Cậu nói tôi có hơi thở đặc hữu của phương nam, ấm áp, ẩm ướt, khiến người ta muốn tiếp cận; tôi chỉ cười, nghĩ thầm, vậy cậu chính là cơn bão khởi nguồn từ phương bắc, trong nháy mắt càn quét nguyên cả vùng trời của tôi.
—— “Ngủ ngon, Paris”
Thư viện của ngôi trường này được mệnh danh là tòa kiến trúc có diện tích lớn nhất các trường đại học danh tiếng của thành phố S, lưu trữ nhiều sách nhất. Vì là trường ngôn ngữ, nên ngoài sưu tầm bản dịch tiếng Trung của tác phẩm văn học nổi tiếng từ các quốc gia ra, thì còn lưu giữ rất nhiều bản sách gốc.
Thịnh Minh quanh quẩn rất lâu trước giá sách văn học Anh ở lầu ba, tìm một quyển sách tên là “Orlando”, được viết bởi Virginia Woolf – một ý thức lưu tác gia người Anh.
Đó là một vị nữ tác giả mà Cát Giai đã nhiệt liệt đề cử. Bà là một thiên tài, cuối cùng đã chết dưới sự thác loạn của giới tính, cùng với bị huyễn thính và huyễn tưởng dằn vặt. Cát Giai đã dành rất nhiều thì giờ để giới thiệu câu chuyện của Virginia Woolf cho Thịnh Minh: Vào một buổi trưa ánh nắng tươi sáng ở Anh quốc, người phụ nữ đang sáng tác trong căn phòng trống trải mà cô độc. Trong phòng là âm thanh dễ nghe do bút lông ngỗng và trang giấy dày ma sát phát ra, ngoài cửa sổ tràn ngập hương hoa xạ cúc nở…
Thịnh Minh ngẩng đầu cẩn thận lần tìm trên giá sách. Đường nhìn đảo qua từng quyển sách một cách kiên trì. Phần lớn sách vở của thư viện đều đã trải qua rất nhiều năm tháng, nhiều quyển thậm chí đã ố vàng.
Hắn tìm được rồi. Là bản dịch cuối thập niên tám mươi. Sách không dày, cầm trong tay cảm giác rất nhẹ.
Khi Thịnh Minh cầm sách đi tới trước quầy quản lý quét thẻ đăng ký, lại ngoài ý muốn gặp mặt Châu Tử Bùi. Bên cạnh anh chàng còn có một nam sinh đi cùng, là nam sinh đến nhặt bóng ngày đó, nếu như nhớ không lầm, hình như tên Bành Tĩnh Vũ.
“Hây, trùng hợp ghê ha.” Người mở miệng trước chính là Châu Tử Bùi, Bành Tĩnh Vũ đứng bên cạnh rút bàn tay đang đút trong túi quần ra, vẫy vẫy Thịnh Minh.
“Hây.”
“Mượn sách à?”
“Ừm. Các cậu sao cũng ở đây?” Tên Châu Tử Bùi này lẽ nào cũng sẽ đọc sách sao.
“À, tôi theo nó đến mượn quyển sách.” Bành Tĩnh Vũ cười cười, trả lời.
Thịnh Minh cúi đầu nhìn thoáng qua quyển sách Châu Tử Bùi đang cầm trong tay, kiểu dáng và mặt bìa quen thuộc, đúng là “Xứ tuyết” của Yasunari Kawabata.
“Cậu thích Yasunari Kawabata ư?” Trong lòng không khỏi có một chút mừng rỡ, cũng có kinh ngạc, còn tưởng rằng đối với văn học người này là ù ù cạc cạc, huống chi cũng từng có người nhận định, nam thiếu niên trẻ tuổi thích đọc loại sách này, cũng không thấy nhiều.
“Cảm thấy khá là hứng thú, mượn về đọc xem.” Châu Tử Bùi cười bâng quơ, lúm đồng tiền hai bên cũng lộ ra. Sau khi đăng ký, cất thẻ lại rồi nói: “Đi trước nha, bai bai.”
“À ừ, bai bai.” Thịnh Minh gật đầu chào. Hắn nhìn Châu Tử Bùi đi khỏi. Mái tóc ngắn màu nâu dưới chiếc áo chui đầu màu trắng gạo có vẻ mềm mại lắm. Chàng trai rất cao, áo jean tối màu khoác trên người rất thẳng rất đẹp. Hắn chợt nhớ tới một vài nữ sinh nói, “Châu Tử Bùi bên học viện kinh tế đẹp trai kinh, nhưng mà nghe nói tính tình tệ lắm.” —— Có sao? Nếu nói tính tình, dường như, cũng không đến nỗi…
“Ê, ê! Đồng học! Thẻ của cậu!?” Người phụ nữ ngồi trước quầy quản lý không kiên nhẫn thúc giục, khớp ngón tay gõ bàn phát ra tiếng “cộc cộc” làm cho Thịnh Minh hồi thần.
Đi ra khỏi thư viện, cũng là lúc phải vội vàng đến giảng đường học một tiết buổi chiều cuối cùng.
Ngồi mơ mơ màng màng trong phòng học, giải thích về Mao Đặng Mac triết vân vân bắn ra từ trong miệng thầy bộ môn trung niên, hệt như là một loại thuật thôi miên.
Thịnh Minh mở “Orlando” ra đọc, trọn vẹn nửa tiếng đồng hồ, muốn ngừng mà không được.
Vai chính Orlando tự hào nhất là một đôi chân dài duyên dáng thon thả của mình, khó trách sau khi trở thành phụ nữ lại trông bắt mắt vô cùng. Quân trang đổi thành váy, chẳng qua là cởi đi một tầng biểu tượng. Thì ra Virginia Woolf đã sớm hiểu rõ, “Nam nữ nếu muốn bình đẳng thì cần phải cởi quần áo và lớp da đi, giá trị rất là cốt lõi.”
Thịnh Minh đọc được trong sách rằng: một ngày nọ Orlando tỉnh lại, đứng trước thân thể nữ giới trong gương và nói rằng: “Ngoại trừ giới tính, những thứ khác đều như cũ, mình vẫn là mình.” Trong lòng rất chấn động —— nhưng cẩn thận ngẫm lại, quả thực là như vậy. Giống như việc tất cả biểu tượng của vật chất trên thế giới này nếu so sánh với hạt nhân, căn bản chẳng đáng nhắc tới.
Tiếng chuông vang lên, Thịnh Minh thở ra thật dài. Lúc Cát Giai ngang qua bên cạnh hắn, nhìn thấy hắn nằm úp sấp lên quyển “Orlando” trên bàn, “Mượn được rồi à?”
“Ừ, còn đang đọc, nhưng mà thực sự rất đặc sắc.”
Cát Giai vén vén tóc về phía sau, lộ ra lỗ tai nhỏ nhắn sạch sẽ, “Thích thì tốt. Được rồi, 9 giờ tối dưới lầu ký túc xá các cậu có buổi lễ nhỏ của cán sự chi đoàn, nhớ nha không là muộn đó.”
“Tớ biết mà, cảm ơn.” Hắn đứng lên, gấp sách lại, nhẹ nhàng bỏ vào trong cặp.
Cát Giai nhìn Thịnh Minh – một người luôn luôn tao nhã đang ở trước mặt mình, cười và bước đi. Dường như trước giờ hắn luôn là như vậy, mỉm cười giao tiếp với mỗi người bên cạnh, luôn là nét mặt vô cùng hoà nhã, mang theo hơi thở ấm áp đặc trưng của phương nam.
—
* Ý thức lưu (dòng ý thức): Ý thức lưu văn học phiếm chỉ tác phẩm văn học chú trọng miêu tả nhân vật có trạng thái ý thức lưu động, bao gồm ý chí thanh tỉnh, vô ý thức, ý chí mộng ảo và ngôn ngữ trước ý thức. “Ý thức lưu” là từ ngữ tâm lý học. Nhà tâm lý học nước Mỹ William James đưa ra khái niệm “Ý thức lưu”: “Ý thức lưu không phải sự liên tiếp ngắt quãng, mà là không ngừng chảy. Dùng một con “sông” hoặc là một dòng “nước chảy” làm tỉ dụ để biểu đạt nó là tự nhiên nhất.