử đã luyện đến Xuất Khiếu kỳ. Khổng Uyên hiển nhiên không ngờ tới lần này Luân Hồi điện ra ngoài lại mang theo một kẻ cốt cán như vậy, lúc này sắc mặt của hắn liền biến đổi.

“Khổng Uyên, chỗ này cũng không phải Đại Hoang sơn, không để yên cho ngươi làm càn đâu!”

Quả nhiên tu vi cao hơn một cấp là có thể đè chết người, Khổng Uyên không giữ dáng vẻ cà lơ phất phơ lúc nãy nữa, sắc mặt hiếm khi nghiêm túc, trong tay cũng có thêm một quả cầu ánh sáng màu xanh biếc.