Ngủ Ngon, Paris

Chương 52: Ngủ ngon, Châu Tử Bùi. Ngủ ngon, Paris. 2

Hình như có một câu nói thế này: Vãng lai nhân sinh lộ, nhìn mây tụ mây tan, ngắm hoa nở hoa tàn. Nơi quay đầu, thủy triều lên xuống.

Khoảnh khắc ấy, tôi đã cảm nhận được điều đó một cách sâu sắc. Bởi vì cảnh vật trước mắt đẹp đẽ nhường kia.

—— “Ngủ ngon, Paris”

Thành phố Paris này có một tuyến đường trung tâm, rất nhiều địa điểm nổi tiếng đều nối tiếp nhau trên con đường đó. Cung điện Louvre, đại lộ Champs Elysees, quảng trường Concorde, Khải Hoàn Môn.

Cung điện Louvre đồ sộ kinh người, khách tham quan rất nhiều, nếu đi theo dòng người mà không cẩn thận sẽ bị lạc đường ngay. May mà đã có hướng dẫn du lịch Châu Tử Bùi dẫn đường miễn phí. Tổng cộng bốn tầng lầu, vật trưng bày nhiều không đếm xuể, theo đề cử của Châu Tử Bùi, chọn một số vật trưng bày không thể không xem, ví dụ như “Nụ cười Mona Lisa”, tượng thần tình yêu Venus và nữ thần chiến thắng.

Chưa nói đến những tác phẩm văn vật vô giá được sưu tầm bên trong, chính bản thân cung điện Louvre đã là một tòa thành nguy nga rồi. Nghe nói ban đầu nó là hoàng cung của Charles V, đến thời Napoleon mới tu sửa thành nhà bảo tàng.

Khí trời rất lạnh, mặc chiếc áo khoác thật dày, đi bên dòng sông Sein. Có người ngồi du thuyền tham quan trên sông.

Châu Tử Bùi hỏi Thịnh Minh có muốn ngồi du thuyền không, Thịnh Minh kéo kéo áo cười nói: “Trời lạnh quá, muốn đi sông Sein uống gió Tây Bắc sao?”

Cứ thế đi dọc theo bờ sông, ngang qua đường hầm Liberty Flame nơi công nương Diana xảy ra tai nạn, hướng về phía tháp Eiffel.

Khi ngang qua quảng trường Concorde, Châu Tử Bùi kể cho hắn nguồn gốc cái tên “Concorde”: có người nói đầu tiên nó được gọi là “Quảng trường Louis XV”, ở chính giữa còn đúc pho tượng Louis XV, để biểu hiện cho địa vị hiển hách của ông ấy thời bấy giờ. Sau đó, đại cách mạng Pháp đẩy Louis XV lên đoạn đầu đài một cách oanh oanh liệt liệt, quảng trường đổi tên thành “Quảng trường Cách mạng”. Nhưng vì thế mà mảnh đất này cũng bị cảm nhiễm cái không khí máu tanh nồng nặc ấy, nghe nói ngay cả lũ bò cũng không muốn đi ngang qua đây, phải đi đường vòng. Sau đó quảng trường được xây dựng lại, để kỷ niệm niên đại chiến tranh kết thúc, cuối cùng đổi tên thành “Quảng trường Concorde”, biểu đạt nguyện vọng mong mỏi hòa bình của người dân.

Đi trên đại lộ Champs Elysees, nhìn sự phồn hoa của con đường trung tâm ngựa xe như nước và những người ngồi thoải mái ở quán cà phê nhỏ ven đường, cảm thụ được hơi thở đô thị nồng đậm của Paris. Cây ngô đồng nước Pháp đã hoàn toàn điêu linh, đầu cành trống trơn, có phần tịch liêu. Vẫn tưởng Paris chỉ là sự hoa lệ dung tục, không ngờ nó cũng có cảm giác nhẹ nhõm thoải mái.

Họ ngồi một lát ở một quán cà phê nhỏ, gọi hai ly cà phê nóng.

Châu Tử Bùi nói: “Đây là quán lâu năm, lúc mình còn nhỏ thì khai trương đến tận bây giờ. Mỗi lần mình về, đều phải đến đây.”

Châu Tử Bùi quả thật là khách quen, ngay cả người phục vụ cũng nhận ra hắn.

“Hây, Vincent!”

“Hây.”

Hai người bắt đầu nói tiếng Pháp, cảm giác vô cùng thân quen.

Nhân lúc không có việc gì làm, Thịnh Minh nhìn ngắm cảnh vật xung quanh.

Nghe nói các đôi tình nhân của Paris luôn rất nhiệt tình và phóng khoáng. Lần này được nhìn tận mắt rồi, quả thật là thế, họ có thể hôn nhau nóng bỏng trước mắt bao nhiêu người mà không hề cố kị, trong quán cà phê, ven đường, bất kì chỗ nào cũng vậy.

Cũng từng nghe người ta bảo thầm nhau rằng công viên trò chơi Disneyland ở Pháp không ai vào xem, bởi vì cảnh sắc bất kì một chỗ nào ở đầu đường Paris đều có thể sánh bằng với Disney. Suốt đường đi, Thịnh Minh dùng máy ảnh chụp lại tất cả những khung cảnh đẹp đẽ ấy.

Thứ hắn đang mang trên người, là món quà đầu tiên mà Châu Tử Bùi tặng vào tám năm trước, một chiếc máy Nikon. Trong mấy năm nay, cũng từng mua hai cái máy ảnh khác, nếu nói tính năng, nói mẫu mã, chiếc Nikon này cũng không phải xuất sắc nhất, nhưng ngược lại nó là cái mà hắn yêu thích gìn giữ nhất từ trước đến nay.

La Tour Eiffel, tháp Eiffel.

Hắn từng nhìn thấy nó trên tấm bưu thiếp Châu Tử Bùi gửi về nhìn thấy nó trên chương trình TV nhìn thấy nó vào khoảnh khắc máy bay hạ cánh, còn giờ đây, hắn đã thực sự đến trước mặt nó rồi, từ dưới chân ngước đầu nhìn nó.

Châu Tử Bùi nắm tay hắn, nhiệt độ ly cà phê nóng còn lưu lại ở lòng bàn tay, “Muốn lên tháp không, mình đi xếp hàng.” Châu Tử Bùi nhìn xem đồng hồ trên tay, nói: “Tám giờ sẽ bật toàn bộ đèn, có điều bên trên sẽ rất lạnh đấy.”

Thịnh Minh nhìn hàng người thật dài, “Thôi hãy tìm một chỗ đợi đi.”

“Đúng rồi, ” có vẻ như Châu Tử Bùi đột nhiên nghĩ tới điều gì đó, kéo Thịnh Minh đi đến phía trước, “mang cậu đến một chỗ tốt.”

Đài ngắm cảnh công viên Trocadero, một vị trí tuyệt hảo để ngắm tháp sắt từ xa.

Châu Tử Bùi dẫn Thịnh Minh đi tìm một góc độ cực kì tốt, kiên nhẫn chờ đợi khoảnh khắc mà tháp Eiffel sáng đèn.

“Cậu đã thấy tháp Eiffel sáng đèn biết bao lần, chắc chẳng còn cảm thấy kích động một chút nào nữa ha?” Thịnh Minh ôm máy ảnh dựa vào một bên đài ngắm cảnh.

“Nếu như dễ dàng nhìn chán như vậy, thì làm sao hàng năm vẫn sẽ có ngần ấy người đến Paris ngắm tháp thế cơ chứ, còn có rất nhiều người đến rồi thì không còn muốn đi nữa.”

Thật ra, khi còn bé quả thực cảm thấy nhìn phát chán luôn rồi.

Bất kì chuyện gì đều sẽ là như vậy, dần dần dà dà, thứ gì cũng trở thành thường tình cả, bởi vì đã mất đi cái cảm giác mới mẻ ban đầu. Mà trên thực tế, cuộc sống cần sự đổi mới biết bao nhiêu. Muốn yên ổn, mà lại không thể nhất thành bất biến.

Giờ đây nghĩ lại, kỳ thực mỗi lần ngắm tháp Eiffel, đều mang theo những tâm tình không giống nhau.

Tám giờ đúng, chiếc tháp phát sáng rực rỡ chỉ trong chớp mắt. Ánh sáng lung linh chói mắt hấp dẫn đường nhìn của người qua đường. Paris lúc này, dường như có màu vàng kim. Xuyên qua màn ảnh, Thịnh Minh nhìn thấy những đôi tình nhân đang ôm nhau thân mật dưới chân tháp, sự ấm áp ngọt ngào đó là nét lãng mạn gợi tình đầy hàm ý mà Paris trao tặng.

Dưới màn đêm màu lam bạc, Eiffel là bối cảnh vĩnh hằng của các cặp tình nhân. Chẳng thế mà ngần ấy người từng đến Paris rồi sẽ cảm thấy rất khó để lãng quên nó.

Họ nhờ một du khách khác, lấy bối cảnh chiếc tháp dưới màu trời đêm, ghi lại một bức ảnh.

Hai người trên ảnh chụp, bởi vì giá lạnh, mũi bị cóng đỏ cả lên, nhưng mà nụ cười lại đẹp đến lạ thường.