"Thải Vân, đồ nhi ngoan, ngươi không thoát khỏi lòng bàn tay của vi sư đâu, theo ta trở về, nếu không muốn vi sư tức giận, ngươi là người hiểu vi sư nhất, hiện tại theo về coi như chuyện gì cũng chưa phát sinh!"
Đột nhiên ánh mắt của hắn trở nên nhu hòa dị thường, thanh âm so với Thiền Tông Tuệ Năng còn muốn hiền lành hơn
"Theo trở về! Vi sư có thứ cho ngươi, theo trở về~~"
Thải Vân ánh mắt trở nên mê ly bất định, có chút thất thần chậm rãi đi về phía trước hai bước lẩm bẩm nói:
Hắn đối với mê nhân chi thuật của mình rất tự tin. Thấy Thải Vân đã bị khống chế lại càng đắc ý, song chưởng ám tụ chân khí dấu sau lưng chờ gặt hái thành quả thắng lợi.
Chỉ có năm bước khoảng cách, Ấn Quy đạo trưởng cũng không có phát giác, Thải Vân khóe miệng nhanh chóng lộ ra nụ cười giả tạo, hắn chậm rãi vươn ra hữu chưởng, nói:
"Cùng sư phụ trở về!"
"Ta tới rồi!"
Tới là tới, bất quá, tới cũng là kiếm quang. Thải Vân một kiếm mưu đồ đã lâu, kiếm khí cuồn cuộn mang theo, trên không trung vẽ nên một đạo huyết quang, nửa đoạn cánh tay "lạch cạch" rơi xuống mặt đất, lăn vài vòng, con ngươi Ấn Quy đạo trưởng mới nhô ra không thể hiểu nổi chằm chằm nhìn nửa đoạn cánh tay kia, một hồi lâu mới phát ra tiếng kêu thê lương thảm thiết
"A…. xú nha đầu, lão tử giết chết ngươi!"
"Phi! Ngươi không giết ta, ta cũng muốn giết ngươi! Tự cho là sư phụ thì rất giỏi sao, ra lệnh cho ta làm cái này cái kia, ép ta
làm chuyện ta không muốn! Ta sớm đã thấy ngươi không phải hạng tốt đẹp gì, bí mật bị ta phát hiện muốn giết người diệt khẩu đúng không? Ta nhổ vào! Lại còn dùng cái mê âm thuật cấp thấp ấy, phu quân ta tùy tiện nói đôi câu tình thoại so với ngươi cao minh hơn không biết bao nhiêu lần!"
Nàng vừa đánh vừa mắng, trường kiếm trong tay giống như là để trút giận ra ngoài, chẳng qua thay vào đó lại là kiếm khí.
Hai người đều là y phục bồng bềnh rực rỡ, một đuổi một trốn, chỉ có điều y phục rực rỡ trên thân Ấn Quy đạo trưởng màu đỏ tựa hồ quá nhiều, phá hư cả mỹ quan đô thị, Trướng kiếm Thải Vân tiếp tục vạch lên trên người hắn, miệng mắng nhiếc không ngừng:
"Đừng chạy, ngươi khi dễ Thải Vân ta mười năm, cũng nên gặp báo ứng rồi, ngươi cũng biết kêu thảm thiết ư? Ha ha ha võ công của ngươi đi đâu rồi? Hoàn thủ đi!"
"Tiểu Vi thật là ngu ngốc lại bỏ chúng ta đi theo cái tên tiểu nhân hèn hạ kia, Nhạc Nhạc ca sau này không thèm để ý đến nàng, được không?"
"Ta nghe nói, Vu Sơn Sở Hồng Vũ là một phụ nữ không cần phải lo lắng an nguy Nhược Tuyết, nhưng là nàng ta yêu thích nữ nhân, chuyện này thật phiền phức, võ công của nàng lại cao cường, chờ chuyện Hoàng Thành an bài tốt, ta lại đi Vu sơn tìm Nhược Tuyết."
******************
Tử Minh Sơn, Tầm phật tự
Trên một đài cao bằng trúc bên ngoài chùa, tám hòa thượng trẻ tuổi ngồi trên chiếu, trường côn Tinh Cương trong tay nắm chắc không rời, một trong đó nói:
"Sư huynh, chúng ta cũng ngồi suốt cả đêm rồi, sao còn chưa có động tĩnh, kế của sư phụ có dùng được không? Hay là chúng ta đem trưng Nguyệt Thần Binh lộ liễu quá, những tên đoạt bảo kia nhìn không thấy?"
"Sư huynh, huynh hôm nay làm sao vậy, có phải ăn nhiều thịt chó rồi hay không? Dám mắng sư phụ không phải là huynh mất đầu hay sao? Ô? Mắt huynh làm sao hấp ha hấp háy thế kia, không phải là…"
"Khụ khụ.. Nhất Giới, sau khi trời sáng không cho ngủ, theo ta đến thiện phòng, tụng ngàn lần Bát Nhã Tâm Kinh, không cho trả giá, trả giá gấp bội! Ta nói hậu viện nuôi chó mực làm sao lại thiếu đi một con, Phật dạy: ý nghĩ xằng bậy là hết thảy mầm tai họa! Hừ hừ!"
"Thật không tệ! Vẫn còn nửa vò, sống thật không uổng!"
"Ta không muốn sống nữa, lần nào ngươi cũng phá ta, chúng ta làm huynh đệ mấy chục năm, ngươi lúc nào cũng giúp ta ra miệng, ta đây không phải vì huynh tranh thủ lợi ích lớn nhất ư. Thế cũng tốt, rượu ngươi cũng uống, lại giúp tiểu tử thúi kia ra miệng!"
"Nào có phá, đám lừa ngốc kia còn đang sống dở chết dở, sống có cái gì không tốt, đừng có cả ngày gọi tới gọi lui, ta còn muốn sống thêm mấy năm nữa!"
"Câm miệng! Hai lão tửu quỷ các ngươi náo loạn đủ chưa? Ta còn muốn ngủ!"
Lạc San đang trằn trọc trên tấm nệm bông, không nhịn được nắm lấy mấy cục đá, ném loạn ra.
Hai lão đầu lập tức che miệng, nhẹ nhàng tránh thoát cục đá, chỉ có Lạc Hà né không kịp, trên đầu nổi lên mấy cục u bướu, hắn quét mắt nhìn Lạc San, bất đắc dĩ lắc đầu, hắn biết Lạc San đang tức giận, cũng biết hai lão đầu "yếu tử yếu hoạt" cũng chỉ nghe lời nàng, chỉ có thể tự diễu cười khổ.
An Định Thư nghe thấy tiếng ồn ào, vội chạy qua xem xét tình huống, thấy vẻ mặt chật vật của Lạc Hà thì đã hiểu chuyện gì xảy ra, cũng chỉ có Lạc San mới khiến hắn chật vật như vậy, tới bên cạnh hắn nói:
"lạc huynh, không sao chứ? Hành tung của chúng ta đã bại lộ, không bằng để cho nàng vào thành, nếu không chỉ sợ người xui xẻo là chúng ta."
Lạc Hà cười khổ gật đầu, thở dài nói:
"ha ha, chỉ có thể như vậy, ta nói San muội vì sao tranh nhau muốn tới Hoàng Thánh đoạt sách, nguyên lai là vì gặp Vương Nhạc Nhạc, aizz.. con gái lớn không giữ được, ngay cả ca ca này cũng không chịu cấp cho ít mặt mũi. Nếu không để nàng vào thành, sợ rằng ngay cả hai vị cao thủ Yếu Tử, Yếu Hoạt cũng không nghe ta chỉ đạo nữa rồi."
Lạc San ở một bên giả vờ ngủ say nghe thấy mấy cái này, hưng phấn nhảy dựng lên, như gió lốc vọt tới bên cạnh Lạc Hà:
"Nhị ca, đây là huynh nói nhé! Không cho chối cãi, rạng sáng ta liền vào thành, nga, trời đã sáng rồi ta đi thu dọn đồ đạc lập tức vào thành"
Lại quát hai lão nhân đáng thương Yếu Tử, Yếu Hoạt:
Yếu Tử Yếu Hoạt bị thái độ nho nhã lễ độ của Lạc San dọa sợ, run run nửa ngày mới tin đây là chuyện thật, giống như được uống bách thảo nhưỡng vậy, mặt mày hớn hở đi theo sau Lạc San, trong đầu ảo tưởng cuộc sống hạnh phúc sau này.